Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 46



Tạ Văn Chiêu đứng ở trước Tễ Tuyết Viện, nhìn mấy người phụ nhân trong viện, trong lúc nhất thời cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình hiện giờ như thế nào.

Thê thiếp hòa thuận, đây hẳn là mong muốn suốt đời của nam nhân, nhưng nếu thê thiếp hòa thuận đến nỗi quên luôn phu quân các nàng ở sau đầu, không biết trên đời này lại có mấy nam nhân có thể chấp nhận được.

Theo lý thuyết, Tạ Văn Chiêu đối với ba di nương này của mình, cùng với Mạnh Phất, đều không có tình cảm gì, rất nhiều lúc, hắn tình nguyện thà bên cạnh mình không có một nữ nhân nào, thà cô độc một mình, vậy thì hắn liền có thể quang minh chính đại mà cưới Mạnh Du về nhà, cho nên kỳ thật hiện tại, bất luận các nàng để ý hắn hay không, với hắn mà nói, đều không có ý nghĩa gì.

Nhưng giờ phút này, Tạ Văn Chiêu đứng đây, nhìn chính các nữ nhân của mình đang ân cần mà lấy lòng Mạnh Phất, hắn vẫn ẩn ẩn cảm giác ra có điểm không đúng lắm.

Ấn tượng của một màn này thực quá lớn, làm Tạ Văn Chiêu trong lúc nhất thời đã quên mất mình tới Tễ Tuyết Viện là vì muốn Mạnh Phất quản sổ sách.

Thanh Bình là người đầu tiên chú ý thấy Tạ Văn Chiêu, nàng ta nhỏ giọng nhắc nhở Lý Việt nói: "Phu nhân, Hầu gia tới kìa?"

Lý Việt mí mắt cũng không thèm động một chút, Tạ Văn Chiêu tới hay là không tới căn bản không ảnh hưởng đến hắn, nhưng thật ra Hoa Tiểu Lăng cùng Tôn Ngọc Liên nghe thấy Thanh Bình nói lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, các nàng thấy Tạ Văn Chiêu đứng ở nơi đó, vốn dĩ định lập tức tiến lên thỉnh an hắn, nhưng khoé đôi mắt khẽ liếc thấy phu nhân lãnh đạm như vậy, sợi khẩn trương vui mừng trong lòng cũng phai nhạt đi.

Hầu gia khẳng định không phải tới đây vì các nàng, các nàng hiện tại nhào lên không chỉ có chọc Hầu gia ghét bỏ, không chừng phu nhân cũng sẽ không cao hứng, ngẫm lại vẫn là thôi đi.

Tạ Văn Chiêu đứng ở cửa đợi trong chốc lát, nhưng mấy nữ nhân đó lại không có một ai muốn lại đây phản ứng hắn, hắn cảm thấy chuyện này thật buồn cười, nhưng vẫn tự an ủi chính mình, các nàng hiện tại muốn buông tha hắn, với hắn mà nói, cũng là một chuyện tốt. Hắn hít sâu một hơi, đi tới, nhìn Lý Việt nói: "Mạnh Phất, ngươi không phải nói mình sinh bệnh sao?"

Lý Việt thuận miệng nói: "Đúng vậy, thì sao?"

Tạ Văn Chiêu bị nghẹn lại, hắn không nghĩ tới Mạnh Phất sau khi bị mình vạch trần lời nói dối, còn có thể biểu hiện đúng lý hợp tình đến như thế.

Tạ Văn Chiêu một công tử Hầu phủ nhẹ nhàng như ngọc, ôn tồn lễ độ, lúc này cũng nhịn không được âm dương quái khí nói: "Ngươi thế này thoạt nhìn xác thật bệnh cũng không nhẹ ha."

Nhưng Lý Việt căn bản không muốn phản ứng hắn, bệ hạ hiện tại có tâm sự, liền mắng người cũng lười đi mắng, chỉ nói câu: "Nói đủ rồi chưa? Nói đủ rồi thì lăn."

Tạ Văn Chiêu thật sự muốn đi luôn, nhưng nếu hiện tại hắn cứ đi rồi như vậy, trở về còn phải tiếp tục xem sổ sách. Trong khoảng thời gian này hắn bị mấy thứ củi gạo mắm muối tra tấn đến người đều tiều tụy, vừa thấy mấy chữ này liền cảm giác đầu cũng to ra, hôm nay bất luận như thế nào hắn đều phải giải quyết cho xong việc này, bằng không hắn đường đường một Hầu gia, còn có uy nghiêm gì?

Hắn lạnh mặt nhìn Lý Việt nói: "Nếu thân thể ngươi không có việc gì, đợi chút nữa ta bảo người đưa sổ sách tới cho ngươi."

Đáng tiếc Lý Việt nhìn cũng không nhìn hắn, nói: "Không xem, lăn."

Dù cho thân thể Tạ Văn Chiêu cường kiện hơn so với lão phu nhân không ít, nhưng mấy ngày nay cứ bị tra tấn như vậy, hiện giờ lại bị Mạnh Phất lạnh lùng trả lại một câu, lúc này cũng có chút choáng váng đầu, hắn hạ giọng nói: "Mạnh Phất, ngươi tốt nhất đừng có hành động theo cảm tính."

Hành động theo cảm tính?

Lý Việt cười lạnh: "Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Thanh Bình, đi dắt con Đại Hoàng sau hậu viện tới, thị phạm kỹ lưỡng cho Tuyên Bình Hầu xem cái gì gọi là lăn."

Thanh Bình đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn Lý Việt ở trên ghế, lại nhìn nhìn Tạ Văn Chiêu, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên lựa chọn như thế nào, cũng may phu nhân hình như chỉ là nói vậy thôi, không có tiếp tục thúc giục nàng ta.

Thanh Bình không cấm khỏi thầm oán trách Tạ Văn Chiêu, rõ ràng đã biết được tính tình phu nhân hiện tại là cái gì, còn cứ hay tới tìm mắng, nghe người ta mắng mình có gì hay chứ?

Tạ Văn Chiêu phát hiện Mạnh Phất hiện tại phải nói là  mềm cứng không ăn, đao thương bất nhập, hắn có thể thật sự không có biện pháp gì với nàng ta, nhưng Tạ Văn Chiêu không muốn chịu thua, nói: "Mấy sổ sách này ta quản không được, ngươi quản đi."

Lý Việt nói: "Quản không được? Vậy ngươi ở Hộ Bộ làm việc như thế nào? Nếu sổ sách mà cũng quản không được, ta thấy ngươi hay là nhanh chóng từ quan về nhà, học lại kỹ lưỡng với quản gia đi."

Tạ Văn Chiêu cảm thấy hai chuyện này chả có quan hệ gì với nhau, hắn ở Hộ Bộ chỉ là treo một cái chức quan nhàn tản, bằng không cũng sẽ không có nhiều thời gian cùng Mạnh Du nơi nơi phong hoa tuyết nguyệt như vậy, hơn nữa sổ sách hắn xem ở Hộ Bộ đâu giống mớ sổ sách trong Hầu phủ, sổ ở Hầu phủ đều là các loại nhỏ vụn vặt, xem đến làm người mơ màng buồn ngủ.

Tạ Văn Chiêu không khỏi cả giận nói: "Mạnh Phất, ngươi là một phu nhân Hầu phủ, việc này ngươi mặc kệ thì ai đi quản? Sớm biết có hôm nay, ngày đó dù nói cái gì ta cũng không cưới ngươi."

Sớm biết có hôm nay?

Ai có thể tiên đoán được tương lai đâu?

Mạnh Phất ngày đó là cam tâm muốn gả cho Tạ Văn Chiêu hắn sao?

Lý Việt rốt cuộc bị Tạ Văn Chiêu chọc ra ba phần hỏa khí, hắn ngẩng đầu, nhìn Tạ Văn Chiêu liếc mắt một cái, châm chọc nói: "Tạ Văn Chiêu, ngươi cũng không soi gương lại thử xem, ngươi có mặt mũi gì mà nói mấy lời này? Ngươi cảm thấy mình thực không tồi sao? Quá buồn cười, hay là ngươi nói cho ta nghe thử xem, ngươi rốt cuộc có cái gì tốt mà làm ngươi cảm thấy cưới thê tử là bị ủy khuất tận trời? Ngươi con mẹ nó cho rằng ngươi là tiên nữ chuyển thế sao!"

"Ngươi ——" Tạ Văn Chiêu bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, hắn muốn phản bác lại nhưng không biết nên nói từ đâu.

Lý Việt xụ mặt xuống tiếp tục nói: "Ngươi cưới thê tử chính là để quản sổ sách cho ngươi sao? Vậy sao ngươi không đi cưới quản gia về cho tiện? Có muốn ta cho ngươi làm chủ, nạp luôn quản gia vào hay không? Một người không đủ thì nạp hai người cho ngươi luôn? Thế nào? Được không hả? "

Đối mặt với chất vấn của Lý Việt, hoả khí trong lòng Tạ Văn Chiêu lại bốc lên, nhưng khí thế lại xẹp xuống, Tạ Văn Chiêu nỗ lực ổn định cảm xúc của mình, hắn nói: "Mạnh Phất, ngươi đừng vô cớ gây rối có được không?"

Lý Việt cười nhạo nói: "Không có lý liền nói ta vô cớ gây rối, Tạ Văn Chiêu, ngươi cũng chỉ có bản lĩnh này."

Tạ Văn Chiêu giận đến cắn muốn gãy răng, Lý Việt không hề để cơn lửa giận này của hắn ta vào mắt, tiếp tục nói: "Người quý ở chỗ biết tự mình hiểu lấy, ngươi không có thì thôi vậy, ta không ép buộc, nhưng đừng đến trước mặt ta khoe ra, mất mặt xấu hổ."

Tạ Văn Chiêu biết hôm nay mình đi một chuyến này xem như đến không, không chỉ có không đẩy được sổ sách trong nhà cho Mạnh Phất, còn ôm một bụng tức, lần này trở về vết phồng rộp trên khóe miệng phỏng chừng còn lớn thêm một vòng.

Hắn phất tay áo rời đi, nếu hắn lại đến cầu Mạnh Phất một lần nữa, Tạ Văn Chiêu hắn chính là chó!

Tạ Văn Chiêu rời đi rồi, Tễ Tuyết Viện to như vậy lập tức lại an tĩnh lại, Lý Việt cảm thấy cổ có hơi đau, hơi hơi điều chỉnh tư thế một chút, giơ tay nhận nước ô mai trong tay Tôn Ngọc Liên, một ngụm uống hết toàn bộ.

Hôm nay hắn vốn dĩ không muốn phát hỏa đâu, nhưng nề hà Tạ Văn Chiêu này quá chán ghét.

Lý Việt cầm chén để lên trên bàn một bên, xong lại nâng nâng tay, Thanh Bình nháy mắt liền lĩnh ngộ được hàm nghĩa động tác này của phu nhân, nàng ta có chút bất đắc dĩ, quay đầu, nhìn về phía ba vị di nương trong viện còn chưa lấy lại tinh thần, nói với các nàng: "Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa."

Tôn Ngọc Liên phản ứng lại trước hết, nàng ta cúi đầu nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, mím môi, tựa hồ là có chuyện muốn nói. Đây không phải lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy phu nhân mắng Hầu gia, nhưng mặc kệ là thấy bao nhiêu lần, Tôn Ngọc Liên vẫn cảm thấy chuyện này thật sự thực làm người khiếp sợ, nói ra phỏng chừng có thể dọa ngã cả đám người.

Nàng ta không biết phu nhân lấy tự tin ở đâu ra mà mắng Hầu gia, nhưng trên thực tế, mỗi lần phu nhân mắng xong, cũng xác thật không có xảy ra hậu quả gì nghiêm trọng, mỗi lần như vậy, người bị thương tựa hồ đều là Hầu gia.

Thật là cái trứng xui xẻo.

Phu nhân đều không lo lắng, nàng ta hà tất nhọc lòng mấy chuyện này?

Sau khi Tôn Ngọc Liên nghĩ thông, liền cầm lấy ống sáo trên bàn đặt lên bên môi, nhẹ nhàng thổi, Khúc Hàn Yên nghe được tiếng cây sáo, đưa mắt nhìn thoáng qua Tôn Ngọc Liên bên này, sau đó cũng vứt Tạ Văn Chiêu ra sau đầu, giơ trường kiếm trong tay lên bắt đầu múa. Hoa Tiểu Lăng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đều là di nương của Hầu gia, mình không thể chịu thua kém, vì thế nàng ta đi đến trước một cái thùng gỗ khắc hoa, thùng thùng gõ mấy cái không ngừng, nàng ta gõ không quá hợp phách, nhưng mà chắp vá thì cũng có thể nghe.

Lý Việt kỳ thật không có tâm tư muốn xem các nàng ca múa, hắn từ trước đến nay đều không thích mấy thứ này, hơn nữa vừa mới rồi Tạ Văn Chiêu náo loạn như vậy, Lý Việt liền càng không có hứng thú, hắn vừa rồi nâng nâng tay như vậy kỳ thật là do tay hắn có hơi tê tê phải hoạt động một chút, thuận tiện bảo Thanh Bình đi xem cơm chiều làm xong chưa.

Lý Việt ngửa ra sau một chút, híp mắt nhìn bóng trăng mờ nhạt hơi xuất hiện trên bầu trời, hiện tại hắn vừa thấy Tạ Văn Chiêu liền cảm thấy chán ghét.

Đây khẳng định là vấn đề của Tạ Văn Chiêu, rốt cuộc khi nào hắn ta mới có thể thanh tỉnh lại một chút, làm một nam nhân bình thường chút coi.

Tầng mây kéo qua che lại ánh trăng, sắc trời lại tối thêm vài phần, Khúc Hàn Yên múa xong, các di nương đều trở về sân viện của mình, Lý Việt dùng cơm chiều xong liền đi dạo trong sân hai vòng, nhớ tới cái bộ dáng Tạ Văn Chiêu nói đến chuyện không tình nguyện cưới thê tử lúc chạng vạng, trong lòng Lý Việt mạc danh lại bốc hoả, lúc ấy mình hẳn phải nên mắng hắn thêm hai câu, nhưng Tạ Văn Chiêu đã bỏ chạy, vậy chỉ có thể chờ lần sau nhìn thấy hắn thì mắng bù vậy.

Lý Việt xách trường kiếm lên, bắt đầu luyện kiếm trong viện. Thanh Bình nhìn không hiểu kiếm chiêu, nhưng vẫn là cảm thấy lúc này phu nhân có vẻ nhiều sát khí hơn so với ban ngày nhiều.

Bóng trăng rải xuống ngàn dặm, cung tường lồng lộng phủ kín bóng cây.

Mạnh Phất nhớ rõ bệ hạ từng nói muốn nghe nàng đánh đàn, nàng biết khi đó bệ hạ có thể chỉ là hy vọng nàng đừng có không dám động mấy thứ trong tư khố hắn, nhưng lúc này xuất cung, Mạnh Phất vẫn là mang theo một cây đàn ra tới.

Lễ Vu Lan đã qua đi, Hoài Minh đại sư xuất quan, Mạnh Phất cùng Lý Việt đi một chuyến đến chùa Bạch Mã, muốn thử dò ra chút tin tức hữu dụng từ trong miệng Hoài Minh, nhưng vị đại sư này cùng bọn họ hàn huyên nửa ngày, lại một câu cũng chưa lộ ra, chỉ nói đây là duyên phận trời cao ban cho, bảo hai người bọn họ phải cố gắng quý trọng.

Sau khi ra khỏi chùa Bạch Mã, bọn họ tìm một cái đình nhỏ ở trong núi ngồi xuống, bốn phía ngẫu nhiên có người đi đường đi ngang qua, tuy không dừng lại, nhưng khó tránh khỏi sẽ không nhận ra hai người bọn họ, nhận ra hoàng thượng ở chỗ này cũng không có gì, nhưng nếu nhận ra phu nhân Tuyên Bình Hầu liền không được tốt, bởi vậy Lý Việt không thể không luôn mang mũ có rèm ngồi ở chỗ kia.

Mùa hè còn chưa qua đi, vẫn còn dư lại cái đuôi ngắn ngủn, Mạnh Phất lo bệ hạ cảm thấy nóng, liền ngồi bên cạnh quạt quạt cho hắn, nhưng mà chưa quạt được mấy cái, cây quạt kia đã bị bệ hạ cầm lấy, bệ hạ muốn tự mình quạt.

Bọn họ nói chuyện Tuyên Vương cùng tiền Thái Tử, cho tới bây giờ Lý Việt còn chưa động thủ, chỉ muốn nhìn một chút xem hai đám người này còn có thể làm ra cái chuyện xấu gì.

Tuyên Vương đáng thương cả ngày vì nghiệp lớn của mình mà bôn ba khắp nơi, rải bạc khắp chốn, hoàn toàn không biết tất cả hành động của hắn đều nằm dưới sự giám thị của ám vệ, chỉ chờ hắn liên lạc được đủ người, liền xử lý cả ổ bọn họ.

Bệ hạ nói sơ cho Mạnh Phất về tính toán kế tiếp, hắn biết Mạnh Phất thông minh, rất nhiều chỗ chỉ cần nhắc một điểm liền hiểu rõ.

Sau khi Mạnh Phất nhớ rõ yêu cầu của bệ hạ, lại nói cho hắn nghe trong cung gần đây xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe được hiện tại tiểu vương gia có thể nói chuyện, Lý Việt thật vui vẻ, sau đó lại nghe Mạnh Phất chỉ ra vấn đề của tiểu vương gia, tiểu vương gia xác thật là có thể nói, nhưng không hoàn toàn, thằng bé chỉ có thể lặp lại những lời người khác từng nói, chứ không biết tổ chức ngôn ngữ để biểu đạt ý nghĩ của chính mình, nhiều nhất là dùng lời người khác nói để biểu đạt ý nguyện của mình thôi.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, đây đã làm tiến bộ rất lớn so với từ trước đến nay rồi, bỗng nhiên biểu tình trên mặt Lý Việt trở nên cổ quái, hắn sờ sờ cằm, không nói chuyện.

Mạnh Phất hỏi hắn: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"

Lý Việt có chút thâm trầm nói: "Ta suy nghĩ, lúc trước ta ở trước mặt tiểu Cửu từng nói cái gì rồi."

Lý Việt nghiêm túc tự hỏi một lúc lâu, chuyện quá mức nhất hình như cũng chỉ là mắng tiên hoàng, đây không tính là đại sự, rốt cuộc tiên hoàng thật sự nên mắng, hắn cứ cảm thấy tiểu Cửu không biết nói đều là do tiên hoàng mà ra.

Mạnh Phất lẳng lặng ngồi ở đối diện, để lại cho bệ hạ một không gian riêng để nhớ chuyện xưa, nàng đột nhiên nghe được Lý Việt hỏi nàng: "Ngươi ngày sau có tính toán gì không?"

"Ngày sau?" Mạnh Phất ôm chén trà trong hai tay, ngẩng đầu có chút nghi hoặc nhìn Lý Việt liếc mắt một cái.

Lý Việt đối diện với cặp mắt của Mạnh Phất, hơi hoảng hốt một chút, hắn cảm thấy thế này thực không thích hợp, hắn vậy mà cảm thấy Mạnh Phất đối diện ôm chén trà có chút đáng yêu, đó có cái gì mà đáng yêu? Bản thân hắn từ trước cũng đâu phải chưa từng ôm chén trà!

Lý Việt nhìn chằm chằm chén trà trong tay Mạnh Phất, muốn nhìn một chút xem có phải cái chén trà này có vấn đề gì hay không, nghe được Mạnh Phất kêu hắn một tiếng mới lấy lại tinh thần, lại nói với Mạnh Phất: "Sau khi chúng ta đổi trở về."

Mạnh Phất lắc lắc đầu, nói: "Ta không nghĩ tới."

Ngay từ đầu khi Mạnh Phất cùng Lý Việt trao đổi thân thể, nàng vẫn từng suy xét tình cảnh của mình ngày sau ở Hầu phủ, mà sau khi bệ hạ đại triển quyền cước ở Hầu phủ một phen, thì vấn đề này liền nghĩ không ra nữa rồi. Bởi vì với tác phong hành sự của bệ hạ, nàng căn bản không dám xác định chờ khi nàng cùng bệ hạ đổi trở về, phủ Tuyên Bình Hầu phủ có còn hay không. Mặt khác, nàng cảm giác ngày nào đó phủ Tuyên Bình Hầu bị Tạ Văn Chiêu xài cho suy sụp hết thì cũng không cần quá kinh ngạc.

"Sao lại không nghĩ tới chứ? Hiện tại ngươi mau suy nghĩ một chút đi." Lý Việt thúc giục nàng nói, "Chuyện lớn như vậy, sao có thể không quan tâm chút nào được chứ?"

Mạnh Phất: "......"

Thật ra cũng không phải không quan tâm, chỉ là không biết cái tình huống này thì nàng nên quan tâm từ phương diện nào thôi.

Thật lâu sau, Mạnh Phất mở miệng, nàng nói: "Chắc là vẫn giống như trước thôi."

Nàng thực hâm mộ bệ hạ, hâm mộ cuộc sống hiện tại của bệ hạ ở Hầu phủ, nhưng nàng chắc làm không được.

Lý Việt bất mãn nói: "Nếu vẫn như trước đây vậy, hai ta không phải đổi thân thể thật phí à?"

"Vậy...... Ta liền nỗ lực học tập bệ hạ ngài một chút?" Mạnh Phất cảm thấy chuyện này đối với nàng mà nói, là một thử thách không nhỏ.

Lý Việt nghe Mạnh Phất trả lời thế này vẫn không hài lòng, hắn ngửa ra sau chút, nhíu mày hỏi Mạnh Phất: "Cũng chỉ có như vậy thôi? Ngươi không còn ý tưởng nào khác sao?"

"Ý tưởng khác hả?" Mạnh Phất nghiêm túc nghĩ nghĩ, nàng còn có thể làm cái gì nhỉ? Bắt chước bệ hạ thôi cũng đã đủ làm khó nàng.

Lý Việt thấy nàng tựa hồ không có ý muốn cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, mày lập tức liền nhăn lại, lúc trước Lý Việt từng nghĩ tới, nếu Mạnh Phất không muốn cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, hắn nhất định phải khuyên nàng một chút, để nàng tỉnh táo lại, nhưng mà khi thật sự đến lúc này, Lý Việt khiếp sợ phát hiện những từ mình chuẩn bị đã lâu vậy mà nói không nên lời.

Thật không thích hợp.

Không nên như vậy.

Có phải vừa rồi ở chùa Bạch Mã tên Hoài Minh kia hạ chú hắn rồi hay không?

Sao nàng ấy lại không muốn hoà li với Tạ Văn Chiêu chứ?

Sao lại không muốn chứ?

Cái tên ngu xuẩn Tạ Văn Chiêu kia có cái gì tốt?

Mạnh Phất thấy Lý Việt không nói chuyện nữa, cả người đều tức giận, nàng thử hỏi: "Bệ hạ, ngài tức giận hở?"

Lý Việt hừ một tiếng, nói: "Không có."

Nếu khi bệ hạ nói "Không có" mà ngữ khí có thể hiền lành thêm một chút, nàng cũng muốn nỗ lực thử tin tưởng lời hắn.

Mạnh Phất biết là câu trả lời của mình không làm cho bệ hạ vừa lòng, nhưng mà bệ hạ hy vọng nghe được đáp ánh gì từ mình chứ?

Trong lòng Mạnh Phất âm thầm thở dài, trên mặt lại vẫn tươi cười xinh đẹp, nhìn Lý Việt nói: "Hay là hiện tại ta đánh đàn cho ngài nghe đi?"

Lý Việt mím môi, vẫn không nói lời nào, Mạnh Phất chỉ tiếp tục nói: "Ta đã lâu lắm rồi không có đàn, bây giờ đàn lại cũng không biết thế nào, nếu như không dễ nghe, ngài thông cảm một chút."

Kỳ thật lúc ở trong cung nàng có luyện qua vài lần, nhưng mà các cung nhân khẳng định sẽ không nói nàng đàn không tốt, mà bệ hạ có thích hay không, liền càng không thể xác định.

Khi giọng nói nàng rơi xuống, Lý Việt đối diện rốt cuộc mở miệng, hắn nhìn Mạnh Phất nói: "Không muốn cười thì đừng cười."

Mạnh Phất sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười trên khoé miệng lại mở rộng vài phần, trong mắt cũng có thêm ý cười chân thật, nàng nói với Lý Việt: "Kỳ thật mỗi lần ta nhìn thấy bệ hạ ta đều thật vui vẻ."

Lý Việt không nghĩ tới Mạnh Phất lại nói như vậy, trái tim đột nhiên như bị cái đuôi lông xù xù của Quý Phi cọ cọ lên một chút, hắn có chút không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Vậy còn không muốn cùng Tạ Văn Chiêu hòa li?

Không thì hưu phu cũng được mà!

Mạnh Phất cười khẽ, đặt tay lên đàn, nàng khẽ kéo kéo dây đàn, tranh một tiếng, sau đó là một tràn tiếng đàn réo rắt chảy ra từ đầu ngón tay nàng.

Lý Việt chống cằm an tĩnh mà thưởng thức tiếng đàn này, thật là kỳ quái, cùng là một thể xác, chỉ có linh hồn là không giống thôi, vậy mà cả người thoạt nhìn khác nhau nhiều như vậy.

Mạnh Phất hơi hơi cúi đầu, thần sắc tập trung lại thong dong, khóe miệng nàng mang theo một mạt cười như có như không.

Lý Việt vẫn luôn nhìn nàng, nghe tiếng đàn văng vẳng bên tai một lúc, hắn cảm thấy mình hình như có hơi say.

Những chùm tia nắng vui vẻ xuyên qua tán cây, dừng lại trên ngọn cỏ như những con bướm lấp lánh rực rỡ theo tiếng đàn nhẹ nhàng bay múa.

Hôm nay Tạ Văn Chiêu hẹn bằng hữu muốn đi chùa Bạch Mã dâng hương, khi đi đến giữa sườn núi, hắn nghe được một tiếng đàn truyền đến, sau đó cả người như bị đóng đinh, ngừng lại tại chỗ, bằng hữu kêu vài lần hắn đều không có phản ứng.

Trong nháy mắt này, hắn phảng phất như trở lại cơn mưa giàn giụa ngày hôm đó ở Từ Châu, hắn thiếu chút nữa đã chết trong cơn mưa kia, là tiếng đàn này mang đến cho hắn một ánh mặt trời.

Hắn xác định đây là tiếng đàn hắn đã từng nghe được ở Từ Châu.

Tạ Văn Chiêu kích động đến đôi tay đều run rẩy, nước mắt cơ hồ muốn tràn ra ngoài, là Mạnh Du sao? Là Mạnh Du đang khảy đàn sao?

Năm đó trước khi hắn cùng Mạnh Phất thành thân, Mạnh Du từng nói với hắn, nàng ấy nói cả cuộc đời này đều sẽ không đánh đàn nữa.

Hắn cũng không muốn Mạnh Du làm như vậy, nhưng lại không thể cô phụ thâm tình của nàng ấy.

Hắn cho rằng  cuộc đời này của hắn rốt cuộc không còn nghe được tiếng đàn như vậy nữa.

Tạ Văn Chiêu bỏ bằng hữu lại giữa đường, xoay người chạy như điên về hướng tiếng đàn truyền đến, đường núi gập ghềnh cũng không dễ đi, hắn té ngã vài lần, nhưng không rảnh lo đau mà tiếp tục bò dậy, tiếp tục về chạy về phía trước, sợ mình chậm một bước liền không gặp được người.

Quần áo hắn bị nhánh cây cắt qua, trên mặt cũng có mấy vết trầy, hắn đều không thèm để ý, hắn chỉ muốn nhanh chóng gặp được nàng.

Rốt cuộc, hắn đã tới bên ngoài ngôi đình nhỏ kia.

Hắn nhìn thấy bên trong đình có một nữ tử mang mũ có rèm, hắn si ngốc mà nhìn, đó là Mạnh Du sao? Là người mà hắn đã từng ngày đêm tưởng niệm sao?

Trái tim Tạ Văn Chiêu đập rất nhanh, hắn lại nỗ lực bình ổn hơi thở của mình lại, sợ quấy nhiễu người trong đình, hắn thả nhẹ bước chân, cẩn thận đẩy nhánh cây trước mắt ra, đi về trước hai bước, sau đó lại lần nữa ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc này, hắn phát hiện người đang đàn trong đình cũng không phải nữ tử đó.

Mà là......

Bệ hạ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.