Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, theo cách nói của Tống Hiểu Hoa chính là chớp mắt đã đi qua, học kì hai của năm nhất lại đến, dần thích ứng với bạn học năm nhất, các bạn nhỏ đã có mối quan hệ càng ngày càng thân thiết, đương nhiên ngoại trừ Thẩm Cảnh luôn xem mình là người ngoài cuộc. Bởi vì, trong lớp chỉ có tô hợp ba người Lập Dương, Từ Tranh, Chương Cường Quân là có gan tới lui với Thẩm Cảnh.
Tuy nhiên, sự việc cũng có bước ngoặc, vào ngày quốc tế thiếu nhi 1/6, trường học tổ chức hội diễn văn nghệ, hi vọng các em học sinh chủ động ghi danh, nói thì nói như vậy, nhưng các thầy cô đều biết, các tiết mục biểu diễn trước lớp còn được sang lọc, nói chi tới việc biểu diễn cho trường xem.
Vì vậy, Thẩm Cảnh bị Thương Hợp Thuấn để mắt tới.
Nguyên nhân là lần trước hắn đi đến thăm gia đình Thẩm Cảnh thấy trong nhà có đàn pi-a-no, liền hỏi Khương Hồng Cầm, mới biết Thẩm Cảnh đã học đàn đến cấp sáu rồi, mặc dù không phải cấp bậc cao nhất, nhưng chăm chỉ luyện tập vẫn dư sức lên biểu diễn.
Lúc tuyên bố chuyện này, Thẩm Cảnh liền phát giác Thương Hợp Thuấn nhìn mình, xuyên thấu qua cặp kính sáng lóa, thoáng một cái gọi cậu vào phòng làm việc, cái mặt cười hết sức gian ác.
Được rồi, ít nhất trong mắt Thẩm Cảnh là gian ác.
“Thẩm Cảnh, em có biết Hiểu Hoa lớp hai tham gia tiết mục biểu diễn ba lê không?” Thương Hợp Thuấn lên tiếng nhưng không có đi thẳng vào chủ đề, ngụ ý không rõ ràng.
Phạt Vũ Vương gật đầu, nói: “Biết ạ, Hiểu Hoa múa ba lê rất được.”
Thương Hợp Thuấn cười cười, nói: “Hai đứa em chơi chung rất tốt nhỉ? Tống Hiểu Hoa cũng nói Thẩm Cảnh chơi đàn pi-a-no rất tuyệt.”
Phạt Vũ Vương cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày đáp: “Thật ra cũng không tốt lắm.”
Thương Hợp Thuấn cười cười, sờ sờ đầu Thẩm Cảnh: “Thầy muốn em và Tống Hiểu Hoa hợp tác, không phải Tống Hiểu Hoa sẽ múa ba lê sao? Thầy muốn em đàn nhạc đệm bài ‘Bốn con thiên nga nhỏ’, em nghĩ như thế nào?”
Thẩm Cảnh nhíu mày nói: “Thế nhưng, em chưa luyện bài ‘Bốn con thiên nga nhỏ’, thầy có thể tìm ở lớp khác, biết đâu có bạn biết đàn bài này.”
Thương Hợp Thuấn lại trả lời: “Còn nửa tháng, hẳn là đủ thời gian để em chuẩn bị.”
Thẩm Cảnh còn muốn cự tuyệt, kỳ thực hắn không thích tham gia vào nơi náo nhiệt: “Nhưng…”
Thương Hợp Thuấn ngắt lời cậu, nói: “Có một ít thời điểm xuất hiện trước mặt mọi người cũng không có gì xấu, trái lại, có lẽ sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn.”
Thẩm Cảnh giương mắt nhìn Thương Hợp Thuấn, thấy mắt kính thầy lóe lên tia sáng, cậu im lặng một hồi, gật đầu đồng ý: “Dạ, em liền đi.”
Ít nhất hiện tại Thương Hợp Thuấn nhắc nhở hắn đều vì tốt cho sự phát triển của hắn, tuy hắn không thích người đàn ông nho nhã, lịch sự này, nhưng không thể không nói Thương Hợp Thuấn nói chuyện rất có đạo lí.
Thương Hợp Thuấn gật đầu, nói: “Tốt, em và Tống Hiểu Hoa ở gần nhau, cũng rất thuận tiện, khi nào rãnh rỗi thầy sẽ đến gặp các em.”
Thẩm Cảnh còn nghĩ là Thương Hợp Tuấn chỉ nói cho có, không ngờ thầy ấy thật sự quan tâm, ngày nghỉ cuối tuần đều đến hướng dẫn hai người bọn họ, coi như làm tròn bổn phận.
Trải qua nửa tháng tập luyện, cuối cùng cả hai đều thông qua vòng tuyển chọn của trường.
Dĩ nhiên, bạn cùng lớp vui vẻ hơn Thẩm Cảnh, các bé lần đầu cảm nhận được vinh dự của tập thể, bắt đầu thành thục hơn.
Thời gian diễn văn nghệ cũng sắp đến, lúc này Thẩm Cảnh không chút khẩn trương, đây không phải lần đầu tiên hắn trải qua trường hợp như vậy, hắn đã từng bình tĩnh ngồi trên ghế rồng nhìn đám văn võ bá quan ở bên dưới giương cung bạt kiếm, chỉ kém đánh nhau vỡ đầu thôi.
Thế nhưng, hắn không khẩn trương, không có nghĩa người khác không khẩn trương, Tống Hiểu Hoa thức dạy từ sớm, cả người lờ mờ, đây là hậu quả đêm qua bé hưng phấn không ngủ được, giấc ngủ không đủ, nghĩ tới chuyện hôm nay sẽ biểu diễn, trái tim bé lại đập nhanh.
Cũng may, Thẩm Cảnh luôn ở bên cạnh an ủi tâm tình của bé.
Toàn bộ người nhà hai bé đều đến xem bọn họ biểu diễn, ông Thẩm cầm camera kích động muốn đem từng phút từng giây của Thẩm Cảnh ghi lại, lưu lại làm kỉ niệm, không biết bà Trần lấy đâu ra tờ giấy lớn, viết dòng chữ ‘Thẩm Cảnh, Hiểu Hoa là tuyệt nhất!’, dự định ở dưới sân khấu làm chuyện ngây thơ, Khương Hồng Cầm cố ý xin nghỉ giữa giờ, để đến xem hai bé biểu diễn.
Hai đại nhân vật luôn bận rộn như Phương Văn và Tống Đông cũng có mặt.
Năm người cùng Thương Hợp Thuấn đứng chung, cùng chờ hai bé lên biểu diễn.
Ở phía sau hậu trường, Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa cũng đang chờ phần biểu diễn của mình, một giáo viên ở hậu trường tập hợp các bé lại cùng một chỗ, từ bên người lấy ra túi trang điểm lớn: “Đến đây, các bạn nhỏ đến chỗ của cô, cô trang điểm cho các em.”
Dứt lời, cô liền đánh phấn cho bé gái thứ nhất đến chỗ mình.
Sau khi trang điểm xong, liền đến bé trai, không biết cô giáo lấy ý tưởng từ đâu, bôi phấn cho bé trai người ta má hồng, môi đỏ, giữa trán còn dán một điểm đỏ, cậu bé vui vẻ chạy ngang qua Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh sợ đến ngây người.
Vội vàng chạy ra phía sau đứng, thầm nghĩ: Trẫm cứ kéo dài đến khi biểu diễn, lúc ấy chờ xem cô trang điểm cho trẫm bằng cách nào há!!!
Nhưng ý nghĩ là tốt, khi bạn nhỏ dẫn chương trình trên sân khấu nói tới tiết mục thứ hai, đột nhiên cô giáo đứng lên, hô: “Sắp đến lượt Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa biểu diễn rồi, các em mau tới trước, cô trang điểm cho các em.”
Tống Hiểu Hoa rất cao hứng, liền lắc lắc thân thể mũm mĩm đi tới, cô chưa thấy bóng dáng Thẩm Cảnh, liền hỏi thăm: “Thẩm Cảnh đâu rồi?”
Tống Hiểu Hoa quay đầu, liếc mắt liền thấy Thẩm Cảnh cố ý trốn ở góc kia, lập tức kéo hắn đi.
Đáng thương cho Thẩm Cảnh, hắn làm sao chống lại thân thể ‘cường tráng’ của Tống Hiểu Hoa được, khuôn mặt bí xị được cô giáo hóa trang cực kì xinh đẹp.
Cô giáo luôn nhìn khuôn mặt hậm hực, coi thường của Thẩm Cảnh, khẽ đẩy hắn, nói: “Mau vào phòng chờ, sắp đến các em rồi.”
Thế là, Thẩm Cảnh lại bị Tống Hiểu Hoa kéo đi.
Đứa bé dẫn chương trình đem lời thoại chuẩn bị tốt nói rất trôi chảy: “Chắc hẳn mọi người đều biết thiên nga, nó có cái cổ thật dài, vừa cao ngạo lại thuần khiết. Hôm nay, bạn học Tống Hiểu Hoa của năm nhất, lớp 2 sẽ biểu diễn điệu múa con thiên nga. Song, bạn học Thẩm Cảnh của năm nhất, lớp 1 sẽ biểu diễn nhạc đệm pi-a-no. Điệu múa ‘Thiên nga nhỏ’ kết hợp với độc diễn pi-a-no xin được phép bắt đầu.”
Vừa dứt lời, Tống Hiểu Hoa đã đi ra, chuẩn bị xong tư thế, Thẩm Cảnh mang gương mặt phụng phịu, không biết có phải hắn bị ám ảnh tâm lí hay không, hắn cảm thấy mình vừa bước ra, mọi người ngồi bên dưới đều đang cười.
Anh danh một đời của trẫm đã bị hủy trong tay cái gọi là hóa trang!
Ném chết ngươi!
Mặc dù rất không vui, nhưng Thẩm Cảnh vẫn dựa theo yêu cầu của Thương Hợp Thuấn, nhếch môi cười, thể hiện bộ dạng cao hứng, ngón tay giơ lên, hạ xuống, thang âm dứt khoát không hỗn tạp.
Tống Hiểu Hoa nghe âm thanh, mũi ngón chân nhón lên, không thể không nói, Tống Hiểu Hoa học múa ba-lê ba năm không uổng công, vóc người của bé hơi tròn, nếu kĩ thuật có chút lỗi, thoạt nhìn rất buồn cười, nhưng lúc bé giơ tay nhấc chân, giống như vừa đứng trên sân khấu, bé đã biến thành một người khác.
Xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo giống hệt con thiên nga trên mặt hồ, lúc nhảy lên động tác vô cùng linh hoạt, linh hoạt khiến người ta quên đi cân nặng của bé.
Bản thân Tống Hiểu Hoa không hề xấu xí, cho dù mặt bé toàn thịt, bé nhếch môi cười, ngũ quan trên mặt vô cùng đáng yêu, cánh tay vung vẫy có lực, nhún nhảy tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Bước nhảy nhẹ nhàng, đơn giản tưởng chừng như rơi vào cảnh đẹp. Tuy rằng, trước khi lên sân khấu, Tống Hiểu Hoa rất khẩn trương, nhưng mỗi khi bé múa, đều quên hết mọi chuyện, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Nơi trái tim đang đập giống như biến thành nhỏ đến không thể cảm nhận.
Hiện tại, bé giống như một con thiên nga, tự mình tỏa sáng trên sân khấu.
Hơn nữa, không thể không nói Thẩm Cảnh độc tấu rất lưu loát, hoàn toàn không khẩn trương, nguyên một ca khúc không hề sai một âm, thậm chí còn dùng khóe mắt liếc nhìn từng động tác của Tống Hiểu Hoa, lại vì động tác của bé mà cố gắng điều chỉnh tốc độ nhanh chậm.
Nói chung, sau khi hai bé biểu diễn xong, tiếng vỗ tay ở bên dưới không hề ngớt.
Hai bé nắm tay nhau đi tới giữa sân khấu, cúi chào mọi người và nói cám ơn. Thẩm Cảnh vừa ngẩng đầu liền nghe thấy tiếng bà nội gọi mình, bà Trần giơ tấm bảng hướng bọn họ huơ huơ.
Ông Thẩm cầm máy quay cười híp mắt quay bọn họ.
Khương Hồng Cầm, Phương Văn, Tống Đông cùng nhìn hai bé giơ ngón tay cái lên.
Thẩm Cảnh nhếch môi, lộ ra nụ cười xuất phát từ tâm.