Hoàng Thượng Lại Ghen Tị

Chương 56




Cổ xe ngựa vang lên tiếng lụp cụp, Tô Mật vén màn, khuôn mặt thanh thuần của Kỷ Ninh nhanh chóng hiện ra, thiếu niên cưỡi ngựa đi cạnh xe, bóng lưng gầy gò thẳng tắp, đôi mắt đen hơn cả màu của mực, Tô Mật nắm chặt màn xe, không biết đây là Kỷ Ninh hay Kỷ Nhị Ninh. Kỷ Ninh nhìn Tô Mật nói: "Xe ngựa không đi qua được, xuống đây đi."
 
Đông người đến mức xe ngựa không qua được à?
 
Tô Mật cầm ống tranh bước xuống xe, đập vào mắt nàng là biển người, phần lớn là các cô nương trẻ tuổi, muôn màu muôn sắc, mùi thơm nhàn nhạt theo gió, dường như con đường này đã biến thành đường của nữ nhân. Kỷ Ngọc Ảnh theo sát phía sau, nhìn thấy nhiều ngườ như vậy, nàng ấy sợ sệt nói: "Trời ạ, nhiều người muốn vậy sao?" Tô Mật cầm chặt ống tranh hơn.

 
Kỷ Ninh: "Ði thôi."
 
Hắn đi trước dẫn đầu, bốn ma ma khỏe mạnh vây chặt Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh.
 
Kỷ Ngọc Ảnh nắm tay Tô Mật động viên: "Tỷ yên tâm, nhất định là tỷ." Tuy nói vậy nhưng giọng điệu lại không tự tin lắm, hiển nhiên Kỷ Ngọc Ảnh cũng không ôm nhiều hi vọng vào việc Tô Mật đổi được trâm. Quả thật Tô Mật cũng không chắn chắn lắm, trong lòng hỗn loạn, nàng giương mắt nhìn người người qua lại chung quanh, những quý nữ trong kinh Tô Mật chỉ quen mỗi Phúc Ninh quận chúa, những người khác nàng không nhận ra.
Xem như hôm nay đã gặp đủ cả.
 
Có người thanh tú xinh đẹp, có người nhã nhặn dịu dàng, không ngờ đi Cẩm Trân Lâu một chuyến lại có thể gặp đủ các loại người. Tô Mật dừng tầm mắt, chăm chú nhìn cô nương mặc váy màu xanh lục, dáng người vô cùng thanh lệ, nhìn nghiêng càng xinh đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt to tròn long lanh, hình như phát hiện cái nhìn của Tô Mật, vị cô nương kia xoay qua.
 
Nhìn thấy Tô Mật ngây cả người, không biết tại sao Tô Mật lại nhìn nàng ấy.
 
Chớp chớp mắt, nàng ấy khom người hành toàn lễ với Tô Mật.
Người bằng tuổi nhau chỉ cần hành bán lễ, toàn lễ chỉ dành cho người có địa vị được tôn kính.
 

Khuôn mặt Tô Mật co giật, Bùi đại tiểu thư Bùi Thanh Nhã của Bùi gia hành toàn lễ với nàng sao? Tô Mật nhớ năm đó, lúc mới gặp nàng đã bị coi thường, đúng vậy, chỉ có coi thường mà thôi, coi thường khiến người khác tổn thương hơn cả mắng chửi. Nhưng hôm nay gặp lại, nàng ta lại hành toàn lễ? "Sao thế?" Thấy Tô Mật ngây ra, Kỷ Ngọc Ảnh lên tiếng hỏi thăm.
 
Tô Mật thu hồi tầm mắt, nàng mỉm cười
 
"Không có gì."
 
Nàng cùng Kỷ Ngọc Ảnh đi về trước, không nhìn Bùi Thanh Nhã nữa.
 
Bùi Thanh Nhã nhìn theo bóng lưng Tô Mật, vị cô nương này là quý nữ của nhà nào trong kinh thành nhỉ? Ánh mắt nàng ấy rất hờ hững, chỉ cần thờ ơ nhìn một cái, nàng đã vô thức hành toàn lễ, đó là ai?

 

Lúc chân cảm thấy mỏi Tô Mật mới nhìn thấy Cẩm Trân Lâu, lầu một đâu đâu cũng có người, Kỷ Ninh dừng býớc, quay đầu nhìn Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh: "Ta chỉ đưa đến đây, hai người tự lên đi." Cả hai gật đầu, nhấc chân bước vào Cẩm Trân Lâu, Kỷ Ninh đứng ở cửa, nhìn bóng hai người họ biến mất ở khúc quanh cầu thang, hắn quay về ngựa lấy một cái hộp gấm, sau đó cũng đi vào Cẩm Trân Lâu.
Tầng ba Cẩm Trân Lâu chỉ có nữ nhân mới được vào nhưng hôm nay có chút đặc biệt, có không ít nam nhân đến đây. Cũng may chưởng quầy đã dự liệu tất cả, sắp xếp riêng cho nam tử một gian phòng nghỉ, Kỷ Ninh vừa đi đến cửa đã có tiểu nhị lại đón, cười nói: "Công tử chờ người hay muốn đổi vật ạ?"
 
Dứt lời, nhìn thấy hộp gấm trên tay Kỷ Ninh thì không nói gì nữa, hắn ta cười dẫn Kỷ Ninh đi về bên phải, nói đó có đặt một cái án đài, một lão phu tử đang đứng đợi, tiểu nhị nói: "Vị công tử này, nếu muốn đổi đồ thì đặt đồ vật vào trong hộp và báo tên, nếu Chử sư phụ đồng ý đổi sẽ báo cho ngài biết."
 
Kỷ Ninh gật đầu tiến đến.
 
Hắn chợt dừng chân.
 
Vân Mặc.
 
Hiển nhiên Vân Mặc cũng nhìn thấy Kỷ Ninh, hắn gật đầu chào hỏi từ xa, Kỷ Ninh cũng gật đầu lại. Vân Mặc ở đây, tất nhiên Hoàng thượng cũng ở nơi này, Hoàng thượng có dự tính từ sớm rồi sao? Thấy Kỷ Ninh dừng bước, tiểu nhị nghi ngờ nói: "Công tử?" Kỷ Ninh hoàn hồn, cười nhạt nói: "Chúng ta đi.”

 
Cẩm Trân Lâu rất lớn, lầu một lầu hai đầy người và người, lầu ba thanh tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn qua loa đã thấy có năm sáu người có tiếng tăm. Tô Mật bỏ ống tranh vào hộp dài, nhìn lão chưởng quầy đem miếng gỗ có khắc tên nàng bỏ chung vào hộp, sau ðó mang ra bên ngoài. Tô Mật dõi theo bóng lưng lão chưởng quầy, Kỷ Ngọc Ảnh giật giật ống tay áo của nàng.
 
Tô Mật quay đầu liền trông thấy ánh mắt lo lắng của Kỷ Ngọc Ảnh.
Nàng mỉm cười: "Tỷ đã cố gắng hết sức, nếu nhýu7vẫn không có được thì đó chính là ý trời.”
 
Thấy giọng Tô Mật không có vẻ gì miễn cưỡng, đôi mắt trầm tĩnh, Kỷ Ngọc Ảnh thở dài một cái, sợ phải nhìn thấy vẻ thấy vọng của Tô Mật, thật sự hôm nay có rất nhiều người, Kỷ Ngọc Ảnh hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng nào. Hiện tại Tô Mật cũng nghĩ thông suốt, nàng cũng không cần nói nhiều.
 
Hôm nay có người nhiều như vậy, hiển nhiên chưởng quầy của Cẩm Trân Lâu sẽ không bỏ qua cơ hội này, đồ trang sức được trưng bày rất nhiều, những người ở đây kết giao với nhau rồi cùng đi xem đồ, hai người cũng nắm tay nhau vào xem.
 
Chưa chắc sẽ đổi được đồ, mua chút đồ trang sức coi như an ủi cũng được.
 
Những người khác cũng có suy nghĩ đó, tiểu nhị không ngừng chào hàng mới, chưởg quầy cười đến híp cả mắt.
 
Lúc này, trong một căn phòng ở lầu ba, lão nhân gia ngồi tựa vào giường, khuôn mặt bà lão nhiều nếp nhăn cùng với mái tóc bạc trắng, đôi mắt đục ngầu đờ đẫn, bên cạnh bà lão là một vị phu nhân ngoài ba mươi, mày khẽ nhíu, ðôi môi mím lại, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc, đó chính là Chử sư phụ đương nhiệm, bà nhìn bà lão tóc trắng, âm thầm thở dài trong lòng.
 
Đã một canh giờ trôi qua.
 
Tổ mẫu vẫn ngồi ngây ra như thế.
Biết bao kỳ trân dị bảo, thậm chí hòn vọng phu cũng được mang ra nhưng vẫn không có tác dụng, tổ mẫu căn bản không có chút phản ứng! Tổ mẫu đã chín mươi bảy tuổi, chẳng biết sẽ về miền cực lạc lúc nào, sau khi tổ phụ qua đời, tổ mẫu cứ mơ hồ như vậy, thường xuyên gọi tên của ông ấy.
 
Mặc dù bà lão không nói năng gì, nhưng sao tiểu bối có thể không hiểu rằng tổ mẫu đang nhớ tổ phụ.
Cuối cùng vẫn không thể sao?
Kìm nén sự chua xót trong lòng, phu nhân lại mở một cái hộp dài, bên trong hộp là một quyển họa, Chử sư phụ mở bức họa ra, bà thấy ngạc nhiên thú vị, hai người trong tranh rất xứng đôi, nam tuấn lãng, nữ dịu dàng, chỉ là, Chử sư phụ nhìn kĩ lại, hình như họ đang cãi nhau? Nam tử siết chặt nắm đấm, mặt mày dữ tợn.
 
Cô nương trước mặt hắn nhỏ nhắn xinh xắn, vẽ rất sinh động, Chử sư phụ lo lắng cho người trong bức hoạ, hắn sẽ đánh nàng sao? Nhìn xuống phía dưới, nam tử khẽ nhấc chân lên, đá vụn bên trong bức hoạ biến mất một cục, hồ sen bên cạnh hiện lên từng gợn sóng, Chử sư phụ thở phào, may là không có ra tay, cô nương kia quá nhỏ bé, sợ là không chịu nổi một ngón tay của hắn.
 
Vẽ rất đẹp, cũng coi như có liên quan đến tình cảm, nhưng lại vẽ hai người đang cãi nhau. Chử sư phụ dừng một chút, bà giơ quyển họa ra trước tầm mắt lão nhân gia, nói khẽ: "Tổ mẫu, nhìn cái này xem?" Lão nhân gia vẫn luôn ngồi ngơ ngác, nghe giọng Chử sư phụ, bà lão vô thức ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu đến vô thần.
 
Chử sư phụ thấy tổ mẫu nhìn bức tranh mà chẳng có phản ứng gì, trong lòng thầm thở dài lần nữa.
Vẫn không được?
 
Phu nhân định thu bức họa lại thì bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt, kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt già nua của tổ mẫu đã đầy nước mắt, đôi tay run rẩy với tới người trong bức hoạ.
 
"Lão già, ta không cãi với ông nữa, ông tới đón ta đi có được hay không?"
 
Chử sư phụ vừa mừng vừa sợ, tổ mẫu nhớ lại rồi sao? Phu nhân vội hỏi: “Tổ mẫu, người nhớ lại rồi sao?" Dường như lão nhân gia không nghe thấy những gì Chử sư phụ nói, bà lão chỉ nhìn bức hoạ, mắt ngân ngấn nước, khoé miệng cong lên, một bà lão chín mươi bảy tuổi bỗng trở nên hồn nhiên: “Được rồi, được rồi, rượu đó của ông, ta không giành với ông nữa.”
Tổ mẫu thật sự nhớ lại rồi! Tổ mẫu thật sự nhớ lại rồi!
 
Phu nhân cảm thấy khó hiểu, bà cũng chăm chú nhìn bức họa, bọn họ đang cãi nhau mà, sao có thể gợi lại ký ức của tổ mẫu? Nghe lão nhân gia luyên thuyên, bỗng nhiên Chử sư phụ hiểu ra, cuộc đời tổ phụ và tổ mẫu rất bình yên, giữa họ không xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, chỉ như những người bình thường.
 
Thường xuyên ầm ĩ với nhau nhưng một giây sau đã hòa hợp, vừa bình thường vừa ồn ào cũng nhau đi hết đời.
 
Chữ tình có cảm động trời cao, có tuyệt vọng chán nản cũng có tranh cãi và hòa thuận. Tuy trong bức tranh đôi này đang cãi nhau, nam tử cường tráng, cánh tay lộ rõ cơ bắp, khuôn mặt giận dữ trông rất đáng sợ như mãnh thú nhưng hắn không hề động vào vị cô nương kia, mà chỉ đá một cục đá.
 
Ta có thể lay động cả trời đất nhưng ta không thể tổn thương nàng dù chỉ một chút.
 
Đây chính là tình.
 
...
Tô Mộng nhìn xung quanh, nơi này có nữ nhi của tiểu quan cũng có quý nữ vọng tộc, vốn dĩ hôm nay không có nhiều người như vậy, là nàng ta đã thêm dầu vào lửa, đem chuyện về cây trâm lan truyền rộng rãi, cho nên hôm nay mới có nhiều người như vậy.

 

Tô Mộng nhìn từng người một, bọn họ đều là quý nữ, đều là người nàng ta theo đuôi nịnh nọt.
 
Nhưng hôm nay khác.
 
Người tỏa sáng hôm nay là nàng ta!
 
Các người xem, tâm điểm chú ý hôm nay là ta!
 
Tô Mộng khép hờ đôi mắt điên cuồng, vì quá kích động nên ẩn vẻ điên cuồng, nghĩ đến những quý nữ này đều ngước nhìn nàng ta, Tô Mộng liền phấn khích đến không chịu được, nhanh nào, nàng ta không đợi đươc nữa rồi!
 
Hôm nay, mọi người sẽ biết đến cái tên Tô Mộng, gốm sứ của Tô gia sẽ để mọi người mở mang tầm mắt lần nữa!
 
Bức màn cửa được vén qua, lúc Chử sư phụ cầm cây trâm cài tóc xuất hiện, tất cả mọi người đều thở chờ đợi, ai đổi được cây đây? Tô Mộng nắm chặt tay trong ống tay áo, đến rồi! Chử sư phụ nở nụ cười, nhìn một vòng xung quanh, nói: "Xin hỏi Tô cô nương..."
 
Tô Mộng đã tiến lên một bước, đôi mắt sáng rỡ.
Chử sư phụ: "Xin hỏi Tô cô nương - Tô Mật đang ở ðâu?"
 
Tô Mật?
 
Tô Mật ngẩn ra, sai rồi, là Tô Mộng không phải Tô Mật!
 
Tô Mật?
 
Cái tên này chưa hề xuất hiện trong quý nữ kinh thành, tất cả mọi người đều không biết đây là ai, có một ít người nhìn về phía Tô Mộng đang ngây ra, họ đều lắc đầu, nữ nhi Tô gia chẳng có ai tên Tô Mật cả, nàng là ai? Bùi Thanh Nhã che miệng đứng trong đám người, không ngừng quan sát người bên cạnh, ai là Tô Mật đây?
 
Đúng vậy, nàng ấy không biết ai là Tô Mật nhưng cái tên này vẫn luôn khắc sâu trong lòng mỗi người Bùi gia!
 
Vì Tô Mật, Hoàng thượng cầm kiếm chỉ vào đại ca, cũng vì nàng ấy, Bùi gia run sợ trong lòng!
 
Ai là Tô Mật!
 
Tô Mật và Kỷ Ngọc Ảnh cũng sợ ngây người, nàng thật sự không nắm chắc, suốt một canh giờ chờ đợi luôn khiến bản thân thoải mái nhất, đoán chừng là không đổi được, cũng an ủi bản thân rằng dù gì Lan Cửu vẫn chưa biết. Kết quả, được rồi sao? Thật khó tin, trong lúc nhất thời lại không nói nên lời.
Cuối cùng, Kỷ Ngọc Ảnh là người hoàn hồn trước.
 
Hưng phấn đến tay run run.
 
"Là tỷ đó!"
 
Giọng nói kích động khiến Tô Mật bừng tỉnh, lúc này nàng mới khẳng định bản thân không nghe nhầm, thật sự là nàng sao?
 
Nàng đang định tiến lên thì nghe thấy một giọng nữ chói tai.
 
"Không thể nào!"
 
Tô Mộng suy sụp nói: "Không thể nào, đồ của ta là thứ độc nhất vô nhị, không ai có thể sánh bằng, sao lại không phải ta!"
 
Giọng nói the thé khiến Chử sư phụ nhíu mày nhưng do được dạy dỗ tốt nên bà không tức giận, chỉ lạnh lùng nói: "Cô nương là người phương nào, lấy đâu ra tự tin như thế?"
 
Tô Mộng ổn định lại tâm trạng, vênh vang nói: "Ta là Tô Mộng." Tô Mộng? Chử sư phụ lập tức nghĩ đến món đồ của Tô Mộng.
 
Bởi vì thật sự vật kia rất xuất sắc, nói đúng ra là chỉ có một trên thế gian, cho nên bà có ấn tượng sâu sắc.
 
Chử sư phụ: "Ðồ cô nương đưa đến quả thật tốt nhưng tiếc thay, nó không khiến cho tổ mẫu đồng cảm."
 
Tô Mộng: "Không thể nào!"
 
Tô Mộng hoàn toàn không chấp nhận kết quả này, bày mưu tính kế lâu như vậy, vì sao phải làm nền cho một người không biết chạy từ đâu ra? Tô Mộng cơ bản chưa từng nghe qua tên của Tô Mật, khẳng định đây chỉ là một người đâu đâu nhảy ra mà thôi! Nàng ta chỉ vào Chử sư phụ nói: "Lấy đồ của ta ra cho mọi người cùng xem."
 
"Món đồ như thế mà không đổi được thì món nào có thể chứ?"
 
Dù Chử sư phụ có được dạy dỗ tốt cỡ nào cũng biến sắc khi bị một tiểu bối chỉ vào mặt, bà lạnh lùng nói: "Lấy đồ nàng ta ra đây." Nha hoàn đáp dạ, lát sau ôm một cái hộp dài chạy đến, chưa kịp đưa cho Chử sư phụ đã bị Tô Mộng giật lấy, nàng ta cầm đồ vật trong tay.
 
"Các người nhìn xem, nếu như nó không được, còn có thứ nào tốt hơn!"
 
Không biết người xung quanh cảm thấy thế nào nhưng Tô Mật thì cứng đờ.
 

Mô hình bằng sứ, mô hình quyển sách bằng sứ trên giá trong viện mẫu thân từng sống ở Kỷ gia!
 
Thứ Tô Mộng cầm trong tay giống một quyển sách, trông bình thường không có gì đặc sắc, có người lên tiếng: "Thứ này có điểm gì tốt?" Tô Mộng ngẩng cao đầu, nâng vật trong tay lên cao hơn, lớn giọng: "Ðây không phải sách mà là gốm!" Có loại gốm trông giống đồ thật thế này sao? Tất cả mọi người đều không tin, họ dùng tay sờ vào.
Cảm giác mát lạnh.
 
Thật sự là đồ sứ, không phải quyển sách!
 
Có thể làm thật đến như vậy sao?
 
Tô Mộng lớn tiếng: "Các ngươi có biết ai tạo ra nó không?"
 
"Thứ này do Tô Tinh Nguyệt làm ra."
 
"Nữ nhi vong quốc - Tô Tinh Nguyệt!"
 
Ở đây đều là quý nữ, thấp nhất là nữ nhi của tiểu quan, hiển nhiên họ không giống với bách tính bình thường, chỉ biết Tô Tinh Nguyệt là nữ nhi vong quốc, mà họ còn biết nàng là cao thủ làm gốm sứ, năm đó, đồ sứ ở Ðại Sở, một tay Tô Tinh Nguyệt làm ra! Ðồ sứ ở nhà bách tính bị hủy nhưng thế gia thì không, càng là thế gia lâu năm càng có nhiều gốm sứ Thanh Hoa của nàng.
 
Bởi vì nó thật sự tốt, dù cho mang cái tiếng vong quốc cũng không thể khỏa lấp cái tốt của nàng.
Thì ra, không chỉ có gốm sứ Thanh Hoa, Tô Tinh Nguyệt còn thật sự làm ra đồ gốm nhìn thật như thế, vì sao không lưu truyền thế gian?
Tất cả mọi người đều không nói gì, Tô Mộng thỏa mãn đến không hình dung nỗi, cảm giác được người khác chú ý thật tốt! Lòng đã phát cuồng hết cả lên vậy mà ngoài mặt lại ra vẻ tang thương, buồn rầu nói: "Ta thân là tiểu bối hiển nhiên không thể bình luận chuyện năm đó của cô cô, nhưng mô hình gốm sứ này là năm đó cô cô vì Sở Thành đế mà làm ra."
 
"Năm đó cô cô vì thứ này đã dốc hết tâm huyết mấy năm."
 
"Tình nghĩa như vậy chẳng lẽ không đạt được điều kiện sao?"
 
Nữ nhi vong quốc Tô Tinh Nguyệt? Kỷ Ngọc Ảnh biết rõ, bởi vì nàng rất thích đồ gốm của Tô Tinh Nguyệt, Tô Mộng này là hậu nhân của Tô Tinh Nguyệt sao? Ðột nhiên cảm thấy tay trống rỗng, nàng nghiêng đầu nhìn Tô Mật, Kỷ Ngọc Ảnh mở to mắt, nàng chưa bao giờ thấy Tô Mật như thế này.
Tô Mật vẫn luôn điềm tĩnh, nhu hòa.
 
Nhưng hiện tại khuôn mặt nàng đầy vẻ giận dữ.
 
Tô Mật rút tay ra khỏi tay Kỷ Ngọc Ảnh, nhấc chân đi thẳng đến chỗ Tô Mộng, rủ mắt nhìn mô hình bằng sứ trong tay nàng ta, men gốm thô ráp, nhìn gần là biết đồ giả, loại gốm sứ này dùng lừa gạt người khác thì được nhưng Tô Mật đã từng nhìn thấy đồ sứ của Tô Tinh Nguyệt, hoàn hảo hơn thứ này gấp mấy lần, hiển nhiên đây không phải nàng ấy làm ra!
 
Người Tô gia!
 
Bức chết nương của nàng, khiến bà ấy bị người đời thóa mạ, bà ấy đã chết rồi vẫn không buông tha, vẫn muốn lợi dụng bà ấy để huênh hoang!
 
Đôi mắt Tô Mật sắc lạnh, lạnh đến nỗi Tô Mộng điên cuồng cũng không dám nhìn, nàng ta giương mắt dò xét, đây chẳng phải là người đi cùng Phúc Ninh quận chúa hôm đó sao, nàng ta là người phương nào? Tô Mộng còn chưa kịp mở miệng, Tô Mật đã phất tay, gạt văng thứ đồ sứ trong tay nàng ta.
 
"Choang!"
 
Tiếng vang lanh lảnh khắp chỗ đó, đồ sứ trong tay Tô Mộng vỡ thành nhiều mảnh!
 
Tất cả mọi ngýời đều hít một ngụm khí lạnh, làm gì vậy chứ? Tô Mộng sợ ngây ra, rũ mắt nhìn những mảnh vỡ, nghẹn cả họng nhìn Tô Mật trân trân: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi là ai, có biết bản thân vừa hủy thứ gì hay không, đây là thành phẩm của Tô Tinh Nguyệt, trên đời chỉ có một cái mà thôi!"
 
Tô Mật kích ðộng đến đỏ cả mặt, giọng nói lạnh ngắt.
 
"Ta là Tô Mật, ta biết mình vừa hủy cái gì."
 
Nàng khẽ cười, giọng cười tràn ngập sự trào phúng.
 
"Một món đồ giả thô ráp, không hủy đi." Dừng một chút, mắt hạnh bình tĩnh nhìn Tô Mộng đang kinh ngạc, giọng lưu loát rõ ràng: "Giữ lại để Tô gia các người tiếp tục lừa gạt người đời sao?"


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.