Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 46



Lộ Tuyết Dương là người thứ tư lên sân khấu, nhìn cậu thanh niên da đen đã lên sân khấu trước, trên trán cậu ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Thẩm Cảnh ngồi ngẩng ngơ xong, cũng chú ý đến dáng vẻ khác thường của Lộ Tuyết Dương. Cậu còn nhớ trận thi đấu hai năm trước, tình huống của Lộ Tuyết Dương cũng như vậy. Bản thân cậu ta không kém, nhưng nếu quá mức căng thẳng, tổng thể sẽ mất cân đối.

Thẩm Cảnh nhìn hai tay cậu ta nắm chặt vào nhau, có chút run rẩy.

Cậu nói: “Lộ Tuyết Dương, hai năm rồi, cậu vẫn không trưởng thành hả?”

Lộ Tuyết Dương quay đầu, biểu cảm có chút hoảng hốt, tựa như không hiểu vì sao Thẩm Cảnh nói những lời này với mình. Cậu không trả lời.

Thẩm Cảnh nhíu mày: “Hai năm trước, vì cậu quá khẩn trương nên đàn sai. Dù biết tôi không lấy được giải nhất, nhưng cậu lại phạm lỗi rõ ràng không nên phạm. Hiện giờ đã qua hai năm, cậu đã tham gia nhiều cuộc thi lớn nhỏ trong và ngoài nước, có không ít kinh nghiệm. Vì sao còn lo lắng như vậy?”

Lộ Tuyết Dương lúng túng cười cười, nói: “Đối mặt với Kafina và những người khác, tôi cảm thấy mình không có cách nào bình tĩnh được.”

Thẩm Cảnh lắc đầu, trả lời: “Vậy đối với những người dự thi khác thì sao?”

Lộ Tuyết Dương cúi đầu: “Bởi vì những thí sinh kia không tính là lợi hại, tôi có đủ lòng tin thắng được bọn họ.”

Thẩm Cảnh nói: “Nếu đã như vậy, cậu còn khẩn trương cái gì? Tôi nhớ lúc cậu nhận giấy xác nhận tham gia dự thi là do bên ban tổ chức thông báo cho cậu biết. Điều này chứng tỏ, trong mắt ban tổ chức thực lực của cậu không thể thường. Cậu có thể đi tới bây giờ không phải là may mắn. Chia tổ thi đấu, cậu chạm mặt Kafina, cũng không có luống cuống. Cậu nói Kafina lợi hại, cậu nghĩ lại xem, cậu đã so tài với người mạnh nhất rồi. Hiện tại, chẳng qua là có nhiều người hơn thôi, sợ cái gì?”

Lộ Tuyết Dương nhìn Thẩm Cảnh, mặc dù nhìn Thẩm Cảnh nhỏ tuổi, nhưng có rất nhiều phương diện cậu ta không bằng Thẩm Cảnh. Năm đó, tuy rằng cậu ta nhận được giải quán quân, thế nhưng cậu ta biết lần thi đấu đó không hoàn mỹ. Vì có thể đánh đàn nhịp nhàng như Thẩm Cảnh, cậu ta không ngừng luyện tập, không ngừng tôi luyện bản thân. Hai năm cực khổ luyện tập, không phải vô ích. Ở trong nước, cậu ta có một chút danh tiếng, đồng thời tích lũy từng chút từng chút kinh nghiệm.

Bản thân cậu ta cũng không phải kẻ yếu, sợ gì chứ?

Bỗng nhiên, Lộ Tuyết Dương cười rộ lên, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Thẩm Cảnh. Tay phải cậu ta chơi đàn piano nên hơi lớn hơn tay người bình thường, bao phủ lên đỉnh đầu Thẩm Cảnh: “Bị một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình dạy dỗ, nói như thế nào nhỉ? Đúng là thoải mái.”

Thẩm Cảnh tức giận hất tay Lộ Tuyết Dương.

Chợt nghe Lộ Tuyết Dương nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Thẩm Cảnh gật đầu, số thứ tự thứ ba đã lên sân khấu. Lộ Tuyết Dương cũng đứng dậy chuẩn bị, Thẩm Cảnh nói: “Nhất định phải vào trận chung kết.”

Lộ Tuyết Dương quay đầu lại, giơ ngón cái lên: “Tất nhiên.”

Cậu ta vừa rời đi, Kafina vẫn luôn quan sát Thẩm Cảnh đi tới. Hôm nay, cô ta mặt trang phục dự hợp đơn giản, váy trắng viền ren, khoét phần lưng, tóc vàng thắt bím xinh xinh, vài sợi rơi lả tả trên mặt cô ta, thoạt nhìn có vẻ như thiên thần. Gương mặt trắng nõn trang điểm nhẹ, đôi mắt màu lam như biển xanh thẫm. Ngũ quan tinh xảo không tìm ra chút khuyết điểm nào. Nói thật, cô ta chẳng giống một cô bé mười hai tuổi.

Cô ta hé miệng, trước dùng tiếng Trung chào hỏi, sau đó nói tiếng Anh: “Xin chào, tôi là Kafina. Tôi từng nghe tên cậu, bây giờ cậu đang là học trò của cô Khúc đúng không?”

May mà tiếng Anh của Thẩm Cảnh không tệ, bình thường hay coi phim nước ngoài, cơ bản cậu không nhìn phụ đề. Nhưng về phương diện nói chuyện cậu vẫn hơi ngượng ngập. Cậu trả lời: “Đúng vậy.”

Kafina tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Cảnh, con ngươi xanh biếc vừa cười vừa nói: “Oh, tôi đã xem đoạn video cậu hai năm trước thi đấu. Cậu rất lợi hại! Khó trách cô Khúc nhận cậu làm học trò! Nhìn cậu thật nhỏ, giống như em tôi ấy.”

Thẩm Cảnh nghĩ, cậu nên cảm thấy may mắn… May mắn cô ta không nhận nhầm cậu là con gái.

Cậu trả lời: “Tôi với cô cùng tuổi.”

Kafina che miệng, kinh ngạc nói: "Trời ạ, xin lỗi, xin lỗi nhé! Bởi vì nhìn cậu xấp xỉ em trai của tôi.”

Thẩm Cảnh lắc đầu, trả lời: “Không sao.”

Cậu không biết Kafina đến là có ý đồ gì, muốn thăm dò tình hình quân địch hay là gì khác. Sự thật, Kafina chỉ muốn trò chuyện với người mình cảm thấy hứng thú nhiều ngày nay, không hơn không kém.

Lần nào cô giáo tôn kính của cô ta cũng nhắc tới người này, nói không để bụng là giả. Có lẽ vì cô giáo nói rất nhiều, khiến cô ta càng ngày càng tò mò về cậu.

“Tôi rất thích văn hóa Trung Hoa, có lẽ là vì cô Khúc, tôi suy nghĩ đi Trung Hoa chơi một lần.” Kafina nói.

Thẩm Cảnh nói: “Hoan nghênh! Cô cũng rất có tiếng ở Trung Hoa, nhất định rất được hoan nghênh.”

Kafina chớp chớp mắt, không chút ngượng ngùng, cũng không thấy xấu hổ, nói: “Vậy sao? Đến lúc đó, tôi có thể tìm cậu chơi chung chứ?”

Thẩm Cảnh do dự nhìn Kafina, càng không hiểu rõ cô ta đến làm gì, sau đó gật đầu: “Có thể.”

Kafina cười, đôi mắt màu lam rất đẹp, nhìn ở khoảng cách gần con ngươi giống như kết tinh: “Lúc tranh tài, cậu nhớ phải cố gắng đó. Hi vọng cậu có thể phát huy năng lực của mình.”

Thẩm Cảnh lễ phép trả lời: "Cảm ơn.”

Người trợ lý luôn đi theo Kafina đi tới, có chút nghi ngờ nhìn Thẩm Cảnh, Kafina cười: “Laina, cậu ấy là người bạn Trung Hoa của tôi, Thẩm Cảnh.”

Thẩm Cảnh nhíu mày, không biết mình trở thành bạn của cô ta từ khi nào?

Laina và Kafina nói chuyện với nhau bằng tiếng Nga, Thẩm Cảnh nghe không hiểu, và cậu cũng chả có ý định muốn nghe. Lộ Tuyết Dương chuẩn bị lên biểu diễn, cậu liền đứng ở cánh gà chờ.

Lộ Tuyết Dương đàn xong đi xuống, giơ ngón cái về phía Thẩm Cảnh, coi như không tệ, cổ vũ cậu cứ việc phát huy như bình thường, không phạm sai sót ngoài ý muốn. Vậy là tốt rồi.

Thẩm Cảnh gật đầu, lên sân khấu. Cậu chọn một bài khúc luyện (*),nhưng độ khó khúc luyện này có thể nói là độ khó cao nhất trong các lần cậu diễn tấu công khai. Hồi đó, học bài nhạc này ròng rã một tháng mới có thể đàn trọn vẹn hết bài. Không thể bảo đảm nghe êm tai, tiết tấu tốt, thậm chí trong mắt nhiều giáo viên dạy piano cũng cảm thấy bài nhạc này có độ khó cao. Lúc Khúc Thượng Anh dạy Thẩm Cảnh đàn, cô cũng nghĩ cậu không thể đàn tốt, thế nhưng thực tế thì thế nào?

(*) Xem Bách khoa toàn thư mở Wikipedia.

Thẩm Cảnh mất một tháng trời mới đàn hoàn chỉnh bài nhạc. Lại mất một tháng củng cố nó. Kế đó không biết mất bao nhiêu thời gian, một lần lại một lần không ngại phiền phức luyện tập.

Bài nhạc này mới có thể xuất hiện trên sân khấu cuộc thi.

Lúc cậu đàn đoạn thứ nhất, ban giám khảo ở bên dưới đầu ngẩng đầu, cau mày đứng lên, kì thực độ khó của bài nhạc không thích hợp thi đấu. Giám khảo đối với độ khó cao thấp cũng có yêu cầu rất cao. Người dự thi lựa chọn độ khó cao thật sự không có nhiều chỗ tốt.

Sự chú ý của Thẩm Cảnh đặt vào các ngón tay đang di chuyển trên phím đàn, thân thể cũng đong đưa theo.

Nếu kỹ xảo song âm không mạnh mẽ, tuyệt đối không đàn được bài này.

Rất nhiều nghệ sĩ piano đều sợ bài nhạc này. Trong khi các ngón tay Thẩm Cảnh lại hết sức lưu loát, có thể đàn xong bài nhạc và có thể đàn tốt bài nhạc là hai chuyện khác nhau.

Có người nói, bài nhạc này là khúc luyện khó nhất. Đòi hỏi rất cao về mặt kỹ thuật, đồng thời phải tạo ra tiếng đàn nhẹ nhàng, trôi chảy.

Chuyên gia piano có thể đàn tốt bài này tuyệt đối không nhiều.

Bây giờ Thẩm Cảnh có thể thực nghiệm diễn tấu, chắc chắn là một thách thức.

Cậu cúi đầu. Cậu chỉ biết hiện tại trong đầu mình chỉ toàn là phím nhạc đen và trắng. Cậu không nghe bất kỳ âm thanh nào khác, cũng không thấy những thứ khác ở bên ngoài.

Hết sức tập trung đánh đàn, gần đến phần cuối, Thẩm Cảnh cảm thấy ngón tay cậu hình như không phải của chính mình nữa.

Cậu thừa nhận mỗi khi đánh đàn, tay cậu đau buốt rất lâu, ba bốn phút ngắn ngủi, số lần ngón tay ấn xuống phím đàn nhiều đến không thể đếm nổi.

Cậu tự nhủ với mình sắp xong rồi, kiên trì thêm chút nữa. Ngón tay hạ xuống, giơ lên, cuối cùng cũng kết thúc.

Ban giám khảo đứng lên, dùng tiếng Anh hô lớn: "Amazing!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.