Trưởng bối cũng có chỗ tốt của trưởng bối, cũng chỉ có mình hắn là hỏng.
Thân là thái sư thúc, hắn đã không trực tiếp đem Liên Tiêu đuổi ra khỏi hoàng cung, còn phải nuôi thêm một miệng ăn nữa.
Người hầu ở Đào Nguyên điện cũng đều là tâm phúc của hoàng đế.
Dù sao trong hậu cung cũng xuất hiện một nam nhân khác ngoài hoàng thượng, là một chuyện động trời.
Nếu để cho triều thần biết được, không biết sẽ náo ra bao nhiêu chuyện phiền phức.
Hoắc Cảnh Duệ đương nhiên cũng có tâm tư, Ứng Thải Mị tâm tâm niệm niệm Liên Tiêu, nghĩ hết biện pháp chạy ra khỏi hoàng cung đi tìm sư phụ nàng, còn không bằng đem Liên Tiêu đặt ở nơi có thể thấy, để tâm phúc hắn nhìn chằm chằm, cũng không sợ Ứng Thải Mị quá mức gần gũi với Liên Tiêu.
Thế nhưng hoàng đế có đề phòng cỡ nào thì vẫn có một con cá lọt lưới.
Hắn nhật lý vạn kỵ, phải lâm triều sớm, phải phê duyệt tấu chương, không thể thời thời khắc khắc đi theo bên người Ứng Thải Mị.
Về phần Ứng Thải Mị, công lực của nàng lại tăng thêm một tầng, muốn ở trong cung vô thanh vô tức chạy khắp nơi đã không còn là việc gì khó.
Sau khi phân phó Thanh Mai Bạch Mai canh ở ngoài điện, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy nàng, Ứng Thải Mị thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, leo cửa sổ đạp nóc nhà chạy tới Đào Nguyên điện.
Đào Nguyên điện vẫn như xưa, hoa đào đã bắt đầu nở.
Những cánh hoa hồng nhạt rơi khắp nơi.
Ứng Thải Mị cẩn thận từng li từng tí tránh khỏi tâm phúc của Hoắc Cảnh Duệ, bây giờ muốn gặp sư phụ cũng phải lén lén lút lút, thực sự làm nàng rất khó chịu.
Nhưng nếu hoàng thượng mà biết, không chừng nàng cũng khó rời khỏi tẩm điện.
".....Sư phụ?" Đào Nguyên điện không nhỏ, trực giác của Ứng Thải Mị cho biết Liên Tiêu sẽ chọn thiên điện nàng thích, quả thực như vậy.
Liên Tiêu một thân quần áo màu trắng, cổ tay áo thêu hoa văn viền đen, ngồi phía trước cửa sổ chăm chú xem sách, giống như một công tử thế gia.
Bất luận kẻ nào cũng sẽ không nghĩ tới, chưởng môn một môn phái lại tuấn tú như vậy.
Chỉ mỗi lần Liên Tiêu xuất thủ, chưa từng có người nào sống sót.
Lưỡi kiếm dưới tay hắn không biết nhiễm máu bao nhiêu người tự ý xông vào sư môn, lại càng có không ít kẻ phản bội.
Ứng Thải Mị đứng ngoài điện, gò má đỏ bừng, len lén nhìn tiểu cung nữ xung quanh, hai mắt đầy ý xuân, vừa nhìn là biết có ý định với sư phụ.
Nếu Liên Tiêu nguyện ý, trong cung không biết có bao nhiêu nữ tử tuổi thanh xuân thêm vào sư môn, trở thành môn hạ của hắn.
Đem cung nữ này đuổi ra, sợ là chọc giận tới hoàng thượng......
Nghĩ tới đây, Ứng Thải Mị nhịn không được mà bật cười.
"Đang nghĩ gì mà Mị nhi lại cao hứng như vậy?" Liên Tiêu buông cuốn sách xuống, hắn đã sớm phát hiện ra Ứng Thải Mị lén tới đây thăm mình.
Đáy lòng nói không vui là giả, đã mấy tháng không gặp, hắn còn lo lắng Ứng Thải Mị ở trong hoàng cung vui vẻ quên trời đất, sớm đã quên mất mình có một sư phụ bên cạnh từ nhỏ.
May mà Ứng Thải Mị một chút cũng không thay đổi, mấy tháng ấy còn tính toán muốn xuất cung tìm hắn, vẫn lo lắng cho thương thế của mình, lúc này Liên Tiêu mới hơi yên lòng.
Hắn đợi mấy ngày, Ứng Thải Mị mới đến tìm mình, liền biết hoàng thượng thấy lo lắng.
Thật vất vả mới đến đây, bộ dáng của nàng lại thất thần, không biết là nghĩ tới ai.......
Đôi mắt Liên Tiêu xoẹt qua một tia hoang mang và phức tạp.
Ứng Thải Mị híp mắt cười, tiến đến trước mặt hắn, dựa vào Liên Tiêu như hồi còn nhỏ, ngồi lên chân của hắn, lấy lòng hỏi: "Sư phụ, ta thu hai đại cung nữ bên người vào môn phái, có được không?"
Liên Tiêu chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của nàng, nhất là chuyện chấn hưng môn phái.
Thế nhưng không ngờ, lần này Liên Tiêu lại lắc đầu: "Không, vi sư tạm thời không tính toán thu đồ đệ, trong thời gian này còn đang thanh trừng, làm cho một số người cất giấu không ít tâm tư không có cơ hội rời khỏi."
Qua chuyện đệ tử ngoại môn lần này phản bội, hắn đã hạ quyết tâm thanh lý môn hộ, tuyệt đối không cho phép bất kì ai trong môn phái quấy rối.
Nhất là sau này Ứng Thải Mị trở lại, nếu gặp chuyện như vậy, người thân cận đột nhiên chĩa đao vào người, bị một chút xíu tổn thương......
Kia Liên Tiêu sẽ không dễ dàng tha thứ, tuyệt đối không cho phép!
Trên mặt Ứng Thải Mị không che giấu được sự thất vọng, cau mày tính toán thuyết phục hắn: "Sư phụ, tư chất Thanh Mai và Bạch Mai rất tốt, lại thể chất âm, nếu như luyện công phu của môn phái khẳng định sẽ tiến triển rất nhanh, cũng có thể trở thành trợ lực cho ta."
Liên Tiêu xoa mái tóc đen của nàng, cảm xúc vẫn mềm mại giống như trước đây, mỉm cười: "Chuyện sư tỷ của con nhanh như vậy đã quên? Trong môn phái trừ con ra, các nữ đệ tử còn lại để cho bọn họ xuống núi đi."
Ứng Thải Mị ngẩn ra, không ngờ chuyện sư tỷ phản bội làm cho Liên Tiêu trực tiếp phân phát tất cả nữ đệ tử trong môn phái.
Sư phụ lo lắng lại xuất hiện chuyện tương tự nên mới tiên hạ thủ vi cường* sao?
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Thế nhưng trong môn phái không có nữ đệ tử, các nam đệ tử khác phải làm sao?
Nghĩ tới các nam đệ tử ngoại môn cùng nội môn sầu khổ, cảm thán trên núi ngoại trừ muỗi mẹ ra lại không còn ai khác, phỏng chừng sẽ rất ảo não, nhưng lại không dám ngỗ nghịch với ý tứ chưởng môn, Ứng Thải Mị mím môi cười trộm.
"Sư phụ, nếu vậy các đệ tử có thể sẽ thấy khó chịu."
Bàn tay to của Liên Tiêu vuốt mái tóc đen dài của Ứng Thải Mị, sau đó đặt lên gương mặt kiều diễm của nàng: "Sợ cái gì, số lần vi sư gửi thư xuống núi, chính là cơ hội cho bọn họ, nhanh chóng nâng cao công lực."
Ứng Thải Mị cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, không ngờ sư phụ lại suy nghĩ chu đáo như vậy.
Trên núi không có nữ tử liền để cho các đệ tử xuống núi tìm.
Các cô nương ở dưới núi, phỏng chừng vừa vui vừa oán.
Cực hạn vui sướng khi được thải bổ Ứng Thải Mị đã trải nghiệm qua, người đã thử qua không thể quên được tư vị.
Nữ tử dưới chân núi gặp gỡ các sư đệ, không phải là người trong môn phái, cũng chỉ có thể thải bổ một hồi.
Các cô nương thường đến đó một lần hưởng ngon ngọt, sau này lập gia đình sợ là đối với phu quân sẽ có nhiều bất mãn, nhất là trên giường thực vô vị, không biết có bao nhiêu khó khăn.
Thế nhưng cảm nhận được một khắc vui thích kia, coi như không uổng cuộc đời.
Ứng Thải Mị nghiêng đầu, nhịn không được ngẩng đầu hỏi Liên Tiêu: "Sư phụ tước bỏ hai tầng công lực, thân thể có chịu nổi không? Trong cung có không ít dược liệu tốt, để đồ nhi giúp người bồi bổ một chút?"
Liên Tiêu luyện công đương nhiên chuyên tâm, bằng không sẽ không phải còn trẻ mà đạt được chín tầng công lực, ngồi lên ghế chưởng môn.
Bây giờ công lực bị hao tổn, lại không thể vội luyện công, nhàn hạ thoải mái đọc sách, có thể thấy cách Liên Tiêu chọn tước bỏ công lực thủy chung là bị thương, lúc này mới không vội mà tiếp tục tu hồi công lực ban đầu.
Ánh mắt Liên Tiêu lóe lên, môi cong lên một tia ý cười nhàn nhạt, đầu ngón tay lưu luyến trên môi hồng hào của Ứng Thải Mị, ngữ khí có chút đáng tiếc: "Nếu công lực của Mị nhi cao một chút, vi sư cũng không cần buồn."
Mặc dù bỏ hai tầng công lực, thể chất của hắn đặc thù, nếu như công lực không phải tương đương, liền sẽ gặp chuyện không may.
Thời gian thải bổ nếu như có một chút không chuyên tâm, dẫn đến hút không Ứng Thải Mị, đây cũng là nguyên nhân Liên Tiêu không động vào nàng.
Ứng Thải Mị có chút tiếc hận, nếu như nàng chăm chỉ một chút, bây giờ đã có thể giúp sư phụ: "Không sợ, có hoàng thượng ở đây, đồ nhi rất nhanh có thể thăng lên tầng thứ năm."
Dương khí của hoàng thượng là thập toàn đại bổ, trong thời gian đó nếu nàng tấn thêm một tầng thì có chút khó?
Ánh mắt Liên Tiêu lưu luyến trên mặt Ứng Thải Mị, chỉ khẽ gật đầu: "Vi sư sẽ chờ Mị nhi, nhanh chóng khôi phục công lực."
Ứng Thải Mị gật đầu lia lịa, vẻ mặt hưng phấn, rốt cuộc nàng có thể giúp sư phụ!
"Sư phụ có muốn đồ nhi giúp người chép môn quy không?" Tuy nói môn quy môn phái không nhiều, nhưng cũng không ít, một trăm lần chép phí không ít công sức.
Liên Tiêu gật đầu, bất quá hoàng thượng kiếm cớ cho hắn một hạ mã uy, trong lòng mình cũng không để ý.
Thế nhưng Ứng Thải Mị nguyện ý giúp, tâm thiên về mình, sao lại không vui được?
Ứng Thải Mị mài mực mấy lần, thủ pháp có chút thuần phục, mặc dù thoạt nhìn không khác trước là bao, tốt xấu cũng không khiến cho mực văng lên đầy người.
Nàng nhanh nhẹn lấy giấy tuyên thành ra, nhíu mày nghiêm túc chép lại môn quy.
Liên Tiêu thấy vẻ mặt Ứng Thải Mị nghiêm túc, cẩn thận bắt chước bút tích của hắn, ngay cả mặt mũi cũng lấm lem chút mực nhưng lại không phát hiện, không khỏi vui vẻ, nhanh chóng lau đi vết mực trên mặt nàng.
Ứng Thải Mị sửng sốt, mờ mịt ngẩng đầu, thấy Liên Tiêu chỉ cười cười, lại cúi đầu chuyên tâm chép.
Chữ nàng viết rất bình thường, chỉ là mô phỏng theo nét chữ của Liên Tiêu, học được mười phần giống nhau, nếu không phải người quen biết thì căn bản không phát hiện được.
Liên Tiêu buông cuốn sách xuống, ngồi xuống bên cạnh Ứng Thải Mị, cầm lấy bút lông cùng nhau chép.
Bầu không khí xung quanh hai người yên tĩnh, dường như giống hệt với sự yên tĩnh ban đầu trong nội điện.
Ứng Thải Mị cảm thấy giống như thời gian bọn họ sống trên núi nhiều năm về trước.
Liên Tiêu vẫn như thế này cùng mình, nhìn bàn tay nho nhỏ của mình dùng sức cầm bút viết một chữ thật lớn, thỉnh thoảng còn chỉ điểm, còn lại là trầm mặc nhiều hơn.
Chỉ là loại trầm mặc này, có lúc hai người ngẩng đầu, mặc dù không mở miệng nhưng vẫn có thể hiều được ý tứ của đối phương, lặng yên nhìn nhau cười.
Cảm giác yên tĩnh thật tốt, Ứng Thải Mị nhớ kỹ trong lòng, cũng hi vọng sẽ bên cạnh sư phụ như vậy thật lâu.....
Thế nhưng còn hoàng thượng phải làm sao?
Trong đầu Ứng Thải Mị hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Cảnh Duệ, mấy tháng qua nàng rời khỏi sư phụ, chỉ có hoàng thượng thủy chung ở bên cạnh mình.
Lúc bắt đầu hai người cũng không có vui vẻ như vậy, nàng cũng không muốn gần thiếu niên áo xanh kia.
Chỉ là dần dần Ứng Thải Mị phát hiện hoàng đế rất thú vị, nhiều hơn mấy phần hứng thú.
Bây giờ cũng có mấy phần luyến tiếc.
Rời khỏi hoàng cung, nàng sẽ không còn gặp lại vị thiếu niên ấy nữa sao?
Không biết Hoắc Cảnh Duệ có nhớ đến mình hay không?
Ứng Thải Mị bất tri bất giác để bút xuống, cúi đầu, thần sắc không rõ.
Liên Tiêu nhìn ra nàng dao động, do dự, không phải bởi vì mình, mà là vì một nam nhân khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, lòng hắn có nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Mấy năm sống chung lại kém xa mấy tháng Ứng Thải Mị ở chung với hoàng đế sao?
Thế nhưng Liên Tiêu cũng không định chịu thua, đây hết thảy chỉ là mới bắt đầu, chưa chắc bọn họ đã phân được thắng bại.
Hắn vẫn còn thời gian và cơ hội, không phải sao?.