Ứng Thải Mị nhìn hoàng hậu và Uyển sung viện đang nhìn nhau đến mức thiêu cháy nhau, nàng cúi đầu cong cong khóe miệng.
Xem ra các nàng sẽ trở mặt, đó là chuyện sớm hay muộn.
Có nàng trợ giúp một chút, phỏng chừng sẽ có trò hay để xem.
Bước ra khỏi Nhân Minh điện, Ứng Thải Mị bỗng nhiên dừng lại, Thanh Mai đi theo sát phía sau cũng không kịp dừng, không khỏi kỳ quái: " Chủ tử?"
" Đi tới tẩm điện của Diệp chiêu nghi." Lúc nãy thỉnh an không nhìn thấy Diệp chiêu nghi, nghe nói nàng bị ốm, cũng không biết bởi vì Trinh phi mất mà hoàng đế vắng vẻ nàng, xấu hổ không xuất hiện, hay thật sự là bị bệnh không xuống giường được.
Thanh Mai lộ vẻ mặt lo lắng: " Chủ tử, Diệp chiêu nghi bị bệnh không nhẹ, chủ tử hậu cung cũng không ai dám đi thăm."
Ngụ ý là sợ bệnh của Diệp chiêu nghi lây qua người.
không muốn Ứng Thải Mị đi mạo hiểm.
" Yên tâm, thân thể chủ tử nhà người rất tốt." Ứng Thải Mị khoát khoát tay, không chút để tâm.
Nàng cũng không phải là một phi tần nhu nhược, làm sao gặp qua một lần sẽ bị lây bệnh?
Thanh Mai không còn cách nào đành đi phía trước dẫn đường.
Bất quá tự nhiên chủ tử muốn tới Trầm Hương điện, có lẽ muốn nhìn bộ dạng thảm hại của Diệp chiêu nghi? Chuyện phi tần hậu cung bỏ đá xuống giếng cũng không ít, lại chưa từng thấy chủ tử quan tâm....!
Nàng trầm tư cả một đoạn đường mà cũng không thể lý giải được, Trầm Hương điện cũng ngay trước mắt.
Không có hoàng đế sủng ái, Trầm Hương điện lộ ra sự quạnh quẽ, nô tài canh giữ trước cửa điện cũng lười nhác, có thể thấy được Diệp chiêu nghi không được tỉ mỉ hầu hạ.
Nàng ta ai cũng không muốn gặp, Ứng Thải Mị thuận lợi bước vào tẩm điện, một mùi thuốc ập vào mặt, làm cho nàng không khỏi nhíu mày.
Đại cung nữ hầu hạ Diệp chiêu nghi uống thuốc nhìn thấy Ứng Thải Mị liền vội vàng hành lễ.
Bây giờ Ứng quý nghi ở dưới phi vị, không thể đắc tội quý nhân.
"...Ngươi tới làm cái gì? Cũng là đến cười nhạo ta?" Diệp chiêu nghi giãy giụa ngồi dậy, khuôn mặt nhợt nhạt không còn một chút máu, hai gò má hóp vào, gầy đi một vòng, áo lót mặc trên người cũng lỏng lẻo.
Mái tóc thì rối loạn, cả tẩm điện chỉ có đại cung nữ cùng một tiểu nha đầu hầu hạ, thật sự vừa chật vật vừa đáng thương.
Ứng Thải Mị trước nay không có tâm tư đồng tình, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có đạo lý này mà thôi.
Nếu ngày nào đó tài nghệ nàng không bằng người bị thua cuộc, đạt được kết quả như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
Không để ý Diệp chiêu nghi châm chọc khiêu khích, Ứng Thải Mị thong thả ngồi xuống ghế trước giường: " Nguyên lai ngươi thật đúng là bị bệnh."
Nàng còn tưởng rằng Diệp chiêu nghi tâm khí cao ngạo, phỏng chừng không muốn đi Nhân Minh điện bị người trào phúng nên trốn ở trong tẩm điện.
Bây giờ nhìn thấy thì bệnh tình đúng là rất nguy kịch.
" Ta không cần ngươi tới đây giả vờ tốt bụng!" Diệp chiêu nghi giận dữ, che ngực ho khan, đại cung nữ vỗ về sau lưng nàng: " Cười nhạo cũng đã xong, tạm biệt, không tiễn."
Một bộ dạng tỷ muội tình thâm, Diệp chiêu nghi cũng lười diễn, hận không thể lập tức đem Ứng Thải Mị đuổi ra ngoài.
Nàng nhớ lại khoảng thời gian mình vào cung gần bằng với Ứng Thải Mị, nàng ta lại bị hoàng đế vắng vẻ một năm, bây giờ lại ngồi vững vị trí dưới phi vị, chỉ thiếu một chút nữa thôi, làm cho Diệp chiêu nghi tức đến khó thở?
" Đừng kích động, ta không phải sang đây chê cười ngươi." Ứng Thải Mị nhíu mày, nàng còn chưa làm cái gì, Diệp chiêu nghi cũng quá nhạy cảm rồi.
Diệp chiêu nghi hừ lạnh: " Các ngươi tới đây thì có lòng tốt gì?"
Thúy tài tử, không, bây giờ là Thúy chiêu nghi cũng từng tới đây.
Lấy khăn tay che miệng đứng ở ngoài cửa, dường như xem Diệp chiêu nghi là ôn thần không thể tới gần, đáy mắt hiện rõ một nụ cười đắc ý, làm cho Diệp chiêu nghi hận không thể xé nát bộ mặt của nàng ta.
Ứng Thải Mị cũng không tính toán với Diệp chiêu nghi, trong lòng mơ hồ có chút ý kiến, liền nắm lấy cổ tay nàng.
Ba ngón tay ấn một cái, bắt mạch.
Đại cung nữ kinh ngạc, mở to mắt: " Ứng chủ tử còn biết y thuật?"
" Làm bộ làm tịch..." Diệp chiêu nghi thấp giọng nói thầm, nhưng cũng không rút cánh tay về.
Mắt thấy chân mày của Ứng Thải Mị nhíu lại càng sâu, đại cung nữ của Diệp chiêu nghi nhìn không được nữa nóng lòng.
" Thì ra là thế." Ứng Thải Mị thu tay, mi mắt cụp xuống như có điều suy nghĩ.
Đại cung nữ nóng nảy: " Ứng chủ tử, chủ tử nhà nô tỳ bị bệnh gì? Thái y hai ngày đến chẩn trị, cũng không nhìn ra được gì."
Diệp chiêu nghi cũng không hé răng, uống từng chén thuốc một, mà bệnh của nàng vẫn không khởi sắc.
" Yên tâm, chủ tử nhà ngươi không chết được." Mục đích của Ứng Thải Mị đến Trầm Hương điện đã đạt được, lung lay lắc lắc cái ghế.
Ứng Thải Mị híp mắt cười, khóe miệng cong lên giảo hoạt: " Mặc kệ ngươi tin hay không, cách xa hoàng thượng một chút, thì ngươi sống lâu được một chút."
Diệp chiêu nghi nhíu mày, quét mắt nhìn Ứng Thải Mị, lộ ra châm chọc: " Ngươi nghĩ rằng thân thể rách nát này của ta còn có thể hầu hạ được hoàng thượng sao? Lại nói, Trinh phi mất, hoàng thượng cũng không tình nguyện nhìn thấy gương mặt này của ta..."
Nàng giơ tay ôm lấy hai má của mình, nguyên bản gương mặt này có vài phần tương tự với Trinh phi, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, đố kị.
Hoàng đế đối với Trinh phi sủng ái, chính mình đảo mắt cũng sẽ bay lên làm phượng hoàng.
Đáng tiếc Trinh phi mất sớm ngoài ý muốn, gương mặt này của Diệp chiêu nghi bỗng nhiên biến thành trở ngại, hoàng thượng sủng ái trong chớp mắt biến thành hoa trong gương trăng trong nước.
Tại tẩm điện tịch mịch quạnh quẽ, Diệp chiêu nghi chờ đợi một đêm lại thêm một đêm, đáng tiếc hoàng đế lưu luyến ở chỗ các phi tần khác, không hề bước chân vào Trầm Hương điện một bước.
Ứng Thải Mị không để ý Diệp chiêu nghi sầu não, khó có được nàng tốt bụng chỉ điểm, có nghe lọt hay không chính là chuyện của Diệp chiêu nghi.
Bất quá lời của nàng nói cũng mang một nghĩa khác.
Nữ tử hậu cung, từng người từng người đều ước được dính trên người hoàng đế.
Bây giờ nói nàng tránh xa hoàng đế, phỏng chừng Diệp chiêu nghi đang nghĩ Ứng Thải Mị điên rồi, nghĩ nàng lo lắng một con ma ốm sẽ cướp đi sự sủng ái của hoàng đế.
Ứng Thải Mị cười lắc đầu, bổng nhiên mở miệng hỏi cung nữ bên người: " Thanh Mai, ngươi nói Diệp chiêu nghi có nghe lọt không?"
Thanh Mai khó xử cúi đầu: " Hồi chủ tử, bây giờ hoàng đế không đi Trầm Hương điện, Diệp chiêu nghi lại bị bệnh, bài tử thị tẩm đã sớm bị rút đi, chỉ sợ rất khó gặp hoàng thượng."
Ứng Thải Mị giật mình, nàng thật ra đã quên, có hoàng hậu ở đó làm sao để Diệp chiêu nghi như mong muốn?
Lấy tính tình của hoàng hậu, nàng ước gì tất cả nữ nhân hậu cung đều bị bệnh, để hoàng đế chỉ sủng ái một mình nàng.
Diệp chiêu nghi bị bệnh thì lập tức đã bị triệt thẻ bài, động tác cũng thật nhanh.
" Kia cũng không hoàn toàn chính xác." Ứng Thải Mị lắc lắc đầu, trong lòng biết hoàng đế cũng không tính là người tốt.
Phi tần hậu cung còn tưởng rằng hắn không si tình, cũng săn sóc, kỳ thật người lạnh tình nhất trong cung chính là Hoắc Cảnh Duệ.
Bất quá lấy ra so sánh, nàng cũng không tính là người tốt.
Nói cho cùng, Ứng Thải Mị với hoàng đế không phải chưa từng là người đi chung đường?
Cảm giác đan điền được tràn đầy, đêm qua nàng được hoàng đế hầu hạ đủ thoải mái, cũng không để ý mà giúp hắn môt phen.
" Đi đến chỗ của Uyển sung viện."
Thanh Mai đối với hành vi kỳ quái của chủ tử nhà mình cũng không cảm thấy quá kinh hãi, có thể trong lòng đã coi chủ tử như gương sáng, đã sớm không giống người bình thường?
Tẩm điện của Uyển sung viện thật ra có một cái tên rất hay —— Vô Ưu điện.
Cũng không biết vị biểu muội này của hoàng hậu vào ở tẩm điện này, có thật là có thể quên mọi ưu phiền hay không.
Vị trí của Vô Ưu điện thập phần khả quan, gần tẩm điện của thái hậu, cách Nhân Minh điện của hoàng hậu không xa, nhất là gần với cung điện của hoàng đế, quả thật là thiên thời địa lợi nhân hòa đều chiếm hết, có thể thấy được nàng rất được thái hậu sủng ái, thậm chí còn hơn so với hoàng hậu.
Cũng khó trách trong lòng hoàng hậu bất bình, thái hậu thiên vị như vậy, rõ ràng là muốn buông tha nàng, đem Uyển sung viện nâng lên.
Đều là chất nữ, đối với thái hậu mu bàn tay đều là thịt, đáng tiếc ai biểu hoàng hậu với cung đã năm năm cũng không sinh được hoàng tự?
Ứng Thải Mị cười cười, có thái hậu ở giữa, tạm thời Uyển chiêu nghi và hoàng hậu cũng không có trở mặt.
Giữa các nàng mặt ngoài còn duy trì hòa bình, bây giờ chỉ thiếu một ngòi nổ.
Nàng không để ý hoàng đế làm thế nào có một cây ngòi nổ lợi hại như vậy đưa đến trước mặt Uyển sung viện.
Mặc kệ hoàng đế là ai, chỉ cần hoàng đế và mình hợp tác tu luyện thần công cũng không ít lợi.
Tạm thời còn thật thích hoàng đế, vì sau này ban đêm có thể chiếm lấy thời gian của hoàng đế, Ứng Thải Mị sẽ cố chủ động.
Tính tình nàng lãnh đạm, yên tĩnh, có thể không rat ay sẽ không rat ay.
Đáng tiếc có đôi khi chính mình không chọc vào người, lại có phiền phức tới cửa.
" Ứng tỷ tỷ cũng không có ít khách đến thăm, sao lại đến chỗ của muội muội?" Uyển sung viện trước mặt người khác cũng không gây khó khăn cho Ứng Thải Mị, thứ hai là còn theo hoàng hậu, nàng cũng không nguyện cùng hoàng hậu bá chiếm.
Thế nhưng nàng không biết Ứng Thải Mị sẽ tới cửa, chính là muốn làm tan vỡ quan hệ giữa các nàng.
" Thân thể ta không tốt, rất ít đi lại xung quanh, thật là khiến cho Uyển muội muội chê cười." Ứng Thải Mị câu nệ.
liếc mắt nhìn bốn phía tẩm điện, không nói tiếng nào cúi đầu xuống uống trà.
Uyển sung viện hiểu ý, phất tay cho người hầu lui xuống, chỉ còn ma ma tâm phúc lưu lại: " Ứng tỷ tỷ đây là thế nào? Là có lời muốn nói với muội muội?"
Nàng hết sức khinh thường Ứng quý nghi, nếu không có hoàng hậu, một là không có chỗ dựa vững chắc, hai là không được sủng ái, làm sao có thể trèo lên đầu mình?
Nhất là bộ dạng nhu thuận khiếp nhược kia, mỗi lần đi theo phía sau hoàng hậu nịnh nọt.
Uyển sung viện nhìn thấy liền không thoải mái.
Chỉ là nhìn Ứng quý nghi không thông minh lắm, có thể nghe được trong miệng nàng không ít chuyện tốt.
Qủa nhiên, Ứng quý nghi rũ mắt xuống, do dự nửa ngày, sự kiên nhẫn của Uyển sung viện cơ hồ muốn hao hết, lúc này mới chậm rì rì mở miệng: " Muội muội là thân biểu muội của hoàng hậu nương nương, có từng nghe nói nương nương gần đây có chút khó chịu?"
Uyển sung viện ngẩn ra, lắc đầu nói: " Thiếp thấy thân thể biểu tỷ còn an khang, tối nay còn thị tẩm, chỗ nào lại không thoải mái? Chẳng lẽ Ứng tỷ tỷ bị hoa mắt?"
Ứng Thải Mị khoát khoát tay, cau mày muốn nói rồi lại thôi: " Hai ngày trước, ta được hoàng hậu nương nương mời đến tẩm điện dùng cơm, nàng ngửi thấy mùi cá liền muốn nôn khan, thích ăn nhất là quả mơ tiến cống.
Nghe nói hoàng thượng biết nương nương thích, liền đem túi còn lại đưa qua."
Nguyên bản cống phẩm đã ít, trước kia Uyển sung viện cũng yêu thích quả mơ, mỗi người chỉ có một túi nhỏ, sau khi ăn xong nàng không nhịn được mà làm nũng với hoàng đế, lại nghe Hoắc Cảnh Duệ nói đã thưởng cho người khác.
Uyển sung viện không dám truy vấn, bây giờ biết túi mơ kia được ban cho hoàng hậu, khẽ cắn môi.
Ma ma phía sau nàng thất kinh, mắt nhìn bộ dạng mơ hồ của Ứng Thải Mị, hướng Uyển sung viện vội vã chớp mắt.
Uyển sung viện hiểu ý, nói hai ba câu liền đuổi Ứng Thải Mị đi, lúc này mới kỳ quái hỏi: " Ma ma đây là thế nào? Hoàng hậu bị bệnh, không phải đây là cơ hội của chúng ta sao?"
" Ôi, tiểu thư của ta, khó trách ngươi không biết.
Nữ nhân có thai mới không chịu nổi mùi kia." Ma ma cúi đầu, trong mắt lo lắng: " Hoàng hậu vào cung năm năm, cũng nên mang thai."
Uyển sung viện nghe xong, vẻ mặt dữ tợn: " Hoàng hậu cư nhiên lại mang thai?"
Mẫu bằng tử quý, chờ hoàng hậu sinh hạ long tự, thái hậu biểu cô nhất định sẽ hướng về tôn tử, căn bản sẽ không để ý tới nàng nữa.
Uyển sung viện càng nghĩ càng lo lắng, nàng mới vào cung hoàng hậu đã mang thai, nàng chẳng phải sẽ giống Diệp chiêu nghi, bị hoàng thượng vắng vẻ?
Ngẫm lại, nàng liền không thể chịu đựng nổi.
Bây giờ hiện tại có được thái hậu ủng hộ và sủng ái của hoàng đế.
Đã hưởng qua ngon ngọt, mất đi quả thực khiến người ta đau muốn chết!
Ánh mắt Uyển sung viện chợt lạnh xuống: " Ma ma, thừa dịp trong cung không ai biết chuyện hoàng hậu mang thai, chúng ta liền..."
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Canh thứ ba, siêu nhân J gục xuống, nước mắt lưng tròng cần tung hoa ~~~~ TAT.