Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 20: Nhịp tim ái muội



Lông mi thật dài chớp chớp, lướt nhanh ở trên mặt Đoan Mộc Ly, thân mật lại ái muội.

Con ngươi đen tối tăm, nhưng vẫn nhịn xuống, không trực tiếp hôn.

Cũng không lui về phía sau, bảo trì tư thế bất động như vậy, Đoan Mộc Ly cười mở miệng, "Tiểu Quả Quả, ta biết tâm ý của ngươi, ta sẽ cân nhắc."

Môi của hai người đã dán lại cùng một chỗ, hắn vừa nói, giống như là hôn môi lên cánh môi khít lại nhau liên tục lau chạm, ái muội nói không nên lời.

Mặt trong nháy mắt liền đỏ bừng, Quý Ngữ Hàm vừa phục hồi lại.tinh thần

Vội vàng ngửa đầu về phía ra sau, tránh hắn, "Ngươi..."

"Làm sao vậy?"

Bỏ qua cái giỏ đồ ăn vướng bận, Đoan Mộc Ly tay ôm chầm thắt lưng của Quý Ngữ Hàm, không cho nàng cách xa mình như vậy.

Tâm tư Quý Ngữ Hàm đều nghĩ về chuyện vừa rồi, cũng không ý thức được chính mình bị hắn ôm.

Về điểm ái muội này đã muốn đem nàng vốn cũng sắp bị tức đầu hồ đồ biến thành lại giống như sôi lên, suy nghĩ chợt loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ như bình thường.

"Quả Quả, ta thật không nghĩ tới ngươi sẽ chủ động hôn ta." Đoan Mộc Ly cười nói.

"..."

Những lời này làm cho đầu của Quý Ngữ Hàm minh mẫn một ít, "Đó là trùng hợp! Ta chỉ muốn đụng người!"

"Được."

Đoan Mộc Ly cười đến ôn hòa lại sủng nịch, như là đang trấn an đứa trẻ giận dỗi, "Ngươi nói cái gì thì là cái đó."

"..." Đầu lại sôi lên.

Thừa dịp nàng choáng váng, vô cùng choáng váng, tay Đoan Mộc Ly lại càng không nghiêm túc, trực tiếp làm cho nàng tựa vào trong lòng mình.

"Tiểu Quả Quả, ngươi đã chủ động thổ lộ như vậy, ta nhất định sẽ suy nghĩ nghiêm túc."

"..."

Nâng tay lên, xoa cái trán Quý Ngữ Hàm bị đụng hồng, giọng điệu Đoan Mộc Ly đầy ôn nhu.

"Lần sau muốn hôn ta cứ việc nói thẳng, đừng lén lút như vậy, có thể làm bị thương chính mình."

"... Đoan Mộc Ly!"

Hắn cười thở dài, "Được, cho ngươi hôn."

Đoan Mộc Ly nói xong cúi đầu, nhanh chóng hôn nàng một cái...

A a a...

"Ta là đang hét với ngươi, không phải muốn hôn ngươi!"

"Phải không?"

Trên gương mặt thật đẹp lộ ra vẻ mặt vô tội, "Đó là ta lý giải sai rồi, ta còn tưởng rằng ngươi rất muốn hôn ta."

"... Không cần giả vô tội! Ngươi làm sao có thể hiểu lầm chuyện này!"

"Bởi vì ngươi chảy máu mũi." Đoan Mộc Ly nói thực bình tĩnh.

"..."

Vốn đã không khác gì quả cà chua, mặt đã hồng lại càng thêm hồng, Quý Ngữ Hàm luống cuống tay chân lau máu mũi.

Ủa, không có?

Đang nghiến răng nghiến lợi muốn mắng hắn, Đoan Mộc Ly mở miệng trước, "Nga... Nhìn lầm rồi."

Đem Quý Ngữ Hàm đã muốn há mồm, nhưng thời điểm sắp phát ra âm thanh, hắn lại bỏ thêm một câu ——

"Nhưng mà lần trước ta nhìn rõ khi ngươi đó quả thật chảy máu mũi."

"..." Trước mắt một trận trăng sao bay loạn, Quý Ngữ Hàm ngất đi.

Đoan Mộc Ly cười tiếp được nàng, người đã muốn ngất, hắn tự nhiên có thể càng thêm không kiêng nể giở trò đối với nàng...

Khụ, chỉ là nhằm vào tóc.

Thân ái ôm Quý Ngữ Hàm, Đoan Mộc Ly chơi rất vui vẻ ——

"Chủ, chủ nhân." Thanh âm vang lên có chút run rẩy.

Thanh Long được nghỉ phép, lần này bi kịch là Chu Tước một trong tứ đại thị vệ có khinh công tốt nhất, nhưng mà võ công lại kém một bậc.

... Hắn chính xác đã bị Bạch Hổ cùng Huyền Vũ hai người liên kết đá tới đây.

"Ừ."

Trước mặt tâm phúc, Đoan Mộc Ly cũng không kiêng dè, trên mặt vẫn như cũ là nụ cười đầy cưng chìu, hắn cúi đầu nhìn Quý Ngữ Hàm, ngón tay còn đang xoay vòng trên tóc nàng chơi đùa.

Chu Tước dao dộng, " Thủ hạ của Thụy vương gia đêm nay cũng chưa xuất môn, hơn nữa đều hợp lại, hình như là muốn họp."

Thủ hạ của Thụy vương gia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bọn người Chu Tước chính là sợ rút dây động rừng, không dám tùy tiện tới gần, chỉ có thể trở về tìm Đoan Mộc Ly tự thân xuất mã.

"Ừ."

Đoan Mộc Ly hiểu được ý tứ thuộc hạ, ôm Quý Ngữ Hàm còn đang hôn mê nhảy xuống cây đại thụ.

Đem người trở về tẩm cung đặt trên giường, động tác của Đoan Mộc Ly rất nhẹ nhàng, giúp nàng đắp chăn, sau đó xoay người.

"Đi thôi."

"... Chủ nhân, thuộc hạ phải đợi một chút..."

Chu Tước đỡ vách tường, miệng sắp sùi bọt mép nói.

Chủ nhân, ngài tự mình đi qua trước...

Đoan Mộc Ly bật cười nhìn tâm phúc của mình, " Không quen như vậy sao?"

"..." Chu Tước không nói gì mà chống đỡ.

Nói đến việc này... Chỉ có lệ trào như suối a!

Hắn vẫn có thói quen chủ nhân trước kia ra vẻ thật ôn nhu, kỳ thật âm hiểm giảo hoạt, thủ đoạn độc ác, lạnh bạc vô tình... Khụ, kỳ thật hắn muốn nói là anh minh thần võ...

Hắn vẫn đã quen chủ nhân kia, nhưng chủ nhân hiện tại đã "hoàn lương"...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.