Thẩm Cảnh không biết lúc nào mình biến thành ‘Rồng Phun Lửa’ cũng chả có phản ứng gì, lời trẻ con nói không có kiêng dè, vừa vặn mấy đứa trẻ ở trên lớp không có tới làm phiền hắn nữa. Đáng tiếc mọi chuyện không có tốt đẹp như tưởng tượng của hắn.
Bạn học trong lớp có chút sợ hắn, nhưng cũng có mấy người đặc biệt.
Khi tan học, Thẩm Cảnh thu dọn đồ chuẩn bị ra về, mấy nam sinh tương đối nghịch ngợm đồng loạt ngăn trước mặt Thẩm Cảnh.
Phạt Vũ Vương nhìn thế trận, nhíu mày, thầm nghĩ tám phần mười là tới kiếm chuyện rồi.
Nam sinh cầm đầu đột nhiên nắm tay Thẩm Cảnh lại, mở to đôi mắt hí của cậu ta, nói: “Thẩm Cảnh, chúng ta là bạn tốt đúng không?” Cậu ta vừa nói xong, mấy bạn đứng xung quanh gật đầu phụ họa.
“Hử?” Thẩm Cảnh nghĩ rằng mình nghe lầm.
Kẻ cầm đầu Lập Dương nghiêm túc trả lời: “Ừ, bọn mình đều cảm thấy cậu rất lợi hại, ngay cả Khoa Giai Nam cũng bị dọa phát khóc. Trước kia, Khoa Giai Nam học cùng nhà trẻ với mình, rất bạo lực! Mình không thích cậu ta!”
Phạt Vũ Vương: “…” Hắn quan sát lại ba đứa trẻ, đứa nào cũng khỏe mạnh, đứa cao nhất hơn Phạt Vũ Vương nửa cái đầu, ở cái độ tuổi này cũng xem như phát dục rất tốt, bình thường cũng hay gây ầm ĩ trong lớp, không ngờ cậu ta lại là loại tính tình này.
“Bọn mình đều thấy cậu rất lợi hại, giống như siêu nhân vậy á!” Ánh mắt của ba đứa nhỏ trước mặt hắn toát ra ánh sao lấp lánh, ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh: “…”
“Làm bạn tốt của bọn mình nha, ở bên cạnh Thẩm Cảnh, bọn mình cũng cảm thấy rất oai phong.” Từ Tranh ở bên cạnh cũng sờ sờ đầu mình, dùng ánh mắt chân thanh tha thiết nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh cảm nhận được ba luồng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, không nhịn được cảm thấy đau trứng!!! Nhưng thấy ánh mắt cực kì đơn thuần, lại tình cảm của ba đứa nhỏ nhìn mình, đáy mắt kiên quyết cho rằng người có siêu năng lực tồn tại, hắn mím môi, rồi nói: “Được thì được, nhưng tôi có một yêu cầu, các cậu không được làm phiền mình.”
“Thật tốt quá!”
Trên mặt ba đứa bé liền lộ vẻ vui mừng, thằng nhóc đầu trọc lóc nhảy cẫng lên, giống như viên ngọc trai trong ‘Bảy Viên Ngọc Rồng’ vậy.
Thẩm Cảnh nhìn ba bé trai này: “Các cậu tên gì?”
Ba người đứng thành một hàng, bé trai cao gầy cầm đầu nói: “Mình là Lập Dương!” Cậu nam sinh đeo kính đứng bên cạnh nói tiếp: “Mình là Từ Tranh!” Cậu bé kháu khỉnh đầu trọc lớn tiếng nói: “Mình là Chương Cường Quân!”
Thẩm Cảnh nói: “Được… Tôi đã biết.” Sao hắn có cảm giác như thu đàn em thế nhỉ?
“Được rồi, tôi phải về, các cậu cũng về sớm một chút đi.” Phạt Vũ Vương suy xét một chút, không muốn để bà Trần đến đón hắn và Tống Hiểu Hoa pahỉ chờ lâu.
Ba đứa bé cười ngốc hề hề: “Được, được, bọn mình cùng đi.”
Tống Hiểu Hoa đứng ngoài cửa lớp hai chờ Thẩm Cảnh, nhưng chờ một hồi không thấy Thẩm Cảnh đi ra, lúc bé đang định đi tìm Thẩm Cảnh, thì thấy Thẩm Cảnh cùng ba đứa bé nữa đi ra, Thẩm Cảnh bị vây ở giữa.
Tống Hiểu Hoa cảm thấy sờ sợ, ngay cả bước chân đi tới bên cạnh Thẩm Cảnh cũng chậm rất nhiều.
“Anh Thẩm Cảnh, bọn họ là bạn học của anh à?”
Thẩm Cảnh không biến sắc gật đầu, ba đứa bé phía sau, Lập Dương dẫn đầu vồn vã: “Bọn mình là bạn của Thẩm Cảnh.”
Tống Hiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm, nâng gương mặt trái táo lên cười, nói: “Anh Thẩm Cảnh có nhiều bạn, vậy thì tốt rồi!”
Tổ hợp ba người lập tức bày ra vẻ mặt đắc ý dạt dào, Thẩm Cảnh đứng bên cạnh bọn họ không hiểu bọn họ đắc cái gì ý.
“Ờ, đúng rồi, tôi quên nói một chuyện.” Thẩm Cảnh quay lại nhìn tổ hợp ba người: “Tôi không biết phun lửa, cũng không biết thần công phun lửa là cái gì, các cậu đừng nghĩ tôi dạy cho các cậu.”
“Ah?” Tổ hợp ba người biến sắc, đáy mắt tràn trề thất vọng.
Phạt Vũ Vương đỡ trán, không ngờ ba cái đứa quỷ nhỏ này thật sự có ý đồ này.
Đi ra cổng trường, cuối cùng tổ hợp ba người cũng nói tạm biệt với Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh thở dài một hơi, nâng mắt lên liền thấy bà Trần đang chờ bọn hắn, vẻ mặt bà Trần có chút kinh ngạc, bởi vì bình thường chỉ có Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa cùng đi ra, không thấy Thẩm Cảnh có thêm người bạn nào, bà liền dò hỏi: “Ba đứa trẻ kia là bạn học của cháu à, Hiểu Hoa?”
Tống Hiểu Hoa lắc đầu, chỉ chỉ Thẩm Cảnh, nói: “Không phải, bọn họ là bạn học của anh Thẩm Cảnh, hơn nữa đều là bạn anh Thẩm Cảnh nha!”
Dứt lời, ánh mắt bà Trần lóe lên tia vui mừng: “Thẩm Cảnh, ở trường cháu đã kết bạn được rồi à?”
Nói thật, người nhà vẫn lo lắng chuyện Thẩm Cảnh có thích ứng được với mấy bạn học sinh khác hay không, trước kia ở nhà trẻ, Thẩm Cảnh chỉ chơi chung với Tống Hiểu Hoa, ngoài ra chẳng còn người bạn nào. Dựa theo lời giáo viên nhận xét chính là Thẩm Cảnh khéo léo, hiểu chuyện, nhưng thường tách biệt chơi một mình, thích một mình, miễn là hoạt động tự do, chắc chắn tìm không thấy bong thằng bé ở đâu, cũng không biết chạy đi đâu, thế nhưng khi tập hợp lại có mặt, tính cách cũng rất yên tĩnh, không thích nói, thậm chí chưa bao giờ thấy bé khóc ở nhà trẻ.
Nhưng như vậy lại càng khiến người ta lo lắng, đứa bé này chuyện gì cũng để ở trong lòng, lúc xảy ra chuyện thì biết làm sao đây. Hiện tại lên tiểu học, không chung lớp với Tống Hiểu Hoa, bình thường cũng không có ai chơi với bé, không biết thằng bé có chơi chung với các bạn trong lớp hay không, tóm lại là lo lắng đủ loại.
Hiện tại, đã đi học vài ngày, cũng không thấy đứa nhỏ này kể chuyện ở lớp cho người nhà nghe. Cả ngày làm bài tập xong thì luyện đàn, luyện xong thì ngồi yên trên sô pha coi TV.
Nhiều lần Khương Hồng Cầm, bà Trần gọi điện thoại cho Thương Hợp Thuấn. Thương Hợp Thuấn đều nói đứa nhỏ này rất tốt, không có vấn đề gì, nhưng phần lo lắng này sao có thể bỏ xuống một cách dễ dàng vậy chứ?
Phạt Vũ Vương thấy ánh mắt chờ mong của bà Trần, im lặng một hồi, sau đó chậm rãi gật đầu.
Bà Trần cười toe toét: “Trời ạ! Thì ra Thẩm Cảnh nhà ta lại có nhiều bạn như vậy, bình thường cháu không chịu nói với bà nội, bà nội chẳng biết gì hết. Sau này, có chuyện cũng phải nói với bà, để bà vui chung với cháu nha.”
Phạt Vũ Vương gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”
Cuối cùng cũng cởi được khúc mắc, bà Trần vui không thể tả, hận không thể mau chóng về nhà đem chuyện tốt này nói cho bạn già và con dâu biết.
Sau cùng, thằng bé này cũng có tiến bộ rồi.
Phạt Vũ Vương đem mọi biến hóa trên mặt bà Trần thu vào mắt, hoàn toàn không nói gì, làm sao hắn không biết người lớn lo lắng chuyện gì, Khương Hồng Cầm, ông Thẩm và bà Trần đều thật lòng lo cho hắn, vì vậy cũng nên để bọn họ vui vẻ một chút đi.
…
Ngày hôm sau, Thẩm Cảnh vừa tới lớp, liền phát hiện trên bàn mình có một bịch sữa chua, hắn chau mày, hỏi cô bạn ngồi cùng bàn.
Hồ Đình nói: “Là Chương Cường Quân đưa cho cậu.”
Thẩm Cảnh cầm sữa chua đi tới, để trên bàn Chương Cường Quân, xoay người về chỗ.