Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 8: Nam nhân mặt lạnh như khối băng



Một lần nữa đứng ở dưới ánh mặt trời, nàng bỏ chạy.

Hu hu, nàng cũng không dám tùy tiện thám hiểm nữa !

"Trở về."

Một tiếng gọi lạnh buốt ở phía sau làm cho Quý Ngữ Hàm chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Hu hu... Chẳng lẽ còn tính đem nàng ăn? Quỷ lật lọng đáng ghét !

Run run quay đầu lại, Quý Ngữ Hàm phát hiện nam nhân kia đã hoàn toàn từ trong lăng mộ đi ra.

Có bóng? !

Nói như vậy hắn thật sự là người?

Nhưng mà như vậy cũng không khiến cho Quý Ngữ Hàm bớt sợ hãi chút nào, cho dù hắn có bóng dáng, nhìn cũng không có chút nhân khí a...

Đang nghĩ tới, nam nhân nhẹ nhàng tiến lại.

"..." Quý Ngữ Hàm lại bắt đầu run rẩy.

Đây là khinh công?

Cái này cùng "Khí chất" của hắn cũng quá giống nhau, luyện khinh công đều luyện loại quỷ khí dày đặc này !

"Biết nấu ăn không?" Nam nhân hỏi nàng.

"... Vậy phải xem làm cái gì."

Nếu bảo nàng đem chính mình đi kho tàu, nàng tuyệt đối sẽ không làm!

Nam nhân không trả lời, chỉ là tay trái nâng lên, năm ngón tay cong nhẹ.

Nam nhân quá yêu mị, nói chuyện thì cứ nói, vì sao còn phải bày ra tư thế...

"Sưu" một tiếng, một khối măng mùa đông từ trong đất nhảy lên, bay vào trong tay nam nhân.

"..."

Quý Ngữ Hàm, bình tĩnh, hãy bình tĩnh!

Đó không phải là măng mùa đông thành tinh, mà là nam nhân này dùng nội lực cách không chộp tới !

Ở trong lòng an ủi chính mình, Quý Ngữ Hàm ngẩng đầu hỏi nam nhân như khối băng này, "Ngươi muốn ăn măng mùa đông?"

Không có người trả lời nàng, nhưng mà măng mùa đông kia thật sự bị quăng vào trong tay nàng.

"..." Trời thật lớn...

Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run rẩy.

Được rồi, khách mời thử vai đầu bếp cũng sẽ không mất miếng thịt nào...

Nhưng mà nàng nhìn nhìn chung quanh...

"Cái kia... Phòng bếp ở nơi nào?"

Khối băng nam nhân mặt không chút thay đổi nhìn nàng.

"..."

Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta không nên kỳ thị người khác thiếu thốn biểu lộ cảm xúc...

"Ta hỏi nồi chén muỗng bàn, còn có... gọi là bếp? Ở đâu?"

Khối băng nam nhân mặt vẫn như cũ, không chút thay đổi, nửa điểm phản ứng đều không có.

"..."

Kiên nhẫn, kiên nhẫn, đối với trẻ em phản ứng chậm phải giống như mùa xuân ấm áp...

Nhưng đợi đến năm sáu phút, Quý Ngữ Hàm cảm thấy ấm áp của mình không thể nào bừng dậy được.

Hu hu, cùng một nam nhân khuôn mặt như khối băng hư hư thật thật tê liệt chơi trò mắt to trừng đôi mắt nhỏ rất thiệt thòi, nàng sắp thua, không thể nghi ngờ!

"Ngươi nhìn ta cũng vô dụng, ngươi không nói cho ta biết phòng bếp ở đâu, ta không có cách nào nấu cơm."

Khối băng nam nhân rốt cục mở miệng, "Không có."

"... Ngươi nói nơi này không có phòng bếp?"

Không có người trả lời nàng, xem ra đáp án là khẳng định.

"Cái kia... Ngươi đến ở tạm ?"

Vẫn như cũ không có người trả lời nàng, Quý Ngữ Hàm sắp hôn mê.

Nàng còn tưởng rằng hắn là phiên bản nam của Tiểu Long Nữ, là nơi này thường có người ở.

Lấy lăng mộ làm quán trọ tạm thời, thưởng thức cũng quá độc đáo a...

Rùng mình một cái, Quý Ngữ Hàm mở miệng, "Không có phòng bếp, ta sẽ không làm."

Cái kia, nam nhân này lúc trước không nghĩ tới vấn đề này sao?

Xem ra không phải... Chỉ số thông minh có chút vấn đề, hay căn bản chỉ vì hỏi đại thiếu gia chút "Việc vặt" a.

Xem bộ dáng như đại gia của nam nhân này, xem ra khả năng thứ hai là đúng hơn.

Quả nhiên, khối băng đại gia ra lệnh, "Ta muốn ăn măng mùa đông."

"... Không có phòng bếp." Quý Ngữ Hàm run rẩy khóe miệng nhắc lại một lần.

"Trộm một cái đi."

"..." Quý Ngữ Hàm hoài nghi hắn căn bản không biết phòng bếp là cái gì.

"E hèm, phòng bếp là một gian trong phòng ở, trộm không được."

Hu hu, vì sao nàng có cảm giác giống như đang nói chuyện với một người bạn nhỏ vậy nè?

Sau đó hai người tiếp tục mắt to trừng đôi mắt nhỏ...

Quý Ngữ Hàm quyết định buông tha vụ trừng mắt cùng hắn, "Khụ, kỳ thật ngươi muốn ăn có thể đến tửu lâu sẽ có một bàn."

Mọi người ngay cả nànglà người hiện đại đều biết tửu lâu, nam nhân này sẽ không phải ngay cả cái này cũng không biết chứ?

"Hiện tại không được."

"..." Đại gia, ngươi rất tàn nhẫn!

"Nếu không có phòng bếp ta thật sự không thể bắt nó biến thành thức ăn chín."

Khối băng nam nhân lạnh buốt nhìn nàng một cái, hạ một lời bình, "Ngốc."

"..." Nhịn!

Cùng một người không từng thưởng thức cuộc sống không có lời nào để nói!

"Ta đây đi về trước."

Nếu trở về quá muộn, Đoan Mộc Ly sẽ phát hiện nàng chuồn êm đi ra.

"Ta tiễn ngươi."

Ủa? Khối băng nam nhân này còn có lòng tốt đến như vậy?

Ý niệm này trong đầu vừa xuất hiện, Quý Ngữ Hàm liền bi phẫn phát hiện chính mình đã bị người ta đá lên không trung.

A a a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.