Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 12-13: Chương 12:



 
Tuy nói là giữa đường dựng lều trại, nhưng một chút cũng không đơn sơ, trên thảm lông mềm mại là những vật cụ bằng gỗ cần thiết trong nhà. Có lẽ là vào khu vực săn bắn nên nhiệt độ không khí hơi thấp, cung nữ còn tri kỷ mà chuẩn bị mấy bếp lò nhỏ tạo ra ấm áp.
Cố Linh Quân mới vừa đi vào, một đám cung nữ đã chờ sẵn ở đó, lập tức nhào lên như tổ ong chào đón nàng, còn nâng đỡ nàng đến trên giường nhỏ.
Mát xa hai vai, châm trà rót nước.
Bị cho qua một bên, Đặng công công và Lục Trúc: “ … ”

Không được nàng cho phép, các nữ nhân quay xung quanh chí chóe nói không ngừng ở bên tai nàng tất nhiên là không thể đi vào theo.
Rốt cuộc đôi tai của Cố Linh Quân đã được yên bình.
***
Cố Linh Quân nghỉ ngơi một hồi lâu, đang mơ màng sắp ngủ thì bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào đầy hưng phấn của tiểu thái giám: “Hoàng Thượng đã trở lại!”
Cố Linh Quân bỗng nhiên trượt tay chống đầu gật thật mạnh một cái thiếu chút chổng vó, nháy mắt bừng tỉnh, cũng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, lại phát hiện con đường phía trước đã trống rỗng, nửa hạt bụi cũng thấy.
Đương nhiên, nghe tiếng hô ra tới cũng không chỉ có mình nàng mà quân đoàn nữ nhân kia cũng ào ra, cũng mang biểu cảm sốt ruột nhìn xung quanh.
Đang lúc mọi người lấy ánh mắt khiển trách tiểu thái giám “Nói dối quân tình”, mặt đất hơi hơi rung động lên, bụi bắt đầu hình thành bay tứ tung trong không khí.
Loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa vội vàng, chỉ chốc lát, âm thanh từ xa tới gần, bóng dáng một đoàn người thúc giục ngựa cũng xuất hiện ở trước mắt.
Tiêu Dục Hành dẫn đầu, sau đó là một đám đại thần.
Nháy mắt, đám người kia đã chạy tới khu lều trại, Tiêu Dục Hành thít chặt dây cương cách nơi nàng đứng khoảng mười mấy mét, xoay người xuống ngựa.
Mặc quần áo săn bắn màu đen xen lẫn chỉ thêu vàng, dáng người Tiêu Dục Hành càng cao ráo phong độ, khí chất không giống người thường, làm lu mờ đám người đứng xung quanh hắn.
Có lẽ là mới từ khu vực săn bắn về, thế cho nên nét mặt của Tiêu Dục Hành mơ hồ mang theo một chút sát khí.
Nhưng khi hắn đi đến trước mặt nàng, nhìn về phía nàng, vẫn là nhỏ giọng hỏi.
“Sao lại ra đón làm gì?”
Tiêu Dục Hành vừa nói vừa duỗi tay thay nàng sửa sang lại áo choàng. Mới vừa rồi, trong lúc vội vàng Lục Trúc giơ tay lấy áo choàng khoác đại lên người Cố Linh Quân.
Không cần xem, Cố Linh Quân cũng cảm nhận được ánh mắt ái muội của cả đám người vây xung quanh.

Nàng vừa định trả lời, thì Đặng công công đứng ở một bên gấp không chờ nổi tùy thời chờ ra lệnh đã giành trước một bước, gương mặt tươi cười nói: “Nương nương vẫn luôn ngóng trông Hoàng Thượng trở về, vừa nghe được tin tức đã lập tức chạy tới chờ.”
Quân đoàn nữ nhân phía sau cũng phối hợp nói theo.
“Đúng vậy thưa Hoàng Thượng, thần phụ thấy nương nương đều phái người ra tới nhìn rất nhiều lần.”
“Đúng vậy thưa Hoàng Thượng, khó trách lúc đi săn thần phụ thấy nương nương không có hứng thú gì hết, thì ra là nhớ Hoàng Thượng!”
Mặt Cố Linh Quân nóng lên, nhanh chóng nhắm hai mắt làm lơ, ra vẻ chuyện này nàng không biết.
Chỉ thấy ánh mắt từ bốn phía đều là ngầm ý không thể nói, vẻ mặt tươi cười.
--- “Vợ chồng son mà, hiểu hiểu.”
Có một trung niên nam tử rinh cái bụng to ăn mặc sang quý là ha ha cười ra tiếng, lớn giọng hô lên: “Thần nói sao năm nay Hoàng Thượng săn thú không bao lâu đã vội vàng trở về, thì ra là nhớ mong Quý Phi nương nương!”
Biểu tình trên mặt Cố Linh Quân càng không thể khống chế, hoàn toàn đỏ bừng.
Hiện tại, nàng có cảm giác loại tình huống này giống như là dẫn bạn trai về nhà ăn tết bị một đám người thân trêu chọc.
Mà nhìn lại Tiêu Dục Hành, vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt không có chút nào thay đổi. Nụ cười nhàn nhạt không quan tâm, cũng không ra tiếng ngăn cản, ngược lại như là đang cực kỳ vui vẻ nhìn nàng túng quẫn.
***
Cố Linh Quân da mặt mỏng đi theo Tiêu Dục Hành vào trong lều, mặt vẫn nóng bỏng đỏ hồng, bếp lò nhỏ nóng hầm hập làm nàng càng khó chịu đến mức thở không nổi.
Trải qua chuyện vừa mới nãy, ánh mắt Cố Linh Quân loạn nhìn trái phải, nhìn nhìn nốc lều trại lại nhìn nhìn thảm lông trên mặt đất, có chút xấu hổ nên không dám nhìn Tiêu Dục Hành.
Tiêu Dục Hành thu hết tất cả cử chỉ của nàng vào đáy mắt, cong cong khóe miệng, bước vài bước đi đến trước mặt nàng, hơi hơi khom lưng, đối diện tầm mắt của Cố Linh Quân mà hỏi: “Rất nóng? Sao mặt nàng đỏ quá vậy?”
Nói xong lại dùng vẻ mặt quan tâm nhìn nàng, ngoài dự đoán của mọi người, hắn nhẹ nhàng duỗi tay nắm nắm nhéo nhéo vành tai của nàng, theo động tác di chuyển từ từ đến má của nàng.
Gương mặt của Cố Linh Quân hoàn toàn đỏ giống con tôm luộc, theo bản năng đẩy Tiêu Dục Hành ra, thoáng nghiêng người nói: “Không ... Không có nóng  ...”
Phía sau rõ ràng truyền đến tiếng cười đầy sung sướng, Cố Linh Quân mới kịp nhận ra, Tiêu Dục Hành đang giỡn với nàng.
Tiêu Dục Hành thu hồi tâm tư đùa giỡn với nàng, tự động leo lên giường nhỏ, giọng ra lệnh: “Lại đây.”
Cố Linh Quân căm giận bất bình, trộm trừng mắt liếc nhìn hắn, sau khi cởi áo choàng cũng ngồi lên giường.
Trương Đức Phúc đưng ở một bên nhìn đến mặt già đỏ bừng, gương mặt tươi cười bước lại gần, nói: “Vừa mới kiểm kê xong, số lượng thú săn năm nay của Hoàng Thượng nhiều hơn mọi năm! Tài bắn cung của Hoàng Thượng quả thật tuyệt vời.”
Đặng công công không biết con thỏ kia là từ cái góc xó nào nhả ra tới, nói tiếp: “Hoàng Thượng ngài xem, nương nương cũng săn được một con thỏ kìa!”

Cố Linh Quân nhìn con thỏ đang nhảy tưng tưng kia không nói lời nào, nhanh chóng nhìn Tiêu Dục Hành, trong lòng sáng tỏ.
--- “Cái gì mà nhiều hơn mọi năm!?”
--- “Không phải đều là do mọi người nhường ngươi sao?!”
--- “Ta có thể săn được một con thỏ! Thì ít nhất ngươi có thể săn được một con gấu …”
Trương Đức Phúc lại bổ sung, nói tiếp: “*Công phu cưỡi ngựa bắn cung của Hoàng Thượng từ nhỏ đã hơn người, hàng năm đều đứng đầu trong cuộc săn. Theo lão nô tới xem, trong Đại Chu không có một ai có thể so được với Hoàng Thượng.”
*Công phu: một loạt hành động chân tay có bài bản được gọi là công phu, mấy bà tám hay đánh nhau loạn xà ngầu gọi là công phu mèo quào.
Cố Linh Quân không để bụng: “Vậy khẳng định so được với thợ săn, người ta dựa vào cái này mà sống nha.”
Chợt nhớ người trước mặt là vua một nước, ho một tiếng nàng có thể bay đầu ngay, vội vàng tươi cười, nịnh bợ: “Thần thiếp không thể tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng của Hoàng Thượng thật là đáng tiếc quá đi à, nói gì thì nói, trong mắt thần thiếp Hoàng Thượng luôn luôn đứng đầu.”
Trương Đức Phúc còn muốn nói nữa, Tiêu Dục Hành vẻ mặt lãnh đạm lên tiếng cắt ngang: “Được rồi, lui ra ngoài.”
Trương Đức Phúc vẻ mặt ủy khuất, muốn nói lại thôi: “ … ”
Quả nhiên tuổi lớn thì không được trọng dụng, ngay cả lời nói nịnh nợ Hoàng Thượng cũng không thích nghe.
Ngồi bên cạnh, trong lòng Cố Linh Quân hậm hực, cảm khái nói thầm trong bụng.
--- “Quả nhiên là gần vua như gần cọp, nói nhiều sai nhiều.”
***
Chờ đi tới *hành cung, Cố Linh Quân mới nhớ, lều trại khi nãy chẳng qua chỉ là nơi dùng để nghỉ chân mà thôi.
*hành cung: cung điện phục vụ việc ngủ nghỉ vui chơi nằm ở địa phận bên ngoài kinh thành nơi thường trú của vua, là nơi nhà vui thỉnh thoảng đến, không ở thường xuyên, rãi rác khắp các tỉnh thành.
Hành cung được xây dựng gần khu vực săn bắn dưới chân núi hoàng gia, có rất nhiều tòa cung điện lớn lớn bé bé.
Thấy nhiều không trách, Cố Linh Quân giờ đây có thể dùng vẻ mặt bình tĩnh đối diện mọi việc.
Ở hiện đại, không phải kẻ có tiền đều mua nhà khắp nơi trên thế giới để tiện dừng chân sao?! Khắp thiên hạ này đều là của hoàng đế, xây dựng thêm mấy cái hành cung cũng là chuyện bình thường.
Phối hợp với ban ngày săn thú, là tổ chức tiệc tối ngoài trời.
Cố Linh Quân nghe cung nhân giải thích thì hiểu ra ngay, đơn giản định nghĩa thành “ngoài trời + tiệc tối = cắm trại nướng barbecue.”
Tiệc hoàng gia đương nhiên sẽ không xuất hiện tiết mục “múa lửa” hay là “mọi người cùng nắm tay nhảy múa xung quanh lửa trại”.

Nhưng biểu diễn ca múa nhạc, loại hình trợ hứng này dù là ở cổ đại hay là hiện đại cũng đều không thể thiếu vắng được.
Cố Linh Quân ngồi ở trên đài cao được chuyên dựng để chắn gió, tay cầm túi nước nóng. Nhìn xuống phía dưới, nhóm vũ nữ mặc quần áo mỏng manh bị gió lạnh thổi, mặt người nào người nấy trắng xanh, xa quá nên nàng không biết có chảy nước mũi hay không.
Trong lòng yên lặng đồng tình ba giây.
Sau khi nhóm vũ nữ lui ra liên lục có quan viên đứng dậy báo cáo, Cố Linh Quân nhìn một hồi lâu mới phản ứng lại đây.
“Cắm trại nướng barbecue” càng giống như là “tiệc công ty thường niên” kiêm “hiện trường nịnh bợ”.
Ví dụ như vị đại nhân A kia: “Năm nay mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, lương thực so với năm trước càng nhiều, tất cả đều nhờ vào sự lãnh đạo đầy anh minh của Hoàng Thượng.”
Lại ví dụ như vị đại nhân B nọ: “Năm nay thuộc hạ đã khơi thông kênh đào trong huyện, mùa hạ nhiều mưa cũng không có xảy ra chuyện ngập nước úng thối. Trời phù hộ Đại Chu có một *minh chủ như Hoàng Thượng!”
*minh chủ: người lãnh đạo sáng suốt.
Cố Linh Quân yên lặng lắng nghe, trong lòng nhớ kỹ, nghe được rất là nhiều những từ ngữ khen ngợi mới lạ, cũng mỉm cười tủm tỉm gật đầu.
Cố Linh Quân: So với tài nịnh bợ của quan viên trong triều, tại hạ thua tâm phục khẩu phục.
***
Có lẽ là nghe nhiều quá nên Tiêu Dục Hành cũng cảm thấy phiền chán, vẫy vẫy tay kêu dừng, một lần nữa bắt đầu tiết mục biểu diễn ca múa.
Lúc này, các cung nữ cũng có thứ tự bưng thức ăn lên.
“Nương nương, đây là con thỏ ban ngày ngài săn được.”
Cố Linh Quân nhìn vài miếng thịt thỏ nướng được róc xương nằm trên dĩa, nhìn thật lâu cũng không có giơ đũa.
Đặng công công thấy thế khom lưng nhỏ giọng che miệng khuyên: “Nương nương là không đành lòng ăn sao? Đây là tập tục của Đại Chu, con thú đầu tiên săn được sẽ bị nướng ăn. Nương nương tốt bụng yêu thương động vật, con thỏ có thể được nương nương thưởng thức là may mắn của nó.”
Cố Linh Quân mỉm cười gật gật đầu, tặng cho Đặng công công một ánh mắt ‘quả nhiên là ngươi hiểu biết ta’.
Hơi hơi nhíu mày lộ vẻ mặt giãy giụa, bộ dáng ta thật sự không đành lòng gắp khối thịt thỏ đó lên ăn, xém chút xúc động mà tính hỏi ra câu “Có thể làm đầu thỏ cay cho ta được không?”, cuối cùng nhịn được nuốt vào trong bụng.
Cố Linh Quân miệng nhỏ cắn một miếng nhỏ nhai nhai nuốt nuốt, chỉ chốc lát đã ăn xong một dĩa thịt thỏ nhỏ xíu, muốn duy trì hình tượng Quý Phi cao quý  không thể ăn quá nhiều. Vừa định buông đũa bạc xuống thì thấy từ trên cao lại rơi xuống một miếng thịt thỏ rất to.
Quay đầu nhìn sang, gương mặt Tiêu Dục Hành bị lửa trại chiếu sáng, thản nhiên hỏi ngược lại: “Sao vậy, không hợp khẩu vị?”
Cố Linh Quân khóe miệng khống chế không được cong lên, đầu lắc như trống bỏi, vội vàng cúi đầu, bộ dáng “Ta cũng không muốn ăn, nhưng Hoàng Thượng một hai phải bắt ta ăn, ta chỉ đành cố mà ăn để ngài vui lòng vậy”.
Tiêu Dục Hành lại nhìn thoáng qua, rút tầm mắt về, giơ lên chén rượu che khuất khóe miệng cũng đang cong lên của mình.
Phía dưới, chúng đại thần yên lặng lưu, cũng không rõ nguyên do luống cuống tay chân mà giơ lên chén rượu.
***
Có lẽ là thông cảm cả một ngày nàng đều “Phối hợp biểu diễn”, ban đêm Tiêu Dục Hành rất săn sóc, không có tới quấy rầy nàng ngủ.
Cố Linh Quân ngâm mình vào bồn nước ấm, nhắm hai mắt mặc một đám cung nữ mát xa vai rửa mặt cho mình.

Đợi cung nữ đều đi ra hết, Cố Linh Quân mới thở dài một tiếng cảm khái nói: “Mệt mỏi quá, rốt cuộc cũng kết thúc.”
Hơi hơi nghi hoặc, Lục Trúc nhắc nhở: “Nương nương, ngày mai còn phải đi đến chùa Thiên Lộ nữa mà, đó mới là chuyện chính.”
Cố Linh Quân giật mình kinh ngạc: “Chùa Thiên Lộ?”
Lục Trúc nhịn xuống xúc động đỡ trán, vừa chải tóc cho nàng vừa giải thích: “Lúc người ở Lễ Bộ tới, nương nương chỉ quan tâm hỏi thăm chuyện về Bạch tài, chắc là khi đó không lưu ý nghe.”
“Khu vực săn thú chỉ là bắt đầu, quan trọng nhất đến chùa Thiên Lộ thấp nhan thành kính cảm ơn trời cao phù hộ. Hoàng Thượng tất nhiên là đi đầu dẫn dắt toàn bộ đại thần, nữ quyến cũng phải đi theo trong đó có nương nương ngài đây.”
Cố Linh Quân lập tức khẩn trương lên, đang muốn đứng dậy, đã bị Lục Trúc đè lại.
“Nương nương tạm thời đừng lo lắng, đến lúc đó Lễ Bộ sẽ cho người dẫn dắt nương nương, điều nương nương phải làm chính là, đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Nghe vậy, Cố Linh Quân thả lỏng dần dần, lại lần nữa dựa vào vách thùng, “Vậy Ta lại ngâm thêm một lát nữa.”
***
Trong đại lao Đại Lý Tự.
“Nghe nói lần này Hoàng Thượng đi săn thú, hậu cung phi tần chỉ dẫn theo một mình Quý Phi nương nương.”
“Đó là đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem Quý Phi được yêu thương cưng chiều bao nhiêu.”
Cai ngục nói chuyện với nhau truyền vào trong song sắt, trong góc phòng giam, có một người ngồi ôm đầu cuộn vào hai đầu gối, nghe vậy giật giật cơ thể, kéo theo xiềng xích trên người phát ra tiếng vang.
Người này chính là Bạch Tĩnh Nhu bị giam giữ mấy ngày nay, tóc hỗn độn rối tung, trang phục bạch y trắng tinh giờ đã dính đầy các loại vết bẩn, đã nhìn không ra màu sắc vốn có của nó. Trong ánh mắt là một mảnh ảm đạm, nhìn không ra một chút sức sống.
Bên ngoài phòng giam truyền tới tiếng bước chân, Bạch Tĩnh Nhu cũng không có một chút phản ứng, vẫn ngơ ngẩn mà nhìn mặt đất trước mắt kia.
Người tới dừng lại, lạnh giọng nói: “Bạch Tĩnh Nhu, đừng phản kháng, vô dụng, thành thật nói hết những gì ngươi biết ra.”
Bạch Tĩnh Nhu trào phúng cười, ngẩng đầu: “Ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
Người đứng ngoài phòng giam cất tiếng cười to: “Chỉ bằng ngươi còn muốn gặp Hoàng Thượng? Bạch Tĩnh Nhu, chắc ngươi cũng đã biết thân phận hiện tại của ngươi là gì, tội phạm mưu phản, thành thật khai ra còn có thể chừa lại toàn thây.”
Bạch Tĩnh Nhu quay mặt sang chỗ khác, lặp lại câu nói kia: “Ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
Người nọ sắc mặt xanh mét, chán ghét nhìn thoáng qua, nói: “Ta đã cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mà ngươi lại mạnh miệng … Ha, cũng không sao, chứng cứ gì chúng ta cũng đã điều tra rõ. Yên tâm ngồi ngốc ở trong đây đi, ngươi cũng không còn dư thừa bao nhiêu ngày nữa đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Một năm sau, vào đúng cuộc săn thú vào mùa thu, Lễ Bộ báo các công việc chẩn bị cho hoàng đế.
Tiêu Dục Hành suy nghĩ nửa khắc, ra lệnh: “Chuẩn bị một con gấu cho trẫm.”
Lễ Bộ Thượng Thư: “???”
Hết chương 12

Mới vừa tảng sáng, sương mù còn chưa tan hết Cố Linh Quân đã bị đánh thức.


Cố Linh Quân vừa đánh ngáp vừa tùy ý để cung nữ mân mê ở trên người mình.


Thay quần áo xong ra tới, thì thấy một đám nữ nhân người nhà của các quan đại thần đều ngáp tới ngáp lui giống như nàng đang đứng ở ngoài điện chờ.


Thấy Cố Linh Quân xuất hiện, vội vàng đoan chính đứng thẳng thành hàng cúi chào thỉnh an nàng.


Xe ngựa gỗ điêu khắc xa hoa rộng rãi lộc cộc lộc cộc rời khỏi hành cung, theo sát phía sau là vô số chiếc xe ngựa, mênh mông cuồn cuộn chiếm khắp toàn bộ con đường.


Bên trong xe, Cố Linh Quân vén rèm lên nhìn nhìn, hỏi Lục Trúc: “Người dẫn đầu thỉnh an vừa mới nãy là ai?”


Nàng vừa mới bước ra thì đã chú ý tới một *phụ nhân ăn mặc đơn giản đứng ở đầu hàng, những người còn lại đều tụ năm tụ ba ở bên nhau nhỏ giọng oán giận, duy nhất chỉ có mình nàng ta và một nàng bé mười hai, ba tuổi đứng ngay ngắn ở bên cạnh, biểu tình chăm chú, lặng im chờ đợi.


*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng.


Lục Trúc suy nghĩ một lát, trả lời: “Người nương nương nói chắc là phu nhân Trung Viễn Hầu.”


Cố Linh Quân nghe vậy thanh tỉnh hơn phân nửa.


“Khó trách, thì ra là mợ của Hoàng Thượng, nàng bé nhìn tương tất đứng bên cạnh là quận chúa Khang Di, sao không thấy Trung Viễn Hầu ...”


“Nương nương, ngài đã từng gặp qua Hầu gia Trung Viễn Hầu rồi.”


Cố Linh Quân vắt óc nhớ lại cũng không nhớ nổi.


Cậu của Tấn Vương nàng đã gặp qua, còn cầu hôn giùm hắn. Còn Trung Viễn Hầu, cậu ruột của Hoàng Thượng thì nàng không có ấn tượng.


“Cung yến lần trước, cả nhà Hầu gia đều về thăm nhà mẹ đẻ của Hầu phu nhân nên nương nương chưa có dịp gặp. Nhưng lúc ở khu vực săn bắn, Hầu gia còn nói một câu với nương nương mà, ngài quên rồi sao?”


Ánh mắt Cố Linh Quân lập tức che kín hoài nghi cùng không thể tin tưởng.


Là người nam nhân trung niên ưởng bụng to la lớn giọng nói chuyện kia sao?


Lục Trúc dùng ánh mắt đáp lại … ‘ đúng vậy ’.


Trên đường đến chùa Thiên Lộ, Cố Linh Quân đều chìm vào suy nghĩ.


--- “Thời trẻ phu nhân Trung Viễn Hầu thích Trung Viễn Hầu điểm nào vậy?”


***


Từ hành cung đến chùa Thiên Lộ khoảng chừng *một canh giờ, đường đá chỉ kéo dài tới chân núi, mà chùa Thiên Lộ lại giấu mình ở giữa sườn núi, chỉ có thể cuốc bộ leo thang thành tâm lên thấp nhang.


*một canh giờ = 2 tiếng ( một ngày có 12 canh, tức 24 tiếng).


Lúc Cố Linh Quân xuống xe ngựa thì trời đã hoàn toàn sáng trắng.


Vì là chùa thuộc sở hữu của hoàng gia, nên ngày thường không có mở cửa chào đón bá tánh bình dân, còn có binh linh thay phiên trông coi, trừ bỏ chim chóc xẹt qua xẹt lại quấy nhiễu yên tĩnh trong rừng núi thì cũng không có người nào khác lẻn vào, nhìn có vẻ vô cùng âm u tĩnh mịch.


Nhưng sự âm u tĩnh mịch trước giờ hiện tại lại bị tiếng xe ngựa lộc cà lộc cộc xen lẫn tiếng nói chuyện ồn ào đánh vỡ.


Đứng ở dưới chân núi ngửa đầu nhìn lên thì thấy đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi theo phía sau hoàng đế đã đi trước hơn phân nửa bậc thang.


“Nương nương, chúng ta cũng đi thôi.” Đặng công công chờ từ sớm đến gần nhắc nhở.


Bị mọi người vây quanh, Cố Linh Quân không thể không cắn răng hơi nhấc chân váy *cung trang leo lên bậc thang tiến đến mục tiêu chùa Thiên Lộ.


*cung trang: trang phục trong hoàng cung, chia ra nhiều cấp bậc địa vị khác nhau.


Bên trong chùa miếu, cổ thụ che kín trời, hương khói nhàn nhạt quanh quẩn khắp nơi. Dù trong lòng có nghĩ gì thì khi bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, lòng cũng yên tĩnh theo, đầu óc thanh tịnh trống rỗng.


Trụ trì mang theo đệ tử đứng chờ trước cổng chùa, vẻ mặt cười đến hiền lành, sau khi nhìn thấy nàng không vội vàng vấn an.


“Lão nạp gặp qua Quý Phi nương nương.”


Cố Linh Quân vội vàng trả lời: “Phương trượng không cần đa lễ.”


Chủ trì mỉm cười gật đầu, lại vấn an quân đoàn *nữ quyến phía sau Cố Linh Quân, dẫn dắt các nàng đi thiện phòng trước làm nghỉ ngơi chỉnh đốn.


*nữ quyến: người nhà các quan đại thần trong triều, là phái nữ, như mẹ, vợ, chị gái, em gái, con gái, cháu gái …


Cố Linh Quân đi theo phía sau chủ trì, thở cũng không dám thở mạnh, toàn thân đều khẩn trương.


Nàng không khỏi suy nghĩ, một người thay đổi linh hồn như nàng, đi vào trước cửa Phật thần thánh có bị phát hiện hay không?!


***


Đặng công công nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương và bộ dáng đứng ngồi không yên của Cố Linh Quân, mở miệng trấn an: “Nương nương không cần khẩn trương. Đợi lát nữa chỉ cần mang theo mọi người dâng hương thăm viếng là có được, sẽ không có việc gì xảy ra đâu.”


Thấy Cố Linh Quân vẫn còn ngẩn người vì lo lắng, Đặng công công lại nói tiếp nhầm làm nàng phân tâm.


“Nương nương có điều không biết, thật ra ngay từ lúc đầu, chùa Thiên Lộ không phải chùa miếu thuộc về hoàng gia, bá tánh đều đặc biệt thích tới này cầu cúng bái phật, nghe nói rất linh nghiệm. Dân gian có truyền thuyết nơi này thật sự có thần linh phù hộ, cầu gì được đó. Bất luận là yêu ma quỷ quái nào cũng không dám tới gần, vô cùng an toàn.”


Cố Linh Quân: “ ... ”


Nàng vẫy vẫy tay, nói: “Được rồi, ta đã biết, để ta được yên.”


***


Cố Linh Quân một đường nghĩ hoài về việc này, đợi xuất phát đi đến đại điện, không chú ý thiếu chút nữa bị vấp té. May là phu nhân Trung Viễn Hầu đi phía sau, nhanh chân bước về phía trước vững vàng đỡ lấy nàng.


Cố Linh Quân chưa kịp hoàn hồn, theo quán tính nhìn phu nhân Trung Viễn Hầu sau đó dùng ánh mắt cảm kích thay lời cảm ơn.


Phu nhân Trung Viễn Hầu chỉ cười nhè nhẹ: “Nương nương chú ý dưới chân.”


*Tế đàn được xây dựng giữa sân chùa Thiên Lộ, Cố Linh Quân yên lặng đi đến bên cạnh Tiêu Dục Hành, im lặng lắng nghe chủ trì đứng trên đài niệm sách kinh Phật.


*Tế đàn: bàn thờ cúng bái trời đất, người xưa xem là nơi tâm linh giao nhau giữa trần gian và thần linh hay những người đã khuất.


Đợi Tiêu Dục Hành dâng hương xong, nàng theo chỉ dẫn của Hộ Bộ, tiếp nhận nhang từ trụ trì, vững vàng cắm vào lư hương. Tiếp theo, phân chia thân phận từ cao đến thấp, xếp hàng thấp nhang.


***


“Hoàng Thượng, nương nương, xin mời dùng trà.”


Cố Linh Quân vốn tưởng rằng chương trình hiến tế đã kết thúc, không ngờ nàng lại bị Tiêu Dục Hành nắm cổ đưa tới một tòa *đình viện.


*đình viện: một ngôi nhà nhỏ có sân độc lập nằm trong một khu vực nhà ở cá nhân rộng lớn.


Bên trong đình viện là trụ trì trước kia, râu đã bạc trắng, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như nhìn rõ mọi vật trên đời, như có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm sự của người khác.


“Vốn dĩ lão nạp muốn tự mình tới chủ trì, nhưng các đệ tử nói ta tuổi đã cao, nên đều không đồng ý, xin bệ hạ không nên trách tội.”


Tiêu Dục Hành vô cùng tôn kính đối với lão trụ trì, hiếm khi hiện ra nụ cười, nói: “Phương trượng khách khí.”


Lão chủ trì cười cười, niệm câu “A di đà phật” lại đảo mắt nhìn về phía Cố Linh Quân.


“Đây là lần đầu tiên lão nạp được nhìn thấy Quý Phi nương nương.”


Bị điểm danh, Cố Linh Quân vội vàng trả lời: “Đúng ... Đúng vậy ...”


Lão trụ trì vẫn cười tủm tỉm: “Nương nương nhìn đầy tâm sự, là có chuyện gì cần cầu nguyện sao?”


Đại não Cố Linh Quân vẫn chìm trong hỗn loạn, theo bản năng nói ra: “Cầu ... Cầu nhân duyên.”


Đặng công công đứng một bên nghe: “ ...”


Lục Trúc đứng ngây ra như phỗng: “ ...”


Chợt nhận ra bản thân mình nói gì đó, Cố Linh Quân vội vàng lắp bấp nói: “Không phải … Ta không phải … Ta ...”


“Nương nương muốn cầu nhân duyên, theo lão nạp thấy có phải hay không là muốn cầu ngài và Hoàng Thượng tình cảm hòa thuận, tình đầu ý hợp?”


Cố Linh Quân cảm kích nhìn về phía lão trụ trì: “Đúng vậy, không sai.”


Lại nói tiếp, đời trước Cố Linh Quân vẫn luôn độc thân, mùng một đầu năm đều sẽ đi chùa miếu thắp nhang cầu xin, mỗi lần nhìn thấy gương mặt muốn kiếm tiền đoán mệnh của tiểu hòa thượng đều nói qua không ít câu “Cầu nhân duyên”.


Đầu óc nóng lên, nàng theo bản năng nói ra tới.


Cố Linh Quân cứng đơ cổ, không dám nhìn tới sắc mặt của Tiêu Dục Hành.


Lão trụ trì nhìn Tiêu Dục Hành cười ha hả, nói với Cố Linh Quân: “Quý Phi nương nương là người có phúc, mệnh cách không giống người bình thường, tất nhiên cầu việc gì đều có thể được như ước nguyện.”


Tiếp theo lại nói một câu đầy ẩn ý: “Thật cũng là giả mà giả cũng là thật, thật thật giả giả, giả giả thật thật, mọi chuyện vẫn là muốn xem nương nương muốn tin vào cái gì.”


Cố Linh Quân giật mình, trong lòng có một ý niệm ngo ngoe rục rịch.


Đang muốn truy hỏi, lão trụ trì đã nhẹ giọng niệm câu “A di đà phật”, bộ dáng không muốn nói chuyện nhiều.


“Một đường xe ngựa mệt nhọc, nói vậy chắc là Quý Phi đã mệt mỏi, dẫn Quý Phi đi nghỉ ngơi.” Tiêu Dục Hành ra lệnh.


Cố Linh Quân nhìn ra được, đây là có việc không muốn làm nàng nghe thấy.


Nàng kiềm chế tò mò, đứng dậy rời đi.


***


Đợi Cố Linh Quân đi rồi, Tiêu Dục Hành im lặng một lát, hỏi: “Những lời phương trượng vừa mới nói là có ý gì?”


Lão trụ trì cười ha hả *đánh Thái Cực: “Lão nạp chỉ là *hồ ngôn loạn ngữ, không đủ để tin, theo như lời thì chỉ là vì trấn an nương nương thôi.”


*đánh Thái Cực: nói vòng vo không vào chủ đề chính.


*hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy nói bạ.


Biết rõ lão trụ trì làm người, Tiêu Dục Hành không có truy hỏi, một ngụm uống cạn chén trà đã có một chút lạnh.


Lão trụ trì yên lặng lại rót thêm trà cho hắn: “Nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng cũng là đầy tâm sự.”


Tiêu Dục Hành cười, chậm rãi nói: “Dư đảng Tiền triều âm thầm lên kế hoạch, có ý đồ phục quốc. Tấn Vương cấu kết ngoại tộc, ý đồ soán vị. Có cái nào làm trẫm có thể yên tâm?”


Nghe được những chuyện *kinh thiên hãi tục như vậy, nét mặt lão trụ trì vẫn bình tĩnh như núi: “Trời phù hộ Đại Chu, Hoàng Thượng là một thế hệ minh quân, những chuyện đó đều không thể ngăn cản bước chân của bệ hạ.”


*kinh thiên hãi tục: những chuyện động trời, đi ngược lại quy tắc của thế gian, làm thế gian hỗn loạn.


“Đây cũng là hồ ngôn loạn ngữ?”


“Lão nạp nói lời đều là sự thật.”


Tiêu Dục Hành ý cười càng sâu, như là nhớ tới cái gì, hỏi: “Phương trượng thấy Quý Phi như thế nào?”


“Quý Phi là người có phúc.”


Tiêu Dục Hành lặng im một lát, nói: “Mấy năm gần đây Trẫm không còn nghe được tiếng lòng của người khác, nhưng Quý Phi là ngoại lệ.”


“Như lão nạp đã nói, Quý Phi là người có phúc.”


Tiêu Dục Hành không hề đánh Thái Cực với lão trụ trì nữa, đứng dậy đang muốn rời đi thì bị lão chủ trì kêu lại: “Hoàng Thượng có cần gặp Tuệ Nhân hay không?”


Tiêu Dục Hành ngừng bước chân: “Đã đã là người trong cửa Phật, trẫm không tiện quấy rầy.”


Nói xong không có do dự, xoay người rời đi.


***


Nghỉ ngơi một lát, Cố Linh Quân nhớ lại biểu hiện vừa rồi của bản thân, rất giống bộ dáng làm trộm gặp phải cảnh sát, không khỏi hối hận.


Nhìn Cố Linh Quân không ngừng thở dài lắc đầu, Lục Trúc đứng ở phía sau mát xa vai cẩn thận hỏi: “Hôm nay nương nương làm sao vậy? Nhìn bộ dáng luôn luôn có tâm sự.”


Cố Linh Quân tìm lấy cái cớ qua loa lấy lệ: “Lần đầu tiên tham gia tế đàn nên có chút khẩn trương, ta có chút sợ hãi khi nhìn thấy lão trụ trì kia.”


Đặng công công chen vào nói nói: “Nương nương không cần khẩn trương, lão trụ trì là người tốt, hắn có chút quen biết sâu xa với tiên Thái Hậu.”


Cố Linh Quân bị bật công tắc tò mò, ngồi thẳng cơ thể nghiêng tai lắng nghe.


Đặng công công một bộ dáng ta có cái bí mật rất lớn muốn nói, vẫy tay cho cung nữ lui ra ngoài, lại làm bộ làm tịch mà thanh thanh giọng nói.


“Việc này là cha nuôi của nô tài sau khi uống say nói ra, chắc nương nương biết Trung Viễn Hầu là cậu ruột của bệ hạ?”


Cố Linh Quân gật gật đầu: “Biết.”


“Thái Hậu tổng cộng có ba huynh đệ, hai ca ca, một đệ đệ, hiện tại Hầu gia chính là đệ đệ. Thật ra, người được phong làm Trung Viễn Hầu chính là đại ca của Thái Hậu, cũng chính là …” Nói đến điểm mấu chốt Đặng công công lại ngừng lại, mắt liếc dọc liếc ngang.


Lục Trúc cũng đang lắng nghe sốt ruột thay Cố Linh Quân hỏi ra tiếng: “Chính là cái gì?!”


Đặng công công nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Chính là người đệ tử cuối cùng mà lão trụ trì thu nhận, pháp hiệu ‘ Tuệ Nhân ’, đang tu hành ở chùa Thiên Lộ này.”


“Năm đó, Hạ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, liên tiếp bình định mười ba châu phản loạn, còn ép Đột Quyết lui đến biên giới. Sau khi trở về kinh, luận công ban thưởng nên được phong Hầu, nhưng đột nhiên hắn muốn cạo tóc xuất gia, khuyên can như thế nào cũng không được.”


“Mà nhị ca của Thái Hậu lại hy sinh ở trên chiến trường, nên phong thưởng dừng ở trên đầu Hạ Tam Lang. Thật ra hiện tại Trung Viễn Hầu, cơ thể yếu đuối từ nhỏ một lần lên chiến trường cũng không có.”


“Vậy có biết nguyên nhân gì làm hắn xuất gia không?” Cố Linh Quân hỏi.


Đặng công công rất là đáng tiếc mà lắc lắc đầu: “Nô tài cũng là nghe một vài chuyện lặt vặt như vậy, cũng là cái biết cái không. Có lẽ Cố tướng quân có quen biết với Hạ tướng quân, chờ Cố tướng quân trở lại nương nương hỏi một chút là được.”


Cố Linh Quân vừa yên lặng tiêu hóa tin tức động trời này, vừa nghi hoặc nghĩ.


--- “ Nhìn thân hình hiện tại của Trung Viễn Hầu, thấy thế nào cũng không giống như là người có cơ thể yếu đuối từ nhỏ.”


***


Thấy Cố Linh Quân không hề lo lắng sốt ruột, Đặng công công thở dài nhẹ nhỏm, lui ra ngoài chuẩn bị tiệc tối.


Cố Linh Quân đang miên man suy nghĩ, thì có một tiểu cung nữ nói là nhặt tới khăn tay của nàng xin vào cầu kiến.


Lục Trúc tiếp nhận khăn tay, vừa thấy lập tức trở nên hoảng loạn, vội vàng vẫy lui cung nữ nhanh chóng đưa cho Cố Linh Quân xem.


“Nương nương, đây thật sự là khăn tay của ngài.”


Cố Linh Quân tò mò hỏi: “Bất quá chỉ là một chiếc tay khăn, rớt thì rớt, hà tất hoảng loạn như vậy.”


Lục Trúc vội vàng nói: “Nương nương, đây là khăn tay lúc ngài còn là khuê nữ dùng, hơn nữa ngài xem chữ thêu trên khăn tay này ...”


Cố Linh Quân giương mắt nhìn, thì thấy hai câu thơ thêu trên khăn tay …


*“Tằng kinh thương hải nan vi thủy.


Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”


Góc phải bên dưới có mấy chữ viết nhỏ … “Ngày mai *giờ mẹo, gặp mặt sau núi hành cung.”


*giờ mẹo: từ 5 sáng đến 7 giờ sáng.


Giờ mẹo hay còn gọi là giờ mão, đọc theo 12 con giáp, 1 con giáp là 2 tiếng. Ví dụ: Trong ngày bắt đầu từ Giờ Tý (11h khuya đến 1 giờ sáng), giờ Sửu (1 giờ sáng đến 3 giờ sáng), Giờ Dần (3 giờ sáng đến 7 giờ sáng) … Giờ Ngọ (11 giờ đến 1 giờ trưa) …


*Tằng kinh thương hải nan vi thủy. Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.


Là hai câu thơ trong tập thơ Ly tứ ký 4 – Nỗi nhớ xa cách 4 của Nguyên Chẩn.


Nguyên Chẩn là nhà thơ thời Trung Đường, cùng thời với Bạch Cư Dị. Ông chuyên về mảng thơ tình cảm, viết về người quá cố, toàn là người vợ của ông Vi Tùng.


Sau khi nguyên phối (người vợ đầu) của ông mất, ông làm bài thơ này để tưởng nhớ bà.


Tằng kinh thương hải nan vi chấn


Trừ khước Vu Sơn bất thị vân


Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố


Bán duyên tu đạo, bán duyên quân


Dịch: ( e hèm, ad dịch theo cách ad hiểu nha)


Đã qua biển lớn chẳng ngại nước


Chưa lên Vu Sơn chẳng biết mây


Lẫn giữa bụi hoa không ngoái nhìn


Nửa duyên tu đạo nửa cho nàng


Ý là: (theo cách ad hiểu)


Đã đi qua biển lớn rộng mênh mông thì không còn sợ nước. (lênh đênh trên biển suốt mấy thàng trời thì sợ mẹ gì nước)


Chưa đi lên đỉnh núi Vu Sơn thì xem như chưa từng nhìn thấy mây. (ý nói mây trên núi Vu Sơn mới chính là mây)


Đi giữa những người đẹp không thèm ngoái đầu liếc nhìn. (không còn chút dụ.c vọ.ng tình d.ục nào khi nhìn thấy người đẹp) hay (không có một ai đẹp hơn vợ ông để ông quay lại ngoái nhìn).


Nửa duyên dành cho việc tu đạo, nửa duyên còn lại dành cho nàng. (con người ai cũng có duyên có phận, sau khi nàng mất, ta dành một nửa tâm hồn cho việc tu đạo (tu đạo ở đây là tu dưỡng đạo đức), một nửa còn lại dành để tưởng nhớ nàng).


E hèm! Ai biết cách dịch nào hay hơn thì nhắn lại cho ad nha. Cảm ơn


Hết chương 13



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.