Ứng Thải Mị nhanh chóng lấy khăn lụa trắng che lại thân thể đang lộ liễu, thế nhưng khăn lụa đã dính nước, ngược lại như ẩn như hiện, ôm sát thân hình nàng lộ ra những đường cong lung linh.
Đôi mắt hoàng đế bổng nãy lên hứng thú liền đến gần, ánh mắt không nhúc nhích rơi vào trên người mình, nàng không vui nhíu mày: " Hoàng thượng, phi lễ chớ nhìn."
Hoàng đế cong môi cười: " Ái phi của trẫm, sao lại không thể nhìn?"
Thật là vô sỉ! Ứng Thải Mị trừng mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: " Đêm đã khuya, hoàng thượng nếu không có chuyện gì liền trở về ngủ đi."
" Ái phi làm được chuyện tốt, trẫm còn muốn đem kỳ lân châu đưa tới trước thời hạn, xem ra ái phi không cần?" Hoắc Cảnh Duệ lấy một hộp gấm lớn từ trong ngực ra, sau khi mở ra có một viên châu hồng nhạt ở bên trong, xém nữa làm mù hai mắt của Ứng Thải Mị.
Nhìn là biết kỳ lân châu thượng dẳng, nam nhân này thật ra hết lòng tuân thủ hứa hẹn so với tưởng tượng của nàng.
Ứng Thải Mị muốn cầm lấy, hoàng đế lại né tránh: " Hoàng thượng không phải nói cho ta sao, bây giờ lại muốn nuốt lời?"
" Trẫm cực khổ đem qua đây, ái phi chẳng lẽ không nên có dáng vẻ gì sao?" Ý cười bên môi của Hoắc Cảnh Duệ càng sâu, đem kỳ lân châu trong tay lấy ra thưởng thức.
Ứng Thải Mị kinh hồn tang đảm, chỉ sợ hoàng đế lỡ tay đem kỳ lân châu ném xuống đất phá hủy: " Chuyện hoàng thượng yêu cầu, thiếp sẽ làm tốt."
Ngụ ý là nàng sẽ làm việc thật tốt, thế nào liền lấy không được kỳ lân châu kia?
" Vậy đáp ứng trẫm một việc, kỳ lân châu sẽ đưa cho ái phi, thế nào?" Hoàng đế không chút hoang mang mở miệng, Ứng Thải Mị nhíu nhíu mày.
" Hoàng thượng nói nghe một chút?" Hoắc Cảnh Duệ đột nhiên thay đổi chủ ý, thậm chí muốn tặng kỳ lân châu cho nàng, chắc chắn là có bẫy.
" Không phải là chuyện gì khó khăn, chờ thân thể ái phi khỏi hẳn, trẫm muốn ngươi đáp ứng ở lại trong cung một." Hoàng đế một lần nữa đem kỳ lân châu thu vào lòng, đi tới thùng tắm, bàn tay lướt qua gáy của Ứng Thải Mị, dọc theo tấm lưng ướt sủng dần dần trượt xuống: " Ý ái phi thế nào?"
" Tại sao muốn ta đáp ứng ở trong cung một năm?" Ứng Thải Mị không rõ, nàng ở lại hoàng cung đối với hoàng đế có chỗ tốt gì?
" Sau này ái phi sẽ biết rõ, đối với ngươi mà nói chỉ có lợi chứ không hại."
Âm thanh hoàng đế như mang theo chất độc ở bên tai, Ứng Thải Mị bĩu môi, nàng tin nam nhân này mới lạ!
Yêu cầu cái này đến cái khác, tưởng nàng là người dễ bị khi dễ?
Cũng không quản chiếc khăn lụa trượt xuống, thân thủ của Ứng Thải Mị cấp tốc bắt lấy hoàng đế, một cây ngân châm kề sát cổ hắn, một tay thâm nhập vào ngực áo hắn lục lọi.
Kỳ quái, nam nhân này lúc này đã đem kỳ lân châu bỏ vào, làm sao tìm không được?
Tầm mắt Hoắc Cảnh Duệ đảo qua trên người mỹ nhân, tuy nói đem đó ở đình đã xem qua, nhưng đêm tối qua mơ hồ.
Bây giờ dưới ánh nến, làn da trắng nõn dưới một tầng hơi nóng, càng khiến người động lòng.
Hắn không thèm để ý ngân châm bên gáy cùng với bàn tay ở trước ngực hắn sờ tới sờ lui, ngược lại đáy mắt lộ ra mấy phần ý cười.
Ứng Thải Mị thô lỗ tìm kiếm tới áo lót của hoàng đế, rốt cuộc tìm thấy kỳ lân châu ở bên hông hắn, mím môi cười: " Chớ lộn xộn, ngân châm của ta có tẩm độc, nếu như không cẩn thận đâm rách cổ hoàng thượng..."
Kỳ thật nàng ước gì đem ngân châm đâm hoàng đế cho hả dạ, nam nhân đê tiện vô sỉ, lần lượt đào hố cho mình nhảy, thật làm người khác hận đến nghiến răng.
Dù sao bây giờ có kỳ lân châu trong tay, đan điền rất nhanh sẽ hồi phục.
Về phần dương khí, tuy nói hoàng đế là cực phẩm, bây giờ cũng nên bỏ qua.
Cùng hắn hợp tác giống như bảo hổ lột da, muốn dương khí của Hoắc Cảnh Duệ, phỏng chừng bị hắn tính toán lột một lớp da!
" Ái phi nói đùa, trẫm ngã xuống ở chỗ này, ngươi làm sao thoát được quan hệ?" Hoắc Cảnh Duệ cười vô tội, dường như đối với ngân châm của nàng không thèm để ý chút nào.
Nếu như hoàng đế chết ở Di Xuân điện, Ứng Thải Mị chưa khôi phục võ công cũng sẽ trốn không thoát.
Song quyền nan địch vạn tay*, chỉ sợ cũng sẽ chôn cùng hoàng đế.
Ứng Thải Mị không tình nguyện thu hồi ngân châm, dù sao có kỳ lân châu trong tay, rất nhanh nàng sẽ chạy ra khỏi hoàng cung, cũng không cần nam nhân đáng ghét này đấu đá.
" Kỳ lân châu ta nhận, hoàng thượng mời trở về đi."
Nàng một khắc cũng không muốn nhìn thấy nam nhân này ở trong phòng, miễn cho mình lại bị tính kế!
" Ái phi còn chưa có đáp ứng yêu cầu của trẫm, liền muốn cầm kỳ lân châu đi?" Hoắc Cảnh Duệ như làm ảo thuật, lại lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong lại có một viên giống như đúc.
Ứng Thải Mị nhìn hoàng đế với ánh mắt quỷ dị, hộp gỗ kia không tìm thấy ở trong áo, chẳng lẽ giấu ở phía dưới?
Chết tiệt, vậy nên hắn mới ung dung!
" Một năm không có khả năng." Sư phụ còn đang ở ngoài hoàng cung chờ nàng, Ứng Thải Mị cùng không muốn ở trong cung ngây ngốc một năm.
" Vậy nửa năm, ái phi nguyện ý, viên kỳ lân châu này tặng cho ngươi." Hoắc Cảnh Duệ quơ quơ hộp gỗ trong tay, Ứng Thải Mị nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Dù sao sau khi khỏi hẳn, nàng dùng khinh công chuồn ra khỏi hoàng cung, bên ngoài rộng như vậy, Hoắc Cảnh Duệ làm sao tìm được mình?
Hoắc Cảnh Duệ thẳng thắn đem hộp gỗ đưa cho Ứng Thải Mị, đột nhiên vươn tay nhấc nàng lên đem ôm vào trong ngực, cũng không màng vạt áo đằng trước ướt nhẹp, liền cúi đầu hôn lên môi nàng.
Ứng Thải Mị nghiêng đầu qua một bên.
Nói đùa, thân thể nàng đã lâu không có dương khí, đã sớm không thể chờ đợi được, hoàng đế tựa vào gần, đan điền lại chưa tốt.
Dương khí dung mãnh xông vào, không chừng nàng sẽ bị thương rất nặng.
Hoàng đế chỉ hôn một cái ở khoe môi nàng, liền cúi xuống hai gò đồi của Ứng Thải Mị hạ xuống một dấu hôn, cười híp mắt nói: " Trẫm cùng ái phi ước định như vậy rồi, ái phi đừng để trẫm thất vọng."
Hắn cư nhiên lưu lại dấu vết tại chỗ này của nàng.
Ứng Thải Mị đã mấy ngày không có tuyên triệu thị tẩm, nếu như Thanh Mai Bạch Mai nhìn thấy, nàng có miệng cũng không thể nói rõ được.
Nếu như hai cung nữ nhát gan, còn tưởng rằng nàng đi tìm thị vệ yêu đương vụng trộm, lúc đó đã lưu lại ấn ký...!
Đảo mắt hoàng đế đã nhảy ra khỏi cửa sổ, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Âm thanh đẩy cửa vang lên, tiếng của Bạch Mai truyền tới: " Chủ tử, có phải muốn thêm một chút nước nóng?"
" Không cần, tiến vào hầu hạ ta đứng lên đi." Ứng Thải Mị tựa vào thùng tắm, nước nóng đã có một chút lạnh, nàng nghĩ không ra vì sao hoàng đế muốn chính mình lưu lại trong cung.
Hay là trong nửa năm, hoàng đế đang thiếu một quân cờ?
Dù sao có kỳ lân châu trong tay, việc này do Ứng Thải Mị định đoạt.
Bạch Mai tiến vào đỡ Ứng Thải Mị đứng dậy, lơ đãng nhìn ấn ký hồng nhạt ở ngực nàng, sắc mặt không khỏi trắng bệch, hoảng loạn cuối đầu, lại không nói tiếng nào.
Ứng Thải Mị hài lòng gật đầu, không nên hỏi thì không hỏi.
Tuy Bạch Mai được Thanh Mai bảo hộ quá tốt, may mà vẫn thông tuệ và nhu thuận.
- ---------------------------------------
Đến Nhân Minh điện thiết yến, hoàng hậu ngồi bên cạnh, Uyển chiêu nghi cùng Diệp chiêu nghi ở sau lưng hoàng đế hầu hạ.
Hoắc Cảnh Duệ đúng thật là trái ôm phải ấp.
rơi vào trong ôn nhu không sợ bị chết đuối hay sao?
Ứng Thải Mị ngồi xuống yên lặng uống rượu, quả nhiên hoàng hậu vẫn đem Diệp chiêu nghi nâng lên.
Lúc đầu Trinh phi cũng đến, mặt không một chút máu, thần sắc trắng bệch vì bệnh, nhìn thấy Diệp chiêu nghi như vậy không khỏi trừng hoàng hậu một cái, được cung nữ nâng đỡ lảo đảo trở về.
Hoàng hậu gần đây rất vui vẻ, nghĩ đến sắc mặt Trinh phi lung lay sắp đổ, đáy lòng có biết bao nhiêu là thống khoái.
Là đối thủ nhiều năm, rốt cuộc cũng là đèn cạn dầu, nàng cũng có thể giải sầu một chút.
Chỉ là đi một người rồi lại tới một người.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Uyển chiêu nghi dịu dàng tươi cười câu dẫn người, chậm rãi rũ mắt xuống.
Đoạn thời gian này biểu muội có thể làm nền một chút, đợi nàng lấy được quyền lực trong tay thái hậu, khi đó Uyển chiêu nghi sẽ khóc không ra nước mắt....!
Yến hội cuối cùng cũng kết thúc, hoàng đế dắt Diệp chiêu nghi đi xa, Uyển chiêu nghi kiềm nén, hận không thể xé nát bộ mặt đắc ý của Diệp chiêu nghi.
Nữ nhân này ra vẻ mềm mại, đoạt danh tiếng của nàng, làm sao có thể không hận?
Ứng Thải Mị ngồi phía dưới, nhìn thấy nữ tử hậu cung mâu thuẫn, tập trung hết trên người hoàng đế.
Đáng tiếc cái bánh chỉ có một, mấy cái miệng nhỏ nhắn kêu than thì nhiều lắm, sao lại không cắn xé một phen để giành gặm trước nhỉ?
Diệp chiêu nghi thị tẩm liên tục ba ngày, lại nhiễm phong hàn ngã xuống.
Danh ngạch thị tẩm bị gạch tên, đúng lúc hoàng đế đến thỉnh an thái hậu vừa lúc Uyển chiêu nghi xuất hiện, thế là hai người mắt qua mày lại, hoàng hậu tức giận muốn chết, đáy lòng tất nhiên càng thêm thù hận thái hậu.
Ứng Thải Mị cảm thấy thực ra thái hậu cũng không dễ dàng, trước dẫn mối cho chất nữ, về sau lại dẫn mối cho cháu họ, đáng tiếc hoàng thượng chỉ có một, bằng không thái hậu hận không thể để hai người cùng lúc hầu hạ hoàng đế.
Trong lúc hai nữ nhân đang tranh đấu, Ứng Thải Mị lại an nhàn.
Mỗi đêm ôm kỳ lân châu tu luyện, quả thực đạt được không ít, đan điền cũng đang dần khôi phục, thật đáng mừng.
Buồn bực nhất chính là ban ngày đều có người tới làm phiền.
Vẻ mặt Bạch Mai đầy đau khổ đến bẩm báo, Thúy tài tử lại tới bái phỏng, Ứng Thải Mị miễn cưỡng xua tay ý bảo nàng đã biết.
Thúy tài tử không biết bị cái gì kích thích, mỗi ngày đều chạy tới Di Xuân điện.
Phỏng chừng cho rằng Ứng chiêu nghi giống như nàng không được sủng ái, một tháng không được thị tẩm mấy ngày, đồng bệnh tương liên, ngày ngày chạy tới đây tìm an ủi.
Đáng thương Ứng Thải Mị mỗi ngày đến thỉnh an, hoàng hậu đều nhìn nàng với ánh mắt cổ quái.
Người không biết chuyện còn tưởng rằng nàng và Thúy tài tử liên thủ để đối phó ai.
Ứng Thải Mị thở dài, nàng rất oan đó có được không.
Muốn tìm người liên thủ sao phải tìm Thúy tài tử hai mặt kia?
Thanh Mai cũng không thể đuổi Thúy tài tử đi, chỉ có thể để nàng ta vào thôi, bất quá lần này cũng mang đến một tin tức hữu dụng.
" Ứng tỷ tỷ, nghe nói Trinh phi lại bị bệnh, còn bệnh cũng không nhẹ."
Ứng Thải Mị vô tình cười cười: " Thân thể của Trinh phi nương nương trước nay đều không tốt, lại có thái y chăm bệnh, rất nhanh liền khỏi bệnh."
Nhìn bộ dạng Trinh phi không thoải mái, chắc chắn sẽ không vượt quá 3 năm.
Cho dù hoàng cung có nhiều thuốc bổ cực phẩm, thân thể Trinh phi cũng không thể chịu nổi.
Thúy tài tử qua đây mang theo một chút vui sướng khi có người gặp họa: " Ứng tỷ tỷ sai rồi, Trinh phi lần này bệnh rất nặng, thái y bảo không thể chữa trị được nữa."
Cư nhiên lại nghiêm trọng như thế? Rõ ràng lần gặp trước, ít nhất có thể chống đỡ được một hai năm.
Nhìn bộ dáng trung khí mười phần, Ứng Thải Mị còn nhớ rất rõ.
Thoáng nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của nàng, Thúy tài tử nháy mắt, đắc ý cười: " Thái y viện kê dược không cẩn thận lỡ miệng, còn có thể sai sao?"
Ánh mắt của Ứng Thải Mị nhìn về phía Thúy tài tử rất đồng tình, nói ra hết vậy ai sẽ tin tưởng? Chỉ sợ Thúy tài tử muốn chết sớm, phái người đi hỏi thăm.
Trinh phi rơi đài, vị trí để trống, ngoại trừ hoàng hậu, những người khác không phải đều có cơ hội sao?
Ứng Thải Mị không ngờ Thúy tài tử lại đánh chủ ý này, hứng thú hàn thuyên mấy câu rồi đuổi nàng ta đi.
" Sau này Thúy tài tử đến đây, vô luận thế nào cũng phải ngăn lại, nói trong người ta không thoải mái, không muốn lây bệnh cho nàng." Nàng nói rõ ràng cho Thanh Mai và Bạch Mai, thực sự không muốn giao tiếp với Thúy tài tử, miễn cho bị vạ lây.
" Vâng chủ tử." Bạch Mai chu chu mỏ, nàng đã sớm nhìn không vừa mắt Thúy tài tử kia.
Bây giờ chủ tử nói vậy, nàng không cần lo lắng nữa, Thúy tài tử cũng đừng nghĩ bước vào cửa Di Xuân điện!
Ứng Thải Mị khó có được nổi lên hứng thú, muốn đi nhìn Trinh phi một cái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên ngã xuống liền không đứng lên được nữa.
Hậu cung có rất nhiều việc xấu xa ngấm ngầm thực hiện, hoàng hậu có rất nhiều cơ hội hạ thủ với Trinh phi, nhưng vẫn không như ý nguyện, có thể thấy được Trinh phi đề phòng rất lợi hại.
Bây giờ có chuyện gì xảy ra, đi đêm lắm có ngày gặp ma?
Không đợi Ứng Thải Mị tìm cơ hội đến nhìn Trinh phi, thì đã nhận được tin tức Trinh phi bị bệnh chết.
Nghe nói có thể lây bệnh, thi thể không để được mấy ngày liền vội vội vàng vàng hạ tang.
Đối thủ lợi hại nhất qua nhiều năm của hoàng hậu trong hậu cung rốt cuộc cũng không còn, trên mặt nàng tuy có bi thương nhưng đáy mắt lại tràn đầy vui vẻ, bước đi đều rất nhẹ nhàng.
Chỉ là lần này Trinh phi ra đi, người tương tự nàng mấy phần là Diệp chiêu nghi đang được sủng liền thảm thương.
Làm sao có thể so sánh được với người đã chết.
Uyển chiêu nghi dương dương đắc ý chiếm hoàng đế không bao lâu, được thăng làm Sung viện, còn chưa vui vẻ được mấy ngày, hoàng thượng không biết làm sao chợt nhớ tới Thúy tài tử bị vắng vẻ, không bao lâu liền thăng thành Thúy chiêu nghi, làm cho nữ tử hậu cung tức giận đỏ mắt.
Ứng Thải Mị cắn hạt dưa xem cuộc vui, ai biết tự dưng lại có chuyện vui vậy.
Phỏng chừng hoàng hậu nhìn quá vừa mắt, nói nàng tự do quá lâu nên an phận thủ thường.
Thế là một người hầu như bị lãng quên như Ứng Thải Mị, bỗng nhiên trở thành quý nghi, cách vị trí Phi còn một bước xa.
Mọi người trong Di Xuân điện hưng phấn chúc mừng, chỉ có Ứng Thải Mị vẻ mặt đầy đau khổ, những ngày tháng thoải mái một đi không trở lại.
* Song quyền nan địch vạn tay: hai tay đánh không lại vạn tay, ý là một mình không thể đấu lại vạn người..