Hoàng Thượng!! Sói Già Đến Đây!!

Chương 19: Xuất mã (dạ yến,oan gia ngõ hẹp p thượng)



Sau một hồi lăn lộn...một lần nữa thì hai vị tỷ tỷ nhà ta cuối cùng cũng bước đc chân ra khỏi cửa để lên xe ngựa,thẳng tiến đến hoàng cung.Cả hoàng thành giờ đã về đêm,bầu trời như đc trải thêm một lớp dạ nhung đen huyền,huyễn hoặc lòng ng.Những chiếc đèn lồng bảy sắc cầu vồng dần đc thắp sáng,dưới ánh lửa yếu ớt,lung linh những ng thiếu nữ y phục lụa là lượn qua lượn lại trc những sạp hàng ven đường.Tiếng mời chào của các nhà lái buôn lảng vảng,cae khu phố giờ nhộn nhịp ko kể xiết...Phía xa xa là hoàng cung uy nghiêm mà xa hoa,nhưng đc dựng từ máu của ng...Trong mắt Khả Di,đây chả khác gì là một chiếc lồng son vàng thiếp.Ở đây ko có nhân tính,lòng nhân đạo đặc biệt là tình huynh đệ,tỷ muội...Chỉ vì một chiếc ghế rồng mà một ng có thể giết cha hại mẹ lạm dụng huynh đệ ruột thịt của mình,làm tất cả để leo lên ngồi trên chiếc ghế kia,căn bản địa vị của một vị hoàng đế đc làm nên từ máu ng...và thủ đoạn.Còn tình tỷ muội,phải nói là một thứ rẻ rách ko đáng tiền.Mọi ng phụ nữ ở trong chiếc lồng son này trong mắt chỉ còn tham vọng cà sự tôn sùng,ở đây con ng sẽ trở thành những động vật máu lạnh,những con rối vô hồn diễn một vở kịch bi ai đẫm máu dẫm đạp lên nhau mà sống...Chẳng mấy chốc mà đã đến cửa cung,càng vào sâu bên trong mặt Khả Di ngày càng đen lại,trái lại với Khả Di đang mặt than bên cạnh thì Tiểu Nhu lại rất rất thích thú,nhìn những tòa thành,cửa cung lộng lẫy,cô ko thể ko cảm thán về độ xa hoa lộng lẫy của hoàng cung này...Dừng xe,một bóng trắng lao vụt xuống,hưng phấn lượn qua lượn lại ngắm đông ngắm tây,phía sau cô là một bóng đen chậm rãi xuống xe,là ai thì biết rồi nha!!ahihi!!

Toi công công là ng đc cử đi đón các chủ của Dạ các và đại diện của Kim Bảo lâu đến dạ yến,kín đáo ngẩng đầu lên lão ko khỏi hít một ngụm khí lạnh,ở trong cung đã ngót vài chục năm,mỹ nữ nào hắn cũng đã gặp qua nhưng ko ai có đc khí thế,sắc đẹp như hai vị trc mặt lão đây.Cả hai ng đều đeo mặt nạ khảm ngọc nhưng khí thế kiêu sa khó ai bì kịp thì ko thể che đậy đc và lão chắc chắn gương mặt cũng ko kém cạnh j đâu.Một đen một trắng,mộ hoạt bát năng động một lạnh lùng trầm tĩnh đứng cạnh nhau tạo nên một bức tranh thủy mặc đẹp câu hồn ng,Tô công công ko giám nhìn nữa,lão chỉ sợ phổi mình sẽ bị hoại tử trên diện rộng vì thiếu oxy mất.

Tô công công mời dẫn đường!!

Một tiếng nói oanh vàng vang lên,Tiểu Nhu nhanh nhảu nói,Tô công công đưa tây thầm vuốt mồ hôi,nghĩ:

Ng đâu mà lại dễ thương thế chứ!!

Khả Di khinh bỉ Tiểu Nhu lần một..

Sau khi lòng vòng qua vô số ao hồ cung đình thì họ cũng đến nơi,vừa bước vào đại sảnh Tiểu Nhu vừa than vãn:

Mỏi mỏi mỏi wa đi aaa~~~!

Kèm theo là một loạt hành động đáng yêu trong vô thức của Tiểu Nhu.Cô hầu như ko quan tâm đây có phải chốn ko ng hay ko,vừa đi vừa vô tư nói làm hai đạo ánh mắt mọt khinh bỉ một rao rực trao trên ng mình.Một là của Khả Di (đương nhiên rùi)còn cái còn lại ý hả...ai cũng bít rùi nha,chính là bạn vương gia iu dấu của chúng ta ó...

Vợ ko tìm cũng tự chui đầu vào lưới!!Đỡ mất công,khà khà!!Một vị vương gia ngây thơ nào đó nghĩ...

Còn một đạo ánh mắt nữa nhưng ko phải nhìn cô mà là nhìn ng đằng sau cô-Khả Di trong dạng các chủ của Dạ các.Trong đầu ng đó đang nhớ lại...Mình đã gặp cô gái này ở đâu!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.