Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 56: 56: Tộc Trưởng Xuất Cung




Đem sự tình giao cho tộc trưởng Ứng gia, nhưng không bao lâu thiếp mời lại đưa tới.
Thanh Mai đem tới trình lên, Ứng Thải Mị nhìn một lần sẽ hiểu.

Tộc trưởng là sợ vị tâm phúc bên người hoàng thượng mất hứng, bất thình lình người nhà mẹ đẻ lại chết sạch, cho nên việc xử trí như thế nào cũng cần để nàng nhìn qua.
Dù sao Ứng Thải Mị cũng đang tò mò, đến tột cùng là cao thủ nào không bỏ qua cho Ứng gia, nàng muốn đi thăm dò một phen nhưng lại bị hoàng thượng quấy nhiễu.
Hoắc Cảnh Duệ hạ triều nghe nói tộc trưởng Ứng gia đưa thiếp mời tới cho Ứng Thải Mị, hắn nhíu mày, không cho phép nàng xuất cung: "Chỉ có việc nhỏ đó mà cũng phải để ái phi đi một chuyến, tộc trưởng kia một chút quyết đoán cũng không làm được, hà tất gì cần tiếp tục làm tộc trưởng?"
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hắn, hoàng thượng vậy mà lại ngăn cản nàng đi thăm dò, thật sự rất kỳ lạ, chẳng lẽ là hắn làm?
"Hoàng thượng, tóm lại là người Ứng gia, thiếp cũng nên tiễn họ một đoạn đường cuối cùng, coi như là cho Ứng tướng quân thể diện." Ứng Thải Mị nhẹ nhàng thở ra, Ứng mỹ nhân chết sớm, nếu như nhìn thấy thảm trạng của nhị phòng và tam phòng, không chừng nằm mơ cũng phải cười ra tiếng.
Trước đây bọn họ khi dễ thế nào, dung túng nàng, đến bây giờ càng nghiêm trọng thêm.
Cũng có thể trên đường đến hoàng tuyền bọn họ còn gặp nhau không chừng......
Lý do này của Ứng Thải Mị làm cho Hoắc Cảnh Duệ không tìm được lý lẽ để cự tuyệt, chỉ nói: "Vì những người đó mà ái phi hà tất phải đi một chuyến làm gì cho phiền phức? Bất quá cũng nên đi miễn cho người khác nói ái phi quá mức lạnh nhạt."
Hoắc Cảnh Duệ không muốn nàng xuất cung, nhưng cũng biết càng ngăn cản thì cùng lắm Ứng Thải Mị sẽ lén ra ngoài.
Trong hoàng cung này người có thể ngăn cản nàng ngoại trừ Liên Tiêu thì chỉ còn có mình.
Liên Tiêu thì ước gì được mang theo Ứng Thải Mị rời khỏi hoàng cung, hắn tất nhiên sẽ không để hai người ở một chỗ, không hề hỏi nhiều liền gọi Tiểu Phúc Tử đi theo nàng.
Thấy Hoắc Cảnh Duệ thức thời như vậy, Ứng Thải Mị nheo mắt lại hôn lên cằm của hắn một cái: "Yên tâm, thiếp đi rồi về, hoàng thượng sẽ không phải đợi lâu."
Hoắc Cảnh Duệ nhíu mày cười, quay đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ cười ra tiếng: "Như vậy trẫm liền cung kính bồi ái phi trở về thị tẩm."
Ứng Thải Mị trừng mắt nhìn hắn một cái mới gọi Thanh Mai đến hầu hạ thay đổi quần áo, nghênh ngang xuất cung.

Có Tiểu Phúc Tử bên cạnh thì việc xuất cung càng thêm thuận lợi.
Ứng Thải Mị nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài xe ngựa, ở trong hoàng cung mấy tháng đã lâu rồi không nghe thấy âm thanh huyên náo như vậy.
Trong hoàng cung được ăn sung mặc sướng, cầu nhỏ nước chảy, núi giả đình nghỉ mát, đến ngự hoa viên cũng không tàn, nhưng tóm lại đều chung một điểm đó là quạnh quẽ.
Những phi tần phẩm cấp thấp cũng không dám đến trước mặt nàng.
Sau chuyện Ứng Thải Mị tiến cung, các nàng nghe được không nhiều nhưng cũng biết rõ, có thể đứng dậy sau thất sủng cũng không phải là người bình thường.
Cộng thêm việc hoàng thượng lại không che giấu sự sủng ái, một tháng hầu như đều ở Di Xuân điện liền hiểu rõ vị Ứng phi này rất lợi hại.
Muốn nịnh bợ, trong lòng rất hâm mộ và đố kỵ, muốn mượn cơ hội đến gần hoàng thượng nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, miễn cho chuyện không thành ngược lại mất đi cái mạng nhỏ.
Nữ tử vào cung không ai không có tai mắt của cha mẹ đưa vào, tuyệt đối không được tùy ý ngỗ nghịch với Ứng phi, tất nhiên không một ai nguyện ý làm chim đầu đàn, ngược lại làm cho Ứng Thải Mị được thanh tĩnh.
Hoàng cung cách Ứng phủ nửa giờ đi xe, Ứng Thải Mị được Thanh Mai đỡ xuống ngựa thì thấy tất cả các chi ở Ứng gia đang ở trước cửa quỳ lạy nghênh tiếp, thập phần long trọng, Ứng Thải Mị nhịn không được nở nụ cười.
Bạch Mai nhìn thấy chủ tử nhà mình cao hứng cũng hài lòng theo.
Chỉ có Thanh Mai hiểu rõ, khóe môi chủ tử cong lên thể hiện mấy phần chê cười.
Ứng tướng quân có một người con gái vừa lúc nhập cung, người trong tộc tuy không có vội vàng nịnh bợ nhưng cũng không gây trở ngại.

Về sau thất sủng cũng không có ai phản ứng.
Bằng không đường đường là tiểu thư của phủ tướng quân làm thế nào đến cuối cùng bệnh chết ở trong cung mà không ai biết?
Người nhị phòng và tam phòng đáng chết, mấy người trong tộc không khỏi cũng có trợ giúp.
Ứng Thải Mị giương mắt đảo qua đám người đông nghịch, cũng không để cho bọn họ đứng lên, thong thả đi vào.
Từng bước từng bước một rất chậm rãi, cước bộ không nặng không nhẹ giống như đạp lên tâm mọi người, khiến họ không khỏi rùng mình.

Chờ khi nàng tiến vào phòng ngồi xuống, Bạch Mai mới để cho mọi người đứng lên.
Tuổi tác tộc trưởng đã lớn, là người đứng đầu trong gia tộc, dù là hoàng thượng cũng sẽ cho hắn mấy phần mặt mũi, làm gì có quỳ lâu như vậy, đáy lòng không khỏi thầm than vị cô nương của Ứng gia này dù ngồi trên địa vị cao, trước đây tính tình ngang ngược cũng không biết lúc nào bị giáng cấp, mất đi ân sủng.
Từ xưa đến nay, phi tần kiêu căng bốc đồng làm gì có kết cục tốt?
Không phải là bị hoàng thượng chán ghét vứt bỏ, thì chỉ có phạm sai lầm được ban cho lụa trắng hoặc rượu động để vô thanh vô tức biến mất trong hoàng cung.
Tộc trưởng thở dài, không ít người Ứng giac chờ mượn cơ hội tốt ở chỗ Ứng phi.

Phỏng chừng không mượn được chỗ tốt gì mà còn đánh mất cái mạng nhỏ.
Hắn run cầm cập đi tới tiền viện, Ứng Thải Mị lại không làm khó hắn, để Bạch Mai đưa ghế ngồi, liền trực tiếp hỏi: "Tam thúc mẫu bây giờ thế nào? Tộc trưởng tính toán xử trí việc này thế nào?"
Tộc trưởng sợ hãi tạ ơn, chậm rì rì ngồi xuống, bị Ứng Thải Mị bất thình lình lên tiếng hỏi thiếu chút nữa bị dọa sợ mất hồn.
Tộc trưởng lại muốn đứng lên nói, Ứng Thải Mị không kiên nhẫn phất tay, hắn bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống đáp lời: "Bẩm Ứng phi, thai nhi trong bụng tam phu nhân có thời gian không nhỏ, rất có thể là cốt nhục Ứng gia, tiểu nhân tính toán để đứa nhỏ được sinh ra, sau đó tính tiếp."
Ứng Thải Mị cảm thấy chiêu thức của tộc trưởng đủ đẹp, vốn định chờ tam thúc mẫu hạ sinh đứa nhỏ, sau đó lại trích máu nhận thân.
Nếu như là cốt nhục của Ứng gia, đương nhiên sẽ lưu lại, còn nếu không phải thì tam thúc mẫu và đứa nhỏ nhất định sẽ bị xử trí sạch sẽ, người khác không có cơ sở để lên án.
Qủa nhiên là gừng càng già càng cay, cách này là cách tốt nhất để làm cho người ta ngậm miệng.
Nếu như trực tiếp đem tam thúc mẫu xử trí, mà đứa bé kia thật sự là của tam thúc, vậy thì bị oan uổng.

Cứ việc cho thanh danh là quan trọng, thế nhưng đó là một mạng người thì cách làm đó không phải cách tốt.


Chờ có một ngày bị người khác lật lại thì đó chính là nhược điểm của Ứng gia.
Ứng Thải Mị có chút bội phục với lão đầu tử trước mặt mình, dè dặt cẩn thận, đi một bước không sai sót, nhưng cũng không tận lực giấu giếm che lấp, đến hoàng thượng cũng không nhìn ra nửa điểm sai lầm.
"Tộc trưởng nghĩ thế rất chu đáo, cứ làm như thế đi."
Ứng Thải Mị nheo mắt, lại hỏi: "Bất quá người chiếu cố tam thúc mẫu lại cần phải tỉ mỉ.

Nếu nửa đường thai nhi lại không còn, tam thúc mẫu cũng có thể không rửa sạch hiềm nghi."
Trích máu nhận thân thì cũng phải để đứa nhỏ sinh ra mới được.

Mười tháng hoài thai, giữa chừng xảy ra bất kì ngoài ý muốn, đứa bé không còn, tam thúc mẫu tự nhiên không có cách nào thoát tội, cũng phải lấy cái chết bồi tội.
Tộc trưởng xoa mồ hôi trên trán, khẳng định gần đây cảm thấy Ứng gia ngày càng xấu đi.

Ngoại trừ Ứng phi trong phủ gả ra, nhị phòng và tam phòng cũng không còn, vậy còn lưu lại những chuyện phiền toái.
Cái thai trong bụng kia còn là một tai họa, nếu không phải là họ hàng gần của Ứng phi, hắn đã vô thanh vô tức cho người đi xử lý, miễn cho lưu lại hậu hoạn.
Đáng tiếc bây giờ chỉ có thể làm ổn định, bằng không lại thêm chuyện vướng tay vướng chân.

Chỉ là tìm một nô bộc chiếu cố tam phu nhân cũng không dễ dàng.
Một là người đó phải cẩn thận, hai là có kinh nghiệm, ba là phải giữ mồm giữ miệng.
Chỉ mỗi việc này cùng làm cho tộc trưởng sức đầu mẻ trán.
Hắn cung kính quỳ xuống, vẻ mặt bi thương: "Tiểu nhân lớn tuổi, có chút bất lực tòng tâm.


Việc này ảnh hưởng đến mặt mũi Ứng gia, bất cứ giá nào tiểu nhân cũng phải mặt dày khẩn cầu Ứng phi có thể phái người đến giúp đỡ, giữ tốt được thanh danh của Ứng gia."
Trong lòng Ứng Thải Mị hừ lạnh, Ứng gia có thế nào cũng không có quan hệ với nàng.
Lão đầu này thật đánh vào bàn tính đủ vang, có việc chăm sóc cho tam thúc mẫu với thu dọn cục diện rối rắm này cũng không được, còn trông mắt mong nàng tham gia vào.

Bằng không làm sao lại hảo tâm mời mình đến?
Nàng nhìn vị tộc trưởng này, lộ ra vẻ mặt khó xử: "Không phải ta khoác lác, thực sự những người bên cạnh đều là người của hoàng thượng, làm sao ta sai khiến được? Bằng không đợi ta trở lại bẩm báo với hoàng thượng, để hoàng thượng phái mấy ma ma trong cung đến giúp tộc trưởng một tay?"
Tộc trưởng nghe vậy thiếu chút nữa tức giận đến mức hộc máu.

Việc này nếu để hoàng thượng biết, hắn hà tất phải tìm Ứng phi giúp! Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đầu óc của Ứng phi ăn hết vào bụng hay sao?
Nói cho hoàng thượng? Đó chính là tự tìm đường chết!
Tộc trưởng nội thương, trước đây chỉ biết tiểu thư con vợ cả của Ứng gia chỉ là người không hiểu chuyện, không ngờ cũng là người không có đầu óc, kế hoạch của hắn vốn dĩ hoàn hảo, chỉ một câu nói của Ứng phi thì toàn bộ đều vô dụng.
Bất quá nàng nói người bên cạnh đều là người của hoàng thượng, đây là ý gì?
Hoàng thượng quá sủng ái Ứng phi, lo lắng nàng bị ủy khuất vì thế bên cạnh đều là tâm phúc của hoàng thượng.

Hay là hoàng thượng có hoài nghi với Ứng gia, càng đối với bọn họ không hài lòng, phái người đi theo Ứng phi qua đây nhìn một cái để tìm hiểu rõ sự tình?
Bất kể là loại nào, xem ra mọi cử động của mình đều bị hoàng thượng nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, nếp nhăn trên mặt tộc trưởng đều co lại thành một nhúm.
"Quốc sự của hoàng thượng nặng nề, chuyện này chỉ là việc nhỏ......Tiểu nhân vẫn có thể ứng phó được, Ứng phi nương nương yên tâm."
Ứng Thải Mị cười gật đầu, muốn kéo nàng xuống nước còn phải xem nàng có cam tâm tình nguyện mới được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.