Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 70



Edit: Lạc Thần

Khương Hồng Cầm nhìn hắn, nói: "Thẩm Hạo Dương, những lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng, anh muốn tôi thế nào?"

Thẩm Hạo Dương nói: "Tôi nhìn đứa nhỏ một chút không được sao?"

Thẩm Cảnh nói thật, đối với người đàn ông trước mắt này thật có thể nói hoàn toàn không có cảm giác, thân thể có chút mập mạp, bụng bia nhô ra, đầu bóng nhẫy, giống như là một người đàn ông trung niên có thể tùy tiện nhìn thấy trên đường, ngược lại anh cảm thấy Thẩm Hạo Dương hoàn toàn không xứng với Khương Hồng Cầm bây giờ.

Đổi lại là trước đây, có lẽ mình sẽ tức giận, nhưng mà bởi vì hoàn toàn không có tình cảm, cho nên ngay cả một chút lửa giận đều cảm thấy là dư thừa.

Cậu nói: "Tôi không biết ông, ở trong nhận thức của tôi chỉ có duy nhất một từ mẫu thân mà thôi, cái nhà này cũng không hoan nghênh ông, làm phiền ông cầm đồ rời đi đi."

Lời nói của cậu rất khách sáo.

Thẩm Hạo Dương ngẩng đầu nhìn Thẩm Cảnh, có chút nghẹn ngào, những chuyện từng làm hiện lên trong đầu, lại cùng mình bây giờ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, đột nhiên hắn có chút hối hận, nếu như chưa từng rời đi, hiện tại con trai trước mặt có thể thân mật gọi hắn một tiếng ba hay không.

Vành mắt hắn ửng đỏ, cảm thấy lòng chua xót từ trước đến nay chưa từng có, nói: "Thật xin lỗi, Hồng Cầm, anh sai rồi, anh cùng người đàn bà kia tách ra, cô ta nuôi một tên bồ nhỏ, đem tiền của anh ra ngoài, em cười anh là đúng, cha mẹ đều cảm thấy anh hết thuốc chữa anh còn khư khư cố chấp, đến bây giờ tạo thành kết quả như thế này, đều là sai lầm của anh."

Thẩm Hạo Dương thật lâu không có chảy nước mắt, lần này là hắn thành tâm thành ý, hắn phát hiện mình làm việc ở ngoài không có người nhà bên cạnh, trên tay có tất cả đều như hư không.

Thậm chí hắn vì cái gọi là tình yêu, từ bỏ con của mình.

Bà cụ Trần từ trong phòng đi ra, nghe thấy động tĩnh, liền đi tới, hỏi "Sao vậy? Khách nào tới à?" Bà vừa nói xong, nhìn thấy con trai ngoài cửa, đứng ngây dại tại chỗ.

Cho dù nói thế nào, dù oán giận thế nào, Thẩm Hạo Dương cuối cùng vẫn là một miếng thịt từ trên người bà cụ Trần vứt xuống, bà cũng từng không chỉ một lần liên lạc với Thẩm Hạo Dương, mỗi lần đều là lấy không vui mà kết thúc, hiện tại Thẩm Hạo Dương trở lại, rốt cuộc như bà ước nguyện biết hối cải rồi, bà lại cảm thấy càng thêm khổ sở.

Bà cụ Trần lớn tiếng mắng Thẩm Hạo Dương, cuối cùng lại ôm anh khóc lên.

Sau khi ông cụ Thẩm nhìn thấy Thẩm Hạo Dương, vẫn trầm mặc, khuôn mặt nghiêm túc chứng tỏ đã biết rõ tình huống của anh, nói: "Rốt cuộc gặp báo ứng rồi."

Lúc trước mọi cách khuyên can, nói người đàn bà đó không đứng đắn, cố tình không nghe, đến cuối cùng rơi xuống kết quả như vậy, cũng là trừng phạt đúng tội.

Bà cụ Trần lôi kéo tay Thẩm Hạo Dương, khóc một buổi chiều.

Khương Hồng Cầm thấy tình huống như thế, cuối cùng thở dài một cái, Thẩm Cảnh cảm thấy không khí ngột ngạt liền trở về phòng, chủ yếu là cậu không quá am hiểu ứng phó về phương diện thân tình gì đó.

Đối với cậu Thẩm Hạo Dương chỉ có thể coi là một người xa lạ, trừ lần đó ra mang theo chút hận, liền không có cảm tình khác.

Từ ngày đó về sau, Thẩm Hạo Dương thường thường mượn cơ hội trở lại thăm bà cụ Trần và ông cụ Thẩm, tiến lại gần Khương Hồng Cầm và Thẩm Cảnh, biết cô còn chưa tái hôn, liền nghĩ có thể hợp lại hay không?

Hoàn hảo Khương Hồng Cầm thái độ kiên quyết, hơn nữa biểu lộ chính mình hiện tại có đối tượng, Chu Hoành.

Thẩm Cảnh cảm thấy da mặt hắn dày, có một hai lần thật sự nhịn không nổi, đã nói mấy câu, Thẩm Hạo Dương cũng không dám tới nữa.

Đối với Thẩm Hạo Dương mà nói, Thẩm Cảnh cũng chỉ là một hạt mầm mình gieo ra, nói thật ra hắn cũng không còn tình cảm.

Bản chất của hắn vốn chính là loại người vô lại, bây giờ quay đầu nhưng cũng chỉ là cảm thấy ban đầu Khương Hồng Cầm đối với mình được, sau khi phục hôn khẳng định còn có thể như thế, đánh chủ ý như vậy, dù là hiện tại Khương Hồng Cầm có đối tượng, hắn cũng làm mặt dày đi theo.

Ngày này, khi Khương Hồng Cầm đi làm, đột nhiên Thẩm Hạo Dương tới công ty, nói mình là chồng của Khương Hồng Cầm, thật ra thì chính là nghĩ muốn nhìn hoàn cảnh làm việc của Khương Hồng Cầm một chút.

Bởi vì hắn nghe nói hiện tại Khương Hồng Cầm hòa đồng so với anh đều muốn giỏi hơn, mỗi tháng tiền lương đều hơn mình gấp hai lần, cộng thêm những năm này không biết vì sao nhìn Khương Hồng Cầm không có già đi, ngược lại từ trong ra ngoài lộ ra một loại mỹ cảm của năm tháng lắng đọng, làm sao hắn có thể từ bỏ đây?

Khương Hồng Cầm nhận được điện thoại, nhíu mày, vội vã đi xuống lầu, lúc nhìn thấy Thẩm Hạo Dương, giận đến không có biện pháp.

Thẩm Hạo Dương cười với cô, nói: "Không nghĩ tới em lại lên làm chủ quản của một công ty lớn tại đây, đúng rồi, công việc trước kia của em quả thật rất lợi hại, nếu không phải vì sinh con......" Lời còn chưa nói hết.

Khương Hồng Cầm không thể nhịn được nữa cắt đứt lời hắn, nói với hắn: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Bình thường anh tới nhà nhìn ba mẹ coi như xong, hôm nay còn tới công ty tôi, Thẩm Hạo Dương, anh có thể dứt khoát một chút đừng đến làm phiền tôi nữa được không."

Thẩm Hạo Dương không ngờ Khương Hồng Cầm ở trước mặt làm cho mình khó xử, hắn nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng là vợ chồng, cớ gì lại trách móc như vậy."

Khương Hồng Cầm nhíu mày, trả lời: "Được rồi, tôi không nói nhảm với anh nữa, anh đi nhanh một chút, bây giờ tôi đang làm việc."

Thẩm Hạo Dương nhìn Khương Hồng Cầm, hiển nhiên không thể nào tiếp thu được người đàn bà lúc trước đối với mình ngoan ngoãn phục tùng, bây giờ lại trở nên bạc tình như thế, hắn nói: "Trước kia em không phải là như vậy, anh thừa nhận là anh không đúng, nhưng bây giờ anh đều đã cúi đầu lấy lòng em, cái người đàn bà này cũng không tránh khỏi quá vô tình đi?"

Khương Hồng Cầm cảm thấy anh thật sự là quấy nhiễu, nói: "Được rồi, Thẩm Hạo Dương, nếu như mà ban đầu tôi chưa cùng anh nói rõ ràng, hiện tại tôi nói rõ với anh, tôi và anh là không thể nào, tôi nói mấy trăm lần rồi, hiện tại tôi có đối tượng! Anh đừng tới phiền tôi nữa."

Người chung quanh nhìn Thẩm Hạo Dương, có mấy nhân viên đi lên trước nhìn hắn trong mắt lộ ra chút khinh bỉ, dù sao mọi người đều biết Khương Hồng Cầm là một người mẹ độc thân, những năm gần đây cũng rất liều mạng, có vài người đối với chuyện của chồng cô vẫn tính là biết một chút.

Thẩm Hạo Dương cảm giác mình giống như là bị vũ nhục: "Một ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa, em có thể đối với anh người đã từng là chồng em như vậy sao? Em có thể biến thành như vậy còn không phải là bởi vì anh...... Em oán trách anh vứt bỏ em, nhưng em nhìn một chút, hiện tại không phải em trôi qua vô cùng tốt sao? Nói cho cùng em vẫn nên cảm ơn anh không đúng sao?"

Vừa dứt lời, một trận xôn xao.

Rốt cuộc da mặt dày thế nào mới có thể nói ra lời như vậy, Khương Hồng Cầm nhìn Thẩm Hạo Dương, thật sự là cảm thấy mình năm đó mắt bị mù, mới coi trọng một người đàn ông như vậy.

Giống như bên ngoài cũng đều là chuyện đương nhiên như vậy, dù là trước đây hay là cúi đầu, bản chất của anh vẫn không thay đổi.

"Vị tiên sinh này, tôi nghĩ, bất luận kẻ nào cũng sẽ không mặt dày đến mức đem bên ngoài trở thành vinh dự đi." Thương Hợp Thuấn từ bên cạnh đi ra, không biết là anh tới khi nào, anh mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn, gương mặt trắng nõn không nhìn ra là người đàn ông đã muốn bước vào ba mươi tuổi, anh khiêu khích nhìn Thẩm Hạo Dương nói.

"Anh là ai? Chuyện của tôi và cô ấy còn không loạn đến mức người ngoài như các người nhúng tay vào!" Thẩm Hạo Dương nhìn người đàn ông trước mặt, cố gắng không để cho dáng vẻ bệ vệ của mình rớt xuống.

Thương Hợp Thuấn cười lên, nói: "Nghiêm túc mà nói, tôi là đối tượng của phu nhân Khương Hồng Cầm, sau này là chồng, cũng là cha dượng tương lai của Thẩm Cảnh."

Khương Hồng Cầm nhìn Thương Hợp Thuấn, nói: "Anh nói lung tung cái gì vậy?"

Nhân viên bên cạnh lại là một mảnh xôn xao.

Thương Hợp Thuấn trừng mắt nhìn Khương Hồng Cầm, nói: "Không phải mấy ngày trước em đã chia tay với Chu Hoành rồi sao? Cũng nên đến phiên anh không phải sao? Dù sao anh cũng đã theo đuổi em lâu như vậy rồi, em xem anh cũng không phải là nhất thời cao hứng."

Khương Hồng Cầm cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên.

Thẩm Hạo Dương nhìn Khương Hồng Cầm không thể tin được: "Thì ra là em không cùng anh phục hôn, là bởi vì có bồ nhỏ! Thì ra em là loại đàn bà này! Quá không biết xấu hổ rồi!"

Thương Hợp Thuấn đi tới, nhìn Thẩm Hạo Dương, cười lên, trong mắt nhưng không có một nụ cười, nói: "Tiên sinh, xin chú ý giọng điệu của ngài, là tôi chủ động theo đuổi phu nhân Khương, nam chưa cưới nữ chưa gả, làm sao sẽ cùng ngài là cá mè một lứa đây?"

"Mày! Mày! Mày......"

Thương Hợp Thuấn nói: "Đúng rồi, cho ngài một lựa chọn, là muốn bị bảo vệ đuổi ra? Hay là tự mình đi ra ngoài? Chính ngài chọn đi."

Thẩm Hạo Dương nhìn chung quanh một chút, cuối cùng hổn hển sải bước rời đi.

Thương Hợp Thuấn nhìn chung quanh một chút, vỗ tay một cái, nói: "Náo nhiệt xem xong rồi, nên giải tán thôi."

Khương Hồng Cầm trở lại văn phòng, nữ nhân viên trong văn phòng giống như là máy bay ném bom, từng người từng người đặt câu hỏi.

"Chị Khương, Thương Hợp Thuấn thật đang đeo đuổi chị sao?"

"Trời ạ, làm sao chị không nói cho chúng em biết."

"Tôi đã nói là thấy khó hiểu, mỗi ngày Thương Hợp Thuấn đều chạy vào trong văn phòng của chúng ta, thì ra đều là vì chị Khương."

"Lúc nào thì hai người kết hôn vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.