Vốn hòa hợp êm thấm lúc đến thăm, lúc rời đi thì nhìn khắp nơi đều thập phần không vừa mắt, mặt cười da không cười, cung kính cáo biệt Ứng Thải Mị.
Ra khỏi cửa điện liền sống chết không chịu đồng hành, nói cái gì muốn tách ra đi riêng.
Thanh Mai có phân phó thái giám dẫn đường liền đồng ý, lại bảo thêm một tiểu thái giám khác dẫn người đi.
Mắt thấy người đều đi hết sạch, hoàng đế mới nhìn Ứng Thải Mị trong lòng: "Trẫm có ý tốt đến đây một chuyến vì ái phi, chẳng lẽ ái phi không trả phí cho ta?"
Ứng Thải Mị tức giận liếc mắt nhìn hắn, cũng biết nam nhân này từ trước đến nay không muốn chịu thiệt: "Thiên tài này sát hắc, hoàng thượng có phần quá sốt ruột rồi."
"Không có biện pháp, một ngày không gặp ái phi như cách ba thu, lúc này chỉ mới chưa tới nửa ngày thì có một thu thôi?".
Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười híp mắt nắm tay nàng đi vào nội điện, phất tay để cho Thanh Mai mang người lui xuống.
Ứng Thải Mị đã sớm đem chuyện của mấy bà thím ném qua một bên, dù sao hôm nay cũng đã trêu chọc một chút, sợ rằng Ứng phủ sẽ có náo loạn.
Tuy nói bây giờ nhị thúc mẫu là chưởng gia, nhưng nhà mẹ đẻ của tam thúc mẫu lại mạnh hơn.
Hai bên đấu nhau kẻ chết ta sống, cũng không biết cuối cùng ai là người xui xẻo trước, hay là đều lưỡng bại câu thương?
Ngẫm lại nàng không thể kìm nổi sự phấn khích muốn nhìn thấy biểu hiện của hai người này........
Kết quả Ứng Thải Mị không chuyên tâm, liền bị hoàng thượng hung hăng áp trên bàn giằng co một hồi.
Quần áo của nàng vẫn chưa hoàn toàn bị rút đi, còn vướng ở trên cánh tay, tấm lưng áp sát trên mặt bàn lạnh lẽo, trên người lại là hoàng thượng, hai chân chỉ có thể câu lấy hông của hắn, chuyển động nặng nề.
Âm thanh mặt bàn vang lên "kẽo kẹt kẽo kẹt" một trận mới dừng lại, sắc mặt Ứng Thải Mị hồng hào, đôi môi đỏ tươi, chân mày lộ đầy xuân ý thỏa mãn.
Hoắc Cảnh Duệ ôm nàng lên giường nhưng không vận động như lúc nãy, cánh tay vỗ về tấm lưng trơn bóng của Ứng Thải Mị, hưởng thụ da thịt nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay.
Bỗng nhiên hắn nhíu mày, bàn tay trên lưng Ứng Thải Mị chậm rãi vu0t ve, trong lời nói ẩn chưa hàm ý không vui: "Ái phi lại bướng bỉnh luyện công lung tung?"
Hoắc Cảnh Duệ ẩn ẩn cảm giác được khí trong cơ thể Ứng Thải Mị có chút loạn, tuy nói không thể nào bị thương nhưng cũng tổn hại một chút nguyên khí.
Ứng Thải Mị liền biết không có gì giấu giếm được hoàng đế: "Nhất thời thất thần mà thôi, yên tâm, không có tẩu hỏa nhập ma."
Hoắc Cảnh Duệ đánh vào mông nàng một cái, mím môi nhàn nhạt nói: "Nếu còn một lần nữa, trẫm sẽ cho ngươi uống một bình hóa công tán, miễn cho trẫm khỏi phải lo lắng hãi hùng."
Nam nhân này nói được sẽ làm được, Ứng Thải Mị ôm lấy cổ hắn, cười cười lấy lòng: "Không có việc gì, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo!"
Vất vả lắm mới làm cho hoàng đế nguôi giận, Ứng Thải Mị nhớ tới chuyện trước kia, liếc mắt nhìn hắn: "Lại nói, tới mười năm thiếp chưa gặp lại hoàng thượng, lúc này mới không nhớ ra được."
Lúc đó y chỉ mới là thiếu niên, bây giờ đã là vua của một nước, khác nhau một trời một vực.
Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười, hiển nhiên Ứng Thải Mị đã nhớ ra hắn, làm trong lòng hắn rất sung sướng: "Trẫm thật cao hứng, rốt cuộc ái phi cũng nhớ ra."
Ứng Thải Mị trước đây mặt mày tròn trịa hồng hào, bây giờ khuôn mặt trái xoan, từ một tiểu cô nương hoạt bát biến thành một cô gái duyên dáng yêu kiều quyến rũ, nếu không phải trên đầu nàng cắm một cây trâm chi đàn, hoàng đế cũng không thể thoáng một cái liền nhận ra nàng.
Truyện Cung Đấu
Môn phái đã sớm đánh tiếng với Hoắc Cảnh Duệ nhưng lại không nói là ai, chỉ nhắc tới là người cùng môn.
Không ngờ thoáng nhìn qua Đào Nguyên điện, hoàng đế phát hiện người nọ dĩ nhiên là Ứng Thải Mị, không thể không nói đây là duyên phận.
Nếu như đêm hôm đó hắn ở thọ yến trực tiếp trở về tẩm điện, không đi dạo ngắm trăng, đi chưa tới vườn hoa đào, không chừng hôm nay cũng chưa đoàn tụ với Ứng Thải Mị.
Nhìn Ứng Thải Mị trăm phương ngàn kế muốn nguyên dương của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, hoàng đế cảm thấy trước ngực nóng lên một trận, làm toàn thân hắn ấm áp vui sướng.......
Mười năm không gặp, điểm duy nhất Ứng Thải Mị không thay đổi, đó chính là nàng vẫn thích dính lấy sư phụ mình như trước kia, đối với luyện công thập phần trầm mê.
Hoắc Cảnh Duệ nhéo nhéo hai má của Ứng Thải Mị, nếu như lúc trước có thể ở phía sau núi lâu hơn một chút, có thể bản thân mình ở trong lòng nàng quan trọng hơn một ít hay không?
Bất quá trên đời này không có cái gọi là nếu như.
Hoắc Cảnh Duệ không để ý bắt đầu giây phút này, làm cho trong lòng Ứng Thải Mị chậm rãi chỉ có mình hắn.
Ứng Thải Mị vu0t ve cánh tay đang tác quái trên mặt mình, nghiêng đầu hỏi hắn: "Hoàng thượng đã ở tầng thứ sáu, có phải còn cần bồi bổ một chút hay không?"
Nếu hôm nay không nhìn lầm, vị Lăng Nhi và Hạnh Nhi kia đều là thể chất thuần âm.
Nếu như hai người đều tiến cung, đối với hoàng thượng quả thật là một đại thuốc bổ.
Qủa nhiên Hoắc Cảnh Duệ nhìn thấy ý cười trong mắt Ứng Thải Mị, chắc chắn nàng đang đánh cái chủ ý gì đó: "Chẳng lẽ ái phi muốn hai vị đường muội tiến cung để bồi nàng?"
Ứng Thải Mị nhíu mày, đúng thật là nàng quên mất, vì tranh sủng, hai vị đường muội này đến người thân cũng không nhận.
Đến lúc đó vì muốn gặp hoàng thượng, mỗi ngày đều chạy tới Di Xuân điện, không phải nàng sẽ bị làm phiền chết sao?
Tuy nói thể chất thuần âm hiếm thấy, nhưng không đến mức thưa thớt.
Đại đa số nữ tử hậu cung đều có thể chất này, bằng không hoàng thượng sẽ không chọn để tiến cung.
Hai vị đường muội của Ứng gia có tiến cung hay không, đối với hoàng thượng mà nói có hoặc không có cũng được.
Thế nhưng Hoắc Cảnh Duệ biết rõ Ứng Thải Mị không phải là Ứng mỹ nhân, ánh mắt hai vị thím cùng đường muội đầy khinh thị làm cho hắn thập phần không vừa mắt.
Dù sao trên triều, dư nghiệt của gia tộc thái hậu cũng đã tiêu trừ hết, quyền lực hắn đã nắm chặt trong tay.
Gần đây hắn cũng không có chuyện gì, đơn giản xuất một chút khí thế cho Ứng Thải Mị thì thế nào?
Nghe nói trước đây Ứng mỹ nhân ở trong phủ không được coi trọng, bằng không cầm kỳ thi họa của hai vị đường muội không gì là không được, vừa nhìn đã biết được dạy dỗ tỉ mỉ.
Đáng thương cho Ứng mỹ nhân được dung túng nên tính tình tùy hứng ngang ngược, nhưng rất giỏi trong nhảy múa, tài nghệ cũng được xếp hạng ba.
Cũng không biết năm đó hai vị thím tính toán thế nào, sợ là không muốn Ứng mỹ nhân được gả quá tốt, có vẻ nữ nhi các nàng vô năng.
Cộng thêm dung mạo của Ứng mỹ nhân so với hai vị đường muội không quá chênh lệch, nếu như học quy củ tốt, cầm kỳ thi họa tốt, đường muội các nàng cập kê sợ là không ít người hỏi thăm.
Nếu Ứng mỹ nhân không có tiến cung, gả cho người khác, sợ rằng sống trong phủ sẽ không quá tốt.
Ứng Thải Mị thay thế Ứng mỹ nhân, chuyện hư hỏng của Ứng gia, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Xem ra hoàng thượng cũng không muốn hai vị đường muội của Ứng gia tiến cung, lại không nói không để hai người tiến cung.
Ba lần bốn lượt vãng lai, chỉ sợ người ngoài cho rằng hai người sẽ tiến cung.
Tiếp tục kéo dài, chờ đến lúc hoàng thượng căn bản không muốn nạp các nàng, không biết biểu tình của Lăng Nhi và Hạnh Nhi sẽ như thế nào?
Ứng Thải Mị không thể chờ đợi được gấp gáp muốn nhìn xem, kết quả cuối cùng của hai vị đường muội tâm tư thâm trầm như thế nào?
Khóc lóc tỉ tê vô lực hay là hận không thể đem nàng mắng đến ngập đầu?
Muốn là có thể, còn thuận tiện cho hoàng thượng bữa ăn ngon, ăn điểm tâm để thay đổi khẩu vị.
Dù sao thần công của hoàng thượng cũng ở tầng thứ sáu, không cần tiếp xúc cũng thu nạp được âm khí.
Cũng không biết hai vị đường muội có chịu được hay không.
Ứng Thải Mị chưa từng quên Trinh phi chết như thế nào.
Bất quá với thể chất của Trinh phi xác thực so với người thường càng tinh thuần hơn, thảo nào hoàng đế không nhịn được khiến cho nàng ta suy yếu tới chết.........
Ứng Thải Mị luôn là người đã nghĩ liền phải làm, phân phó Thanh Mai đưa bài tử cho người ta, nói là nhớ thím, muốn hai vị đường muội tiến cung bồi nàng.
Bạch Mai lại không muốn, trước đây ở trong phủ, hai vị đường muội trước mặt người ngoài thì tỷ muội tình thâm, quay đầu lại thì châm chọc khiêu khích, gọi ma ma bên người ra sức khi dễ.
Nếu không có Thanh Mai che chở, Bạch Mai đã sớm bị đánh mười mấy hèo, ném ra bãi tha ma.
Bây giờ chủ tử lại muốn hai vị kia tiến cung, không biết bọn họ lại gây ra chuyện ồn ào gì nữa.
"Tỷ tỷ, chúng ta có nên khuyên nhủ chủ tử hay không?" Bạch Mai buồn bực, nàng cảm giác được sau khi chủ tử nhà mình bệnh nặng một trận, tựa hồ như có một số chuyện không nhớ rõ.
Thế nhưng đường tiểu thư không phải là loại người tốt lành gì, nàng thật lo lắng chủ tử nhà mình sẽ ăn mệt.
Tuy nói Thanh Mai cũng có chút không tình nguyện, nhưng cảm thấy người gặp bất lợi không phải là chủ tử nhà mình: "Chúng ta cẩn thận nhìn chằm chằm, chớ để đường tiểu thư được một tấc lại tiến một thước là được."
Thính lực của Ứng Thải Mị rất tốt, nghe thấy hai vị đại cung nữ bên ngoài nhỏ giọng thì thầm, không khỏi buồn cười.
Không bao lâu, Thanh Mai Bạch Mai liền phải biết nàng tặng cho hai người họ một phần đại lễ.
Lăng Nhi cùng Hạnh Nhi tiến cung phụng dường Ứng phi, đây là thiên đại vinh quang, hai vị thím cười toe toét.
Nhị thúc tam thúc lại lo lắng không ngớt, tuy nói bọn họ chỉ là một tiểu quan, không có tư cách gặp thánh nhan.
Chiếu theo tác phong mấy năm nay của Hoắc Cảnh Duệ, không giống như là ở chung rất tốt.
Nữ nhi nhà mình tiến cung, được thánh sủng là chuyện tốt, thế nhưng cũng có thể rước lấy lửa giận của hoàng đế.
Gần vua như gần cọp, nhìn nữ tử hậu cung vài tháng lại chết vài người liền biết hoàng thượng không phải là người dễ chọc.
Mà đám nữ nhân nhà mình chỉ nhìn thấy vinh hoa phú quý, không thấy được máu tươi xương trắng phía sau, khiến cho nhị thúc tam thúc buồn bực không chịu nổi.
Thế nhưng nhị thúc mẫu là chưởng gia, tam thúc là dựa vào nhà mẹ vợ mới có thể lên làm tiểu quan, hai người cũng không dám làm trái, chỉ có thể căn dặn nữ nhi nhà mình không nên gây sự.
Lăng Nhi hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, mặc dù nhan sắc đường tỷ cao hơn một chút, nhưng chữ nghĩa lại không biết mấy, đọc sách thì lại ngủ gà ngủ gật, tài đánh đàn quả thật vô cùng thê thảm chớ nói chi tới thư pháp hội họa.
Nữ tử thô bỉ như thế còn được hoàng đế sủng, nàng tuyệt đối sẽ không có chỗ nào thua kém, sớm muộn gì cũng sẽ bò lên cao hơn Ứng phi.
Nghĩ tới ngày ấy thoáng nhìn thấy hoàng thượng, khuôn mặt tuấn mỹ kia khiến cho lòng nàng bồi hồi, Lăng Nhi nhìn không được hai má ửng đỏ.
Có nam tử tuấn tú làm bạn bên cạnh, cho dù có chết Lăng Nhi cũng cam tâm.
Hạnh Nhi cũng lưu luyến hoàng đế không ngớt, chỉ là so với Lăng Nhi thì hiểu chuyện hơn.
Đối với vị đường tỷ kia không vui cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.
Bây giờ muốn tiến cung không thể thiếu được sự giúp đỡ của Ứng phi.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, thu thập không ít thứ, chỉ suy nghĩ tiến vào hậu cung phải lấy lòng Ứng phi như thế nào.
Hai người lựa chọn quần áo, đồ trang sức tinh tế, một lần nữa để thợ đánh bóng lại, còn tranh nhau cài hoa, cần phải hoàn mỹ không tỳ vết để tiến cung gặp hoàng thượng!
Ứng Thải Mị nhìn thấy hai vị đường muội của Ứng gia, thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nguyên bản cô nương chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, làn da non mịn, cộng thêm quần áo màu nhạt phụ trợ, trang điểm xinh đẹp cũng là một mỹ nhân.
Ai biết hai người này vì muốn hoàng thượng chú ý, son phấn trên mặt rất dày, y phục cũng màu sắc sặc sỡ, dày đặc phiền phức, hiển nhiên là muốn thể hiện sự đoan trang hiền thục.
Tư thái của hai người lại nhỏ, cộng thêm khuôn mặt non nớt quả thật chẳng ra thể thống gì.
Bạch Mai che miệng quay đầu cười trộm, đáy mắt Thanh Mai cũng hiện lên mấy phần ý cười.
Hiển nhiên Ứng Thải Mị thập phần coi trọng hai người tiến cung, lại là muốn làm chuyện xấu.......
Lăng Nhi vừa mới ngồi xuống, tâm tư lại không có trên người Ứng Thải Mị, liên tục nhìn ra cửa.
So sánh với nhau thì Hạnh Nhi lại ổn trọng hơn, tuy khóe mắt cũng len lén liếc nhìn cửa lớn, nhưng vẫn tinh tế nhỏ giọng hàn thuyên với Ứng Thải Mị.
Ứng Thải Mị gọi hai người tiến cung đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
Thấy Lăng Nhi đứng ngồi không yên, đôi môi đỏ chu lên, phất phất tay: "Nhìn Lăng Nhi cũng buồn, Bạch Mai liền đưa nàng đến ngự hoa viên dạo một vòng, mệt thì vào đình nghỉ một chút, ngắm đàn cá bơi lội trong ao cũng được."
Lăng Nhi đương nhiên không có hứng thú ngắm cảnh, bất quá không thể chống đối đường tỷ, đi dạo ngự hoa viên một chút cũng tốt, không nói hai lời liền đi theo Bạch Mai.
Hạnh Nhi lặng lẽ nhíu mày, nhưng vẫn lưu lại nói chuyện câu được câu không với Ứng Thải Mị, trong lòng lại có chút không yên.
Nàng cảm thấy Ứng phi triệu hai người tiến cung khẳng định có thâm ý, không chỉ ngồi bồi giải buồn đơn giản như vậy.
Chờ hai người ngồi xe ngựa xuất cung, vẻ mặt Lăng Nhi đỏ bừng, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý làm cho đáy lòng Hạnh Nhi lộp bộp một chút.
Qủa nhiên, Lăng Nhi kiêu căng liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng châm biếm: "Ta ở trong đình ngự hoa viên gặp được hoàng thượng, ngài còn khen cây trâm của ta rất đẹp, hàn thuyên đủ một khắc đồng hồ mới rời đi."
Có thể gần gũi tiếp cận hoàng đế quả thực là giấc mơ không thể cầu được, Lăng Nhi cảm thấy đêm nay mình sẽ không ngủ được.
Hai hàng lông mày của Hạnh Nhi nhíu chặt, trong lòng có chút không thoải mái.
Chẳng lẽ hoàng thượng coi trọng Lăng Nhi, mới để cho Ứng phi sắp xếp để hai người bọn họ gặp mặt?
Nàng tự hỏi bản thân lại không kém Lăng Nhi, thậm chí so với nàng ta còn xuất sắc hơn, hoàng thượng sao có thể nhìn trúng người không có đầu óc như vậy?
Hạnh Nhi càng nghĩ càng không thoải mái, đối mặt với Lăng Nhi cũng không thèm cho nàng ta sắc mặt tốt.
Lăng Nhi không chút để ý, nghĩ tới sau này sống ở hậu cung liền có thể mặc trang phục như Ứng phi, cung điện hoa lệ, còn có hoàng thượng tuấn mỹ bên cạnh, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Nàng lại không phát giác ra Hạnh Nhi bên cạnh trầm mặc, đáy mắt tối tăm nhìn chằm chằm nàng..