Hoàng Thượng Lại Ghen Tị

Chương 8




Thời gian cứ thế trôi, thấm thoắt đã được một năm.
Tô Mật ngồi xổm trên đất trồng rau nhà mình, mắt nhìn chằm chằm cây Lục Miêu vừa mới đâm chồi, những cây này đều do nàng tự tay trồng, hoàn toàn không có sự giúp đỡ của thẩm thẩm! Tô Mật cũng là lần đầu tiên biết được, hóa ra trồng hoa lại có cảm giác thành tựu đến vậy, tưới nước bón phân cho chúng, nhìn chúng dần lớn lên, đâm chồi nảy lộc, y hệt như nhìn con mình đang trưởng thành vậy!
Ai da, cứ vậy sau này không nỡ ăn thì phải làm sao đây?
Đại Minh Lỗi nhẹ bước vào cửa, thấy Tô Mật đang ngồi xổm dưới vườn rau. Đã qua một năm, nàng ngày càng xinh đẹp đến chói mắt, chỉ một bộ y phục đơn giản cũng đủ toát lên vẻ thanh cao của nàng. Một Tô Mật như vậy, sao mình có thể xứng với nàng ấy đây? A nương sao vẫn không từ bỏ chứ.
Tô Mật phát giác, ngẩng đầu sau đó nhìn thấy Đại Minh Lỗi đang đứng im ở cửa nhìn mình.

Nàng mỉm cười đứng dậy.
“Minh Lỗi ca đến sao không nói?”
Đại Minh Lỗi lập tức tránh ánh mắt mang ý cười của nàng, chỉ nói: “Nương nói sắp đến giờ cơm rồi.”
“Muội đi rửa tay rồi đến ngay ~”
Lời chưa dứt đã chạy tót vào phòng, Đại Minh Lỗi nhìn theo hướng nàng rời đi, cười cười, một năm qua, nàng đã khỏe mạnh hơn nhiều, tuy nhìn vẫn gầy như cũ nhưng đại phu nói nàng không cần phải dùng thuốc bổ nữa, đã khỏe mạnh giống người thường rồi, mặt mũi cũng hồng hào hẳn, khí sắc lên nhiều.
Như vậy là tốt rồi, im lặng ngắm nàng, như vậy là mãn nguyện rồi.

Đại thẩm thẩm nhìn đứa con ngốc nghếch chỉ biết vùi đầu ăn cơm hận không thể đánh tay hắn mấy cái! Ra hiệu cho nó mấy lần đều không có phản ứng, đến Mật nha đầu cũng phát giác mình có ý gì đó, hoài nghi nhìn lại mình mấy lần, chỉ đành kiềm chế cơn giận mà ăn cơm.
Tiểu tử thối!
Cùng thời gian đó, trong cung.
Vốn là giờ cơm trưa, nhưng tẩm cung của hoàng thương một chút tiếng động cũng không có, tất cả cung nhân đều im lặng khom người, chỉ vì vị trên giường kia đang ngủ sâu. Bời vì sáng nay hoàng thượng thấy không khỏe, chống đỡ qua buổi chầu mới mời thái y đến điện, uống thuốc xong mới đi ngủ.
Dù là nằm trên giường, người ta cũng cảm nhận được sự to lớn của nam nhân này, một cái giường lớn nhiều người cũng nằm đủ, mà một mình hắn chiếm đến hai phần ba giường. Cơ bắp tráng kiện, ngũ quan tinh xảo, quả như thiên sứ được tạc tượng.
Bỗng nhiên, người trên giường mở mặt, lộ ra đôi mắt đen sâu hun hút.
Lan Cửu dừng một chút, nghiêng đầu, nhìn Phúc Thuận, một Phúc Thuận trẻ măng, con ngươi bất động. Phúc Thuận đã bồi bên Lan Cửu nhiều năm, năm bắt được ánh mắt của Lan Cửu, nên lúc Lan Cửu nhìn y, y liền ngẩng đầu lên.
Thấy Lan Cửu mở to mắt, y vội nghiêng người về phía trước, quan tâm nói: “Hoàng thượng tỉnh rồi, long thể còn khó chịu không?”
Lan Cửu cứ chăm chăm nhìn Phúc Thuận, đôi mắt chim ưng đảo qua mặt y, sắc như đao cắt.

Khí thế của Lan Cửu quả làm người ta sợ hãi, kể cả là Phúc Thuận, người đã bên hắn lâu năm, bước chân run rẩy tiến lên phía trước, cố kìm nén nỗi sợ trong lòng, nhẹ giọng: “Hoàng thượng?” Hồi lâu sau mới nghe Lan Cửu thấp giọng nói: “Bây giờ là Thiên Nguyên năm thứ mấy?” Tuy không biết tại sao vừa tỉnh ngủ Hoàng thượng lại không rõ năm tháng, nhưng y cũng lập tức đáp.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Thiên Nguyên năm thứ tư.”
“Thiên Nguyên năm thứ tư...”
Lan Cửu cúi đầu lặp lại một lần nữa.
Sao đột nhiên lại hỏi năm? Phúc Thuận vận động toàn bộ ý thức, suy nghĩ xem chuyện này có nghĩa gì, Lam Cửu nhẹ đứng lên, chân trần đứng thẳng, hai tay dang ra, lồng ngực màu đồng rắn chắc.
“Thay y phục.”
Phúc Thuận gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, hầu hạ Lan Cửu thay y phục.
Thay y phục xong, Phúc Thuận đang muốn hỏi về chuyện dùng bữa, lại thấy Lan Cửu duỗi tay lấy bảo kiếm đen trên tường, bảo kiếm làm bằng đồng đen, vỏ kiếm cũng màu đen ẩn kim quang, khí chất bất phàm. Phúc Thuận nuốt ngụm nước bọt, Lan Cứu rút bảo kiếm ra, hàn quang ánh lên.
Phúc Thuận lùi ra phía sau một bước.
Hoàng thượng rút kiếm!
Hoàng thượng tập võ từ nhỏ, mỗi ngày đều luyện kiếm nhưng chưa từng rút kiếm khỏi vỏ! Chỉ cần dùng tay thôi đã có thể luyện võ cùng thị vệ. Hoàng thượng một khi rút kiếm, nhất định sẽ có người chết!
Lần này, là ai đã trêu chọc hoàng thượng?
Lan Cửu: “Chuẩn bị ngựa, xuất cung.”

Phúc Thuận miễn cưỡng hồi đáp.
“Vâng, hoàng thượng muốn đi đâu?”
Lan Cửu giắt kiếm bên hông, xoay xoay cổ, nghe tiếng xương kêu giòn vang mới dứt khoát bước ra.
“Vân Xuyên, Bùi gia.”
Bùi Trạch, kiếp này nếu ngươi còn đối xử với nàng ấy như thế, trẫm sẽ băm vằm cái mạng cẩu nhà ngươi.”
Lại nói Đại gia dùng cơm trưa xong, Tô Mật lại nói chuyện vui với Đại nãi nãi, đợi tiêu cơm xong mới quay về nhà nghỉ ngơi. Mà lúc này, Đại thẩm thẩm cứ ngồi im một bên, sau khi ra khỏi phòng nãi nãi, Tô Mật mới dò hỏi Đại thẩm thẩm: “Thẩm thẩm, hôm nay thẩm có tâm sự sao?”
Nàng bước đến đỡ Đại thẩm thẩm.
“Đến phòng thẩm nói chuyện ha?”
Đại thẩm thẩm cũng không từ chối, để nàng dìu mình vào phòng, trong lòng ngày một khó chịu hơn, một nha đầu biết quan tâm như này, sau này biết làm sao đây? Tô Mật đỡ nàng ngồi lên giường, liếc mắt nhìn thẩm thẩm, vội nói: “Sao mắt lại đỏ cả rồi, ai chọc giận thẩm?”
“Thẩm thẩm chỉ cần nói với con, con giúp thẩm đánh hắn!”
Cơn giận của Đại thẩm lập tức tiêu tan:
“Con thế này mà đòi đánh hơn ai?”
Tô Mật trừng mặt, nghiêm túc nói: “Con nít thì đối với con không thành vấn đề!”
Được rồi được rồi, Đại thẩm hoàn toàn bị nàng chọc cười rồi, cười một trận liền kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn nàng. Tô Mật cũng đã mười lăm tuổi rồi, mặt mày như hoa, dùng bao nhiêu mỹ từ cũng không đủ. Quả nhiên là tiên nữ giáng trần, chỉ là đầu thai lầm nhà dân thường mà thôi.
Dung mạo bất phàm như vậy, quả không nên xuất thân từ chốn này.
Con người thì đều yêu cái đẹp đấy, nhưng nếu quá đẹp, thì sẽ tự chuốc họa vào thân.
Cuối cùng con bé cũng vẫn là một cô nhi.
Đại thẩm thẩm quả nhiên thương con bé như con gái ruột, thật tâm lo lắng cho cuộc sống sau này của nàng. Nói thật, tuy Mật nha đầu là một cô nhi nhưng cũng không phải lo không gả được, trong thôn ai cũng biết nhà Tô Mật giàu thế nào, cưới về sẽ có gia sản bao nhiêu. Kể cả tên đó không có lễ vật, chuyện này cũng không tính là gì.
Nhưng người như thế, Đại thẫm sao nỡ gả nàng cho họ?
Trong thôn có nhà tốt đấy, nhưng tốt thì sẽ không nghĩ đến cái chuyện kia rồi, một là Mật nha đầu cũng quá xinh đẹp, thôn dân cũng không dám lấy về, hai là, Tô gia nuôi con gái thế nào ai cũng biết, nơi đây thì đều là nông gia bình thường, đâu có dư của dư cải mà nuôi nàng?
Những nhà tốt, quả nhiên không tính đến được.
Những nhà còn lại,Đại thẩm tuyệt đối không đáp ứng.

Nhưng nàng cũng đã mười lăm, còn hai năm nữa là hết hạn chịu tang, lúc đó cũng đã mười bảy rồi, mười bảy thì đã là con gái lớn rồi, không thể trễ nải được.
Nghĩ đến muốn bạc cả tóc mà vẫn chưa có cách nào hay, Tô Mật là con gái lớn rồi, chuyện chung thân đại sự chắc nó cũng nên nghĩ đến rồi. Đại thẩm không muốn giấu nàng, kéo nàng lại bên mình, băn khoăn mấy bận mới cẩn thận hỏi: “Ý con thế nào đây?”
Tô Mật có chút mông lung, chớp chớp mắt.
Nàng quả không ngờ đây là chuyện khiến Đại thẫm buồn lòng lâu đến thế, dừng một chút, quyết định nói thật. Đại thẩm thẩm đối tốt với Tô Mật, Tô Mật xem thẩm như người thân, không muốn dối bà. Mím mím môi, đứng dậy, cư nhiên quỳ xuống trước Đại thẩm thẩm. Đại thẩm thẩm quả nhiên bị dọa:
“Con làm cái gì!”
Vội đưa tay đỡ nàng dậy, Tô Mật lại không chịu.
Nhìn vào mắt Đại thẩm, nói thật:
“Thẩm thẩm, con đời này, không muốn gả đi, không sẽ không cưới chồng đâu.”
Cánh tay Đại thẩm chìa ra đơ giữa khoảng không, lần này đổi lại đến bà mông lung rồi.
Tô Mật mím mím môi, lần này quyết nói ra ý định của mình.
“Bây giờ con biết chăm sóc bản thân rồi, con còn học được cách nấu cơm, con sống một mình cũng sẽ chăm sóc tốt chính mình, con chỉ muốn ở bên thẩm thẩm, bồi thẩm thẩm đến già, đợi sau này con già rồi, đi không được nữa, con có tiền, con có thể mời người về chăm con, đợi con đi rồi, mai táng cạnh mộ cha mẹ là được rồi.”
Chân ý này khiến Đại thẩm cảm động, cảm động rồi lại muốn đánh vào lồng ngực.
Như thế càng không thể không lo!
Ban đêm, Vân Xuyên, Bùi gia là một mảnh hỗn loạn. Lan Cửu trực tiếp đá văng cửa, những người nhà Bùi gia nhận ra hắn đều lật đật chạy đến, sau khi thỉnh an thì tâm lại càng không an, hoàng thượng mặt đầy sát khí, Bùi gia xảy ra chuyện gì đây! Lan Cửu đảo mắt ưng qua mấy hồi liền thấy Bùi Trạch trong đám người quỳ gối, bước đến bên người y.
Hàn kiếm chỉ vào chóp mũi y.
Trầm giọng nói: “Giao Tô Mật ra đây.”
Bùi Trạch mơ mơ màng màng đứng dậy, xiêm y hỗn loạn tóc tai bù xù, kể cả vậy cũng không ảnh hưởng đến khí chất của y. Nghe Lan Cửu nói vậy, ngẩng đầu, ánh mắt mù mịt, lại cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn lầm rầm hỏi lại:
“Tô Mật là ai?”
Lan Cửu nhíu mày.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.