Lý Việt đi về hướng Mạnh Phất, Thanh Bình có chút sợ hắn, những vẫn kiên định mà chắn trước mặt Mạnh Phất, như một con gà mái nhỏ che chở cho gà con khi diều hâu bay tới vậy.
Lý Việt sách một tiếng, hai ngày người Thanh Bình còn đứng ngay trước mặt mình một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân, biến đổi này cũng quá nhanh đi.
Mà Thanh Bình lập tức nhận thấy được thần thái của người trước mặt đây có chút quen mắt, hơn nữa nàng ta rất mau liền hiểu được, không lâu trước đây, tư thế làm ra vẻ ta đây đó của tiểu thư ở Hầu phủ, khẳng định là học từ người này.
Tiếp tục theo luồng suy nghĩ này, lúc trước tiểu thư có khi thường xuyên ra ngoài, còn không dẫn theo mình, vậy hơn phân nửa cũng là đi ra ngoài gặp người này.
Tiểu thư hà tất phải phiền toái như vậy chứ! Trực tiếp đưa người này về Hầu phủ không phải được rồi.
Thanh Bình thật sự cân nhắc không được trong lòng Mạnh Phất đang suy nghĩ cái gì, Mạnh Phất lên tiếng nói với nàng ta: "Thanh Bình, ngươi đi giúp ta nấu một nồi nước đi."
Thanh Bình quay đầu lại nhìn Mạnh Phất liếc mắt một cái, nàng biết tiểu thư là muốn ngầm đuổi mình đi ra ngoài, nhưng nàng ta không yên tâm tiểu thư đơn độc ở bên cạnh người nam nhân này, nhưng hiện thực lại thật tàn khốc, trong khi nàng ta không hề hay biết, tiểu thư đã gặp hắn không biết bao nhiêu lần, cho dù nàng ta có không yên tâm cũng đã chậm.
Thanh Bình không tình nguyện mà đi từng bước nhỏ về hướng phía sau phòng bếp, nàng ta từng bước lưu luyến không rời, như không muốn rời đi.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy nàng ta nữa, Lý Việt kéo Mạnh Phất vào phòng, làm bộ làm tịch mà cảm thán nói: "Nàng ta sao lại có bộ dáng này? Làm như ta có thể ăn nàng không bằng?"
Mạnh Phất liếc Lý Việt một cái, nói với hắn: "Nếu Bệ hạ không đùa nàng ta, sao nàng ta lại như vậy chứ?"
Lý Việt sờ sờ cằm, nói với Mạnh Phất: "Kỳ thật quản sự cùng đại tiểu thư cũng không tồi nha, trong thoại bản đều viết như vậy."
Bệ hạ trước nay không phải không xem mấy thứ này sao? Mạnh Phất có chút nghi hoặc mà nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, hỏi hắn: "Chàng bắt đầu xem thoại bản từ khi nào thế?"
"Tình cờ xem một chút thôi." Lý Việt đóng cửa phía sau lại, hắn vốn là muốn xem trong mấy cái thoại bản đó xem có cách nào lấy lòng cô nương hay không, kết quả trong đó phần lớn chỉ là mấy phán đoán mà người viết tự cho là đúng, một đám văn không được võ không xong, đại tiểu thư nhà người ta sao phải đi theo cơ chứ?
Mạnh Phất nhìn về phía cửa phòng đóng chặt phía sau Lý Việt, cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: "Bệ hạ, ngày mai chàng còn phải vào triều."
Vừa nghe đến hai chữ "vào triều", trên mặt Lý Việt lập tức lộ ra vài phần kháng cự rõ ràng. Ngày tháng vui sướng sao lại ngắn ngủi như thế chứ, hắn bèn mở rộng vòng tay ra, nhìn Mạnh Phất nói: "Vậy còn không qua đây cho ta ôm một cái?"
Mạnh Phất cười nhẹ, nàng đi qua, nhón chân hôn lên trên má hắn một cái, mà Lý Việt thuận thế ôm nàng vào trong lòng, chuyện ban ngày diễn ra ở Tử Thần Điện lại tái hiện ở chỗ này.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Lý Việt không ngừng thầm quản chế bản thân, bắt mình phải khắc chế, nhưng vẫn nhịn không được nhanh chóng lao vào quấn lấy hơi thở của Mạnh Phất, hắn xông vào giữa môi răng nàng, công thành đoạt đất.
Mạnh Phất nâng tay lên, choàng qua cổ hắn, phối hợp với Lý Việt, càng làm nụ hôn này sâu đậm.
Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua song cửa sổ, phủ lên trên người hai người bọn họ một tầng ánh sáng vàng nhợt nhạt, không biết từ nơi nào bay tới một mùi hương thơm ngọt thoang thoảng mang theo mùi rượu đâu đây, làm người ngửi thấy bất tri bất giác liền say mê.
Hồi lâu qua đi, hai người ngồi ở trên giường, Mạnh Phất rúc vào trong lồng ngực Lý Việt, tay phải nắm chặt hắn vạt áo trước ngực hắn, tay trái cùng hắn mười ngón đan nhau, hơi thở hổn hển.
Một cái tay khác của Lý Việt choàng qua bên hông Mạnh Phất, hắn phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng: "Còn phải đợi nửa năm nữa."
Mạnh Phất nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở hắn, nói: "Bệ hạ, nửa năm sau chỉ là công khai việc này, đến lúc đó chỉ sợ chàng phải cùng các quan ầm ỹ một thời gian, sau đó phải để Khâm Thiên Giám chọn lựa ngày lành, còn phải trù bị đại hôn, ít nhất phải phải tốn thêm hai ba tháng nữa là ít."
Lý Việt: "......"
"Ta đổi ý rồi, A Phất." Cằm hắn để trên vai Mạnh Phất, hơi thở ấm áp phất qua cổ nàng, Mạnh Phất chỉ cảm thấy những nơi bị hơi thở này phất qua như rợn lên một tầng ấm áp bao lấy, rồi lan ra cả khắp người, làm bản thân nàng hoàn toàn được bảo bọc trong đó.
Nàng nâng cánh tay đang cuộn tròn ở trước ngực lên, dừng lại trên lưng Lý Việt, vỗ vỗ nhẹ hai cái như an ủi, sau lại chậm rãi vuốt xuống theo sống lưng hắn, năm ngón tay nàng cứ như vậy vuốt lên lại vuốt xuống trên lưng hắn.
Lý Việt nhịn rồi lại nhịn, cắn răng thấp giọng nói: "Nàng đừng có trêu chọc ta."
Mạnh Phất thấy bộ dáng này của hắn thật sự thú vị, dứt khoát dùng ngón tay nhẹ nhàng viết một chữ trên lưng bệ hạ, kết quả nàng còn chưa viết xong, bệ hạ liền như một con mèo to bị giẫm trúng đuôi, tạch một chút nhảy dựng lên, còn lùi về sau hai bước.
Mạnh Phất ngẩng đầu lên, biết rõ còn cố hỏi: "Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"
Lý Việt trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: "Đã bảo nàng đừng trêu chọc ta rồi mà."
Mạnh Phất nhìn nhìn tay mình, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Lý Việt, vô tội hỏi: "Có sao?"
"A Phất, nàng hiện tại học hư rồi." Lý Việt thở dài, bộ dáng như thể vô cùng đau đớn.
Hắn lại đi tới, ngừng ở trước mặt Mạnh Phất, cong lưng, học theo bộ dáng vừa rồi của nàng, đầu ngón tay dừng ở phía sau lưng nàng nhẹ nhàng du tẩu, xuyên qua mấy tầng quần áo, chỗ đầu ngón tay trải qua như sắp thiêu cháy, Mạnh Phất năm nay 22 tuổi, cũng không còn là tiểu cô nương cái gì cũng đều không hiểu, nàng dựa vào lồng ngực Lý Việt, thân thể khẽ run, phát ra âm thanh hừ nhẹ ý vị không rõ, Lý Việt nháy mắt liền cảm thấy đây không phải đang trêu chọc A Phất, mà là tra tấn chính mình.
Lý Việt ngừng tay, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, hắn nhìn Mạnh Phất nói: "Nàng còn như vậy, ta thật sự muốn nhịn cũng không được."
Mạnh Phất ngẩng đầu, nàng nhìn về phía Lý Việt, đôi mắt ướt dầm dề, Lý Việt đang yên lặng nhìn nàng, cặp đồng tử ngăm đen hình như có ngọn lửa đang nhảy lên, Mạnh Phất nhắm mắt, hít sâu một hơi. Khi ngẩng đầu lên lại, động tình trên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều, nàng nói với Lý Việt: "Bệ hạ, sắc trời không còn sớm, ngài còn ở chỗ này nữa, thì Thanh Bình đứng bên ngoài cũng chờ không nổi đâu."
Lý Việt kinh ngạc nhìn nàng, há hốc miệng, sau một lúc lâu nhổ ra một câu: "A Phất, nàng thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi!"
Mạnh Phất nghiêng nghiêng đầu, cười nói: "Vậy cho cần ta chậm rãi yêu cầu ta chàng đi ra ngoài không?"
"...... Không cần, nàng để ta ôm một cái," Lý Việt ngồi xuống, một tay kéo Mạnh Phất lại trên đùi mình, lần này bệ hạ thành thật hơn rất nhiều. Một hồi lâu qua đi, ái muội dần dần biến mất, bệ hạ cũng thật sự phải quay trở về, hắn hôn một cái thật mạnh lên môi Mạnh Phất mới đứng dậy, Mạnh Phất giúp hắn sửa sang lại xiêm y một chút, khi gần đi Lý Việt lại nói với nàng: "Đúng rồi, nàng đừng nói với Thanh Bình thân phận của ta."
Mạnh Phất hỏi hắn: "Thanh Bình làm gì cho chàng khó chịu sao?"
Lý Việt nói: "Không có, chỉ là chọc chọc nàng ta thôi."
Sắc trời hoàn toàn tối hẳn, một vòng trăng bạc treo trên bầu trời, Mạnh Phất tiễn Lý Việt đến cửa, mãi đến khi thân ảnh hắn biến mất ở cuối con đường, mới xoay người trở về trong nhà.
Trong viện, Thanh Bình vừa thấy Mạnh Phất trở về, lập tức lộ ra một biểu tình như sắp khóc ra. Tiểu thư nàng ta cho dù có cùng Tuyên Bình Hầu hòa li, cũng không đến mức muốn cùng một quản sự ở bên nhau chứ, người nọ đừng nói là còn chưa thoát khỏi nô tịch nha.
Trong lòng Thanh Bình ôm sầu lo thật sâu, hỏi Mạnh Phất: "Tiểu thư, về sau tiểu thư thực muốn ở bên cạnh hắn sao?"
"Đúng vậy," Mạnh Phất gật đầu, nàng dặn dò Thanh Bình nói, "Việc này ngươi đừng có nhắc đến với người khác."
"Ta đương nhiên biết không có thể nói cho người khác rồi." Thanh Bình kêu lên.
Nghĩ nàng ta bị ngốc sao? Tiểu thư nàng ta, đại tiểu thư Mạnh Gia, đã từng là phu nhân Tuyên Bình Hầu, cuối cùng lại cùng một quản sự ở bên nhau, nói ra khẳng định là sẽ bị người ta chê cười.
Thanh Bình cảm giác tiêu chuẩn điểm mấu chốt của mình đang dần dần hạ thấp, nàng ta hít sâu một hơi, hỏi Mạnh Phất: "Vậy hắn là lương tịch sao?" (Editor: lương tịch là người dân thường, không phải nô tịch).
Bệ hạ không cho nàng nói gì về thân phận của hắn với Thanh Bình, Mạnh Phất cũng không định nhiều lời, nàng chỉ nhìn Thanh Bình nói: "Về sau ngươi sẽ biết."
Thanh Bình tự động lý giải những lời này thành người nọ là nô tịch, chính là hiện tại hắn còn chưa có chuộc lại được khế bán thân của chính hắn, không biết khi nào mới có thể khôi phục tự do.
Thanh Bình kéo khuôn mặt nhỏ, một bộ như cha mẹ chết.
Mạnh Phất thấy nàng ta như vậy thật sự đáng thương, đi tới, giơ tay vỗ vỗ gương mặt nàng ta, nói: "Không tệ như ngươi tưởng vậy đâu, hắn rất tốt."
Nhưng Thanh Bình căn bản không tin lời này của Mạnh Phất, nàng ta cảm thấy tiểu thư hiện tại bị người nọ làm cho mê mẩn, tất nhiên là nhìn thế nào cũng thấy tốt.
Thanh Bình giật giật môi, còn định khuyên răn thêm hai câu, chỉ là nhìn thấy ý cười nhợt nhạt trên mặt Mạnh Phất dưới ánh trăng, nàng ta vẫn nuốt những lời đó trở vào.
Hiện tại tiểu thư thoạt nhìn vui vẻ hơn nhiều so với khi ở Hầu phủ. Mấy tháng trước khi hoà li, tiểu thư ở Hầu phủ tuy rằng sinh khí bừng bừng, đại sát tứ phương, nhưng Thanh Bình cứ cảm thấy có vài phần có không chân thật, giống như là một giấc mộng, một ngày nào đó tỉnh mộng, tiểu thư lại biến thành bộ dáng tử khí trầm trầm như trước kia, cho tới bây giờ, Thanh Bình mới xác định tiểu thư của mình đã thật sự sống lại.
Nếu tiểu thư cảm thấy vui vẻ, kỳ thật cũng không có gì không tốt.
Chỉ mong hắn nhất sinh nhất thế sẽ không cô phụ tiểu thư.
Lý Việt hồi cung liền bảo Cao Hỉ chuẩn bị phần lễ vật đưa cho Bàng Hoa Trân, Bàng đoán mệnh đang ngồi trong nhà chợt nhận được tạ lễ của Lý Việt, vẻ mặt ngơ ngác, vì sao bệ hạ lại khác thường đến mức tặng mấy thứ này cho hắn? Hắn trầm tư suy nghĩ đến đêm khuya, rốt cuộc nghĩ đến một suy đoán vô cùng đáng sợ, Hoàng Thượng không phải là uống dược của hắn không hiệu quả, nên chuẩn bị ngày mai mắng cho hắn một trận chứ? Lễ vật này đưa trước cho hắn xem như tiền thuốc vậy.
Cái suy đoán này có chút mông lung, nhưng nếu đặt lên trên người bệ hạ, hình như liền rất thuận lý thành chương.
Bàng thần ý đáng thương bị đống lễ vật này tra tấn đến cả đêm không ngủ.
Sau khi tin tức Tuyên Bình Hầu cùng phu nhân hòa li lan truyền ra, những người nghe thấy việc này đều tò mò không biết hai người bọn họ sao lại hòa li, chưa từng nghe nói bọn họ có cái mâu thuẫn gì, à không, cái hôm trung thu cách đây không lâu, trong Bách Hương Viên, Mạnh Phất đã tung ra phát biểu kinh người, nói hiện tại trong phủ Tuyên Bình Hầu là do Tuyên Bình Hầu tự quản gia, có lẽ đó là chỗ duy nhất hai người bọn họ biểu hiện ra dấu hiệu không hợp trước mặt mọi người. Đế đô này cái gì cũng ít, nhưng người rảnh rỗi thì lại quá nhiều, mà người quá rảnh rỗi liền thích đi nhiều chuyện.
Mấy chuyện thế này tốt nhất vẫn phải hỏi đương sự mới chính xác, nhưng đám người rảnh rỗi này cũng không biết Mạnh Phất dọn đi nơi nào, bọn họ muốn đi Mạnh gia hỏi thăm, nhưng Mạnh Nhạn Hành chỉ nói mình không có cái nữ nhi này, đi Hầu phủ dò hỏi Tạ Văn Chiêu, hắn lại nói là tình cảm không hợp.
Mọi người cảm thấy cái lý do này là không thể tin nhất, bọn họ dò hỏi mấy ngày, rốt cuộc thì ra được một suy đoán đáng tin cậy, Mạnh Phất gả cho Tạ Văn Chiêu có bốn năm rồi nhỉ, Hầu phủ vẫn luôn không có hài tử nào được sinh ra, có khi nào là vì cái này nên hai người mới hoà ly?
Là tiêu điểm của sự kiện, Tạ Văn Chiêu sau khi hòa li cũng không có được sảng khoái mà hắn muốn, nhưng những người khác thì không cho là như vậy. Hầu phủ lão phu nhân ngồi trên sạp, nói với Tạ Văn Chiêu: "Hiện giờ đã hoà li theo đúng ý ngươi rồi, chừng nào ngươi mới cưới cái người trong lòng kia của ngươi vào cửa? Mấy năm nay tới phụ thân ngươi thân thể càng thêm không mấy tốt, hôm qua ông còn nói với ta, trước khi chết nếu không thể nhìn được tôn tử, có chết cũng không nhắm mắt."
Tạ Văn Chiêu nói: "Phụ thân sao lại có thể nói như vậy? Ngày mai ta vào cung thỉnh thái y về thăm bệnh cho ông."
Lão phu nhân nghiêm túc nói: "Đừng nói sang chuyện khác, ngươi chừng nào thì lại cưới vợ?"
Cách hôm hòa li đã mấy ngày, Tạ Văn Chiêu vẫn chưa hạ được quyết tâm, hắn cúi đầu nói, "Ngài để ta ngẫm lại."
Lão phu nhân nhíu chặt mày, bà nói: "Tuy nói ngươi là cùng Mạnh Phất mới vừa hòa li, nếu lập tức liền cưới vợ thì có chút không ổn, nhưng hai người các ngươi hoà li hoà đến sạch sẽ lưu loát, cũng không có gì tranh chấp, người khác sẽ không nói nhàn thoại gì đâu."
Tạ Văn Chiêu hơi he hé môi, hắn muốn hỏi lão phu nhân nếu người kia là thân muội muội của Mạnh Phất thì sao?
Cuối cùng lời này Tạ Văn Chiêu vẫn không nói ra, hắn vẫn luôn cho rằng mình cùng Mạnh Du là lưỡng tình tương duyệt, hắn đối với Mạnh Du một mảnh thiệt tình, Mạnh Du đối với hắn hẳn cũng là như vậy, nhưng ngày ấy, khi biết được chuyện cũ năm xưa ở Mạnh phủ, Tạ Văn Chiêu bắt đầu không xác định lắm.
Mạnh Du vì sao một hai phải làm cho Mạnh Phất gả cho mình? Khi đó trong lòng nàng ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Khi nhìn thấy mình vì nàng ta buồn bã ảm đạm cốt gầy hình tiêu, có phải nàng ta cảm thấy mình đúng là một tên ngốc tử, bị nàng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay?.
Cái cô nương mà hắn thích, rốt cuộc là người như thế nào?
Lão phu nhân thấy hắn vẫn một bộ do do dự dự, vỗ bàn mắng: "Tạ Văn Chiêu, ngươi thật là muốn chọc ta tức chết mà!"
Tạ Văn Chiêu biết mình đuối lý, đứng một bên thành thành thật thật nghe mắng, không dám phản bác nửa câu.
Lão phu nhân cảm thấy mình một quyền đánh vào bông, trong lòng càng tức giận.
Sau khi Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, mọi người đều cảm thấy cuộc sống sau này của Mạnh Phất sẽ không mấy tươi đẹp, tuy rằng không phải bị hưu bỏ, nhưng cũng không tốt đến đâu. Sau khi biết được nàng bị Mạnh Nhạn Hành đuổi ra khỏi Mạnh gia, mọi người càng thêm đồng tình đối với nàng, Mạnh Nhạn Hành không muốn nữ nhi hòa li, chuyện này ai cũng có thể hiểu được, nhưng làm đến nước như vậy thật sự là quá bất cận nhân tình, Mạnh Phất rời khỏi Hầu phủ, mà nhà mẹ đẻ cũng không còn, cuộc sống về sau sẽ còn muôn vàng khó khăn.
Chỉ là mọi người không nghĩ tới, ở ngay lúc này Thái Hậu sẽ liên tiếp triệu Mạnh Phất tiến cung, thậm chí trong yến hội còn nói tiểu vương gia hiện tại nguyện ý mở miệng nói chuyện ít nhiều cũng nhờ Mạnh Phất, mình cũng muốn nhận Mạnh Phất làm nghĩa nữ, còn bảo hoàng thượng chiếu cố nhiều một chút.
Cho dù Thái Hậu nói thành khẩn như vậy, nhưng biểu hiện của Hoàng Thượng cũng không mấy thân thiện, chỉ nhàn nhạt đáp một câu, còn không thèm liếc mắt nhìn về hướng Mạnh Phất một cái.
Đương nhiên, mọi người cũng không cảm thấy này có cái gì kỳ quái, bệ hạ từ trước đến nay đều là như thế, hoàn toàn không có hứng thú với nữ sắc.
Bọn họ lại không biết, sau khi yến hội kết thúc, trong Tử Thần Điện, vị bệ hạ hoàn toàn không có hứng thú với nữ sắc đang ôm Mạnh Phất lên trên đùi mình, hết hôn lại hôn, đến khi xong rồi thì xiêm y thiếu chút nữa đều bị kéo rách.
Thời gian như bóng câu qua khe cửa vội vàng trôi nhanh, bệ hạ thỉnh thoảng lại giả dạng xa phu đến đây đón Mạnh Phất tiến cung, hoặc là mang nàng đi ra ngoài du ngoạn, chờ Mạnh Phất viết xong quyển 《 Kỳ Sơn Dạ Đàm 》của mình, đã qua đi hơn ba tháng.
《 Kỳ Sơn Dạ Đàm 》 bản đầu tiên cuối cùng cũng được bán ra hàng loạt, đây là một chuyện xưa thí thần. Tháng 7 đầu năm, đất Thục đại hạn, đất cằn ngàn dặm, xương trắng chất cao như núi, Thiên Thần cùng Hồ Yêu đã cùng nhau đi vào nhân gian, kẻ trước là ngạo nghễ vì cung phụng của mình mà tới, người sau lại muốn đi làm người ta cung phụng mình, bọn họ ngươi tới ta đi, nháo ra rất nhiều chê cười, đến sau này Hồ Yêu bị tức giận đến mất đi lý trí, dứt khoát đưa ra một quyết định mạo hiểm, dùng tất cả của cải bản thân tích cóp được trong bấy nhiêu năm, toàn bộ phân phát cho những nhân loại sắp sửa đói đến phải ăn thịt lẫn nhau. Quả nhiên lập tức được thế nhân tán thành, Thiên Thần liền giận dữ, phát ngôn nói muốn giáng xuống thiên phạt, khiển trách những kẻ ngu dốt có mắt không tròng đó, nhưng hắn còn chưa dứt lời đã bị đám người kia đánh ngã xuống đất, cùng lúc đó, pho tượng trong miếu cũng ầm ầm đổ sập, hồ yêu trở thành thần mới.
Thế nhân cung phụng "thần" là vì cái gì? "Thần" được cung phụ là ai?
Thần gia? Hồ gia? Quỷ gia? Nhân gia?
Nếu được toại nguyện, thì là ai, có quan trọng sao?
Cái chương 《 hồ thần 》 này là Mạnh Phất viết dụng tâm một nhất, xem như cho quyển 《 Kỳ Sơn Dạ Đàm 》 này một kết thúc hoàn mỹ, viết xong nàng liền đem toàn bộ bản thảo đưa đi hiệu sách.
Mà trong hơn ba tháng này, chuyện của Mạnh Du cùng Tạ Văn Chiêu cũng nháo đến ồn ào huyên náo ở đế đô.
Mới đầu, mọi người cũng không biết được cái tư tình giữa bọn họ, là Mạnh Du thấy Tạ Văn Chiêu có vẻ như muốn chặt đứt quan hệ với mình, mới hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, liền lập mưu gài hắn vào bẫy, mọi người quả thực là được một phen mở rộng tầm nhìn, chân trước mới hoà li với tỷ tỷ người ta xong, chân sau lại cùng muội muội làm ở bên nhau, Tuyên Bình Hầu thật đúng là quá phúc khí ha.
Tạ Văn Chiêu vừa mới biết được năm đó Mạnh Du vì muốn thay Mạnh Phất gả cho tiền Thái Tử nên mới làm ra trò cười đó, sau lại bị Mạnh Du gài bẫy thế này, vì thế hắn cùng Mạnh Du gây lớn một trận.
Mạnh Du đứng ở trước mặt hắn, không có chút nào hối hận, nàng ta biết mình không thể gạt được Tạ Văn Chiêu nữa, dứt khoát nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nàng ta là muốn gả cho tiền Thái Tử đấy, thì sao vậy? Là nàng ta cố ý truyền ra tiếng gió đó, thì sao vậy? Yêu nàng ta không phải là nên yêu bất luận tất cả các mặt của nàng ta sao? Hắn yêu là nông cạn như thế sao?
Tạ Văn Chiêu bị hỏi đến á khẩu, không trả lời được.
Hắn rốt cuộc yêu Mạnh Du cái gì nhỉ? Sau khi biết được tất cả những chuyện này, hắn còn có thể trước sau như một mà yêu nàng ta sao?
"Ta là yêu chàng, Tạ Văn Chiêu, lúc trước chàng không phải bại bởi tiền Thái Tử, chàng chỉ là bại bởi quyền thế địa vị của hắn thôi," trong giọng nói Mạnh Du mang theo mê hoặc, nàng ta tới gần chút, nhẹ giọng nói, "Hơn nữa ngoại trừ ta, chàng có có thể yêu những người khác sao?"
Tạ Văn Chiêu vậy mà thật sự trả lời không được. Tiếng đàn nghe được khi còn thiếu niên đã thành ma chướng trong lòng hắn, hơn nữa lão phu nhân trong phủ mỗi ngày đều thúc giục hắn nhanh chân thành thân, mà thân thể lão hầu gia xác thật lại ngày càng lụn bại, dưới đủ loại áp lực, Tạ Văn Chiêu cuối cùng cũng ngậm miệng.
Cuộc đời của hắn đã hỏng đến như vậy rồi, còn có thể tệ lậu đến đâu nữa chứ?
Cưới Mạnh Du, ít nhất xem như viên mãn được giấc mộng niên thiếu của hắn.
Mọi người đối với việc này thật là mở rộng tầm mắt, Tạ Văn Chiêu có phải có ý gì đó với Mạnh Nhạn Hành hay không? Nếu không thì nữ nhân tốt ở khắp nơi, sau hắn một hai phải cưới nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành?
Lão Hầu gia không nghĩ tới người trong lòng Tạ Văn Chiêu lại là Mạnh Du, tức giận đến liền mắng Tạ Văn Chiêu vài ngày, việc này nếu lan truyền đi ra ngoài, người ngoài còn nghị luận Hầu phủ bọn họ đến đâu nữa chứ?
Mà Mạnh Nhạn Hành sau khi biết được việc này, phản ứng còn kịch liệt hơn cả lão Hầu gia kia, hắn tức giận đến trực tiếp trúng gió, nằm liệt trên giường, sau khi có thể há mồm nói chuyện, câu đầu tiên chính là "Ta không cho phép ".
Nhưng hắn không cho phép thì có thể làm gì chứ? Hiện tại hắn nằm liệt trên giường, việc vặt trong nhà đều do Mạnh phu nhân xử lý, Mạnh phu nhân tuy cũng không quá tán thành việc hôn nhân này, nhưng không chịu nổi Mạnh Du đau khổ cầu xin, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tình huống lão Hầu gia càng thêm kém, nói không chừng nào một ngày nào đó liền đi, Tạ Văn Chiêu phải giữ đạo hiếu ba năm, tuổi tác Mạnh Du lại chờ không được, việc hôn nhân này phải đính xuống sớm một chút, vừa lúc còn có thể xung hỉ.
Lão Hầu gia Tuyên Bình Hầu tuy cũng không quá đồng ý, nhưng nhớ lại tư thế Tạ Văn Chiêu chỉ muốn mỗi Mạnh Du từ trước đến nay, chỉ có thể cắn răng chịu đựng ghê tởm, chấp nhận việc hôn nhân này, hơn nữa còn cùng lão phu nhân định ra thành thân vào tháng sau.
Chỉ hy vọng Mạnh Du gả vào hầu phủ có thể sớm ngày hoài hài tử, mới không uổng công Hầu phủ vì nàng ta vứt hết mặt mũi.
Trong cung, Lý Việt nghe thấy cái tin tức này liền trực tiếp cười ra tiếng, làm cho Bàng Hoa Trân đang bắt mạch cho hắn hoảng sợ.
Tạ Văn Chiêu người ta muốn thành thân, bệ hạ ở chỗ này vui vẻ cái gì chứ?