Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 78



Ed: Jang Bò

Lưu Giai Lệ cùng với Trương Nhạc dừng tầm mắt lại, sau đó cùng cười lên, Lưu Giai Lệ vươn tay vỗ vỗ Trương Nhạc, nói: "Xem ra cậu nói cũng không có sai nha."

Trương Nhạc cười hắc hắc nói: "Cậu còn phải nói sao, tiêu chuẩn thẩm mỹ của tớ vẫn là vô cùng tốt."

Thẩm Cảnh đi tới, trên tay xách theo hộp quà tinh sảo, ăn mặc hết sức đơn giản hào phóng, gương mặt tuấn tú làm cho người ta tìm không ra một chút khó chịu nào, vóc dáng cao gầy cùng với da thịt trắng nõn, cũng chỉ có Tống Hiểu Hoa mới biết đã từng có lúc Thẩm Cảnh còn thấp hơn so với mình.

Cô cùng với cậu lớn lên, chứng kiến tất cả, thời điểm khi chưa có ai chú ý tới cậu, tầm mắt của cô đã đặt trên người cậu, Tống Hiểu Hoa cảm thấy rất tự hào, có thể cùng với Thẩm Cảnh cùng nhau lớn lên, biết rất nhiều chuyện người khác không biết, cô cũng bởi vì một phần tâm tư này mà đắc chí.

Tống Hiểu Hoa nâng môi, đứng đối diện với Thẩm Cảnh nói: "Anh tới thật là sớm."

Thẩm Cảnh nhíu mày, nói: "Cũng không thể để cho mọi người chờ anh ở đây."

Bên cạnh hai cô bạn đã thật sự nôn nóng, sử dụng ánh mắt ngầm tỏ ý với Tống Hiểu Hoa nhanh nhanh giới thiệu, Tống Hiểu Hoa hì hì cười một tiếng, sau đó vươn tay hướng về phía Lưu Giai Lệ cùng với Trương Nhạc nói: "Em trước đây đã nói qua với anh, đây là bạn cùng phòng em, Trương Nhạc, còn có Lưu Giai Lệ."

Thẩm Cảnh gật đầu, sau đó nói: "Chào mọi người, anh tên là Thẩm Cảnh."

Lưu Giai Lệ cười ha hả nói: "Thẩm Cảnh! Nói thật, trước đây Hiểu Hoa nói với em tên của anh, em liền suy nghĩ rốt cuộc ba mẹ anh nghĩ như thế nào mà lại đặt cho anh tên này?"

Tống Hiểu Hoa mở trừng hai mắt, nói: "Các cậu không cảm thấy tên này nghe rất hay sao?"

Trương Nhạc nói: "Thật sự là rất hay."

Thẩm Cảnh quan sát hai cô bé, bình thường và thật thà, cũng không tệ lắm, bình thường chính là tốt nhất, Thẩm Cảnh vươn tay đem hộp quà cầm trong tay chia ra đưa cho hai người bọn họ.

Lưu Giai Lệ cùng Trương Nhạc vội vàng nói: "Đây là cái gì?"

Thẩm Cảnh nói: "Một chút điểm tâm ngọt, anh nghe Hiểu Hoa nói, các em thích ăn, liền mua một chút."

Hai nguời ánh mắt sáng lên, nhưng lại xấu hổ, hai người nhìn nhãn hiệu trên chiếc hộp trước mặt, bình thường họ thích nhất là ăn điểm tâm của hiệu này nha, Trương Nhạc nói: "như này không tốt lắm, không cần không cần."

Thẩm Cảnh kiên trì nói: "Không có gì."

Tống Hiểu Hoa cũng ở bên cạnh nói: "Các cậu đừng khách khí, cứ cầm đi."

Lưu Giai Lệ cười lên, nhận lấy nói: "Cám ơn nhiều, mới vừa gặp mặt lại để cho anh tốn tiền."

Trương Nhạc cúi đầu len lén liếc mắt nhìn bánh ngọt bên trong, thật sự rất tinh xảo, hơn nữa còn rất nặng, sợ là thời gian này lại mập lên rồi, nhưng là thức ăn ngon ở phía trước cân nặng chỉ là phù du nha.

Thẩm Cảnh nhớ Tống Hiểu Hoa đã nói qua trong ký túc xá có bốn người, hiện tại trừ đi Tống Hiểu Hoa thì chỉ có hai nguời, cậu nói với Tống Hiểu Hoa: "Vậy ngoài em ra vẫn còn một bạn cùng phòng khác nữa."

Lưu Giai Lệ nói: "Một người khác có thể không tới được."

Chỉ là vừa dứt lời, liền nghe thấy Phương Lộ khí thế hung hăng, âm thanh chói tai hướng về phía bọn họ nói: "Ai nói tớ tới không được?"

Hôm nay cô cố ý mặc một chiếc váy dài, tóc dài bồng bềnh điểm thêm một chiếc nơ màu hồng ở sau gáy, mặt trang điểm kỹ càng, đi một đôi giày cao gót màu tím nhạt, thật ra bộ dáng của Phương Lộ cũng không hẳn là đẹp mắt, nhưng lại biết cách trang điểm, trước và sau khi trang điểm khác nhau một trời một vực, giống như hiện tại nếu như bạn ở trên đường cái nhìn thấy cô ấy, sẽ tự động xếp loại cô ta ở bên trong hàng ngũ mỹ nữ.

Bên cạnh cô là một nam sinh, vóc dáng ước chừng khoảng 1m7, tóc hơi dài, nhuộm màu đỏ rượu, trên lỗ tai xỏ ba bốn bông tai, tóc hơi dài, ngũ quan coi như là không tệ, trên cổ mang một khối ngọc, khoa trương nhất chính là trên cổ tay trái phải đều đeo hai cái vòng vàng, phong cách thật sự rất khoe khoang, lại còn cố tình phải lộ ra mình là một cường hào.

Đây chính là người bạn trai mà Phương Lộ vẫn luôn nhắc tới, gọi là Dương Quan.

Lưu Giai Lệ cùng với Trương Nhạc liếc mắt nhìn Dương Quan, sau đó liếc nhìn Thẩm Cảnh, trong lòng không tự chủ mà cười lên.

Dương Quan cho dù dáng dấp không tệ, nhưng phẩm vị quá kém, trông lại quá nữ tính, ai không biết còn tưởng rằng cậu ta là bạn thân của Phương Lộ cùng nhau ra ngoài chơi.

Dương Quan đi sau lưng Phương Lộ, bộ dáng giống như cô vợ nhỏ, Phương Lộ nhìn Thẩm Cảnh, tầm mắt quét Thẩm Cảnh một lượt từ đầu đến chân, sau đó cười cười, nói: "Anh chính là thanh mai trúc mã của Hiểu Hoa?"

Tống Hiểu Hoa không tự chủ đứng vào giữa Phương Lộ cùng với Thẩm Cảnh, giống như là gà mẹ đang bảo vệ con của mình.

Thẩm Cảnh nhìn thấy động tác này của Tống Hiểu Hoa, thậm chí có chút buồn cười, liếc nhìn cô gái ở trước mặt khí thế hung hãn, không giống như là tới chơi chung mà giống như là tới để gây sự hơn.

Trương Nhạc ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu nói: "Ai, Phương Lộ, bạn trai cậu đây hả sao không giới thiệu một chút?"

Phương Lộ ngẩng mặt, nói: "Còn giới thiệu cái gì, các cậu không phải đều biết rồi sao? Cậu ấy ở trong trường chúng ta chính là rất nổi tiếng."

Dương Quan cười lên, hướng về phía Phương Lộ nói: "Thật ra thì cũng không có nổi tiếng như vậy a."

Lưu Giai Lệ nói: "Đúng vậy, dù sao tớ cũng không biết, Trương Nhạc cậu biết không?"

Trương Nhạc lắc đầu một cái.

Phương Lộ sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, chỉ vào Dương Quan bên cạnh nói: "Dương Quan, cậu ấy chính là Dương Quan biết không? Học khoa biểu diễn."

Vừa dứt lời, Trương Nhạc cùng Lưu Giai lệ liền cười, nếu như Dương Quan này cũng có thể trở thành là diễn viên, như vậy trường mà họ theo học thật đúng là thảm.

Mới nói được mấy câu, Thẩm Cảnh nhìn Phương Lộ nhíu mày, nhưng ngoài miệng không có nói gì, Tống Hiểu Hoa ngẩng đầu lên hướng về phía Thẩm Cảnh ánh mắt như nói "anh đừng để ý đến cô ta", sau đó chuẩn bị một phần lễ mà Thẩm Cảnh mua đưa cho Phương Lộ.

Phương Lộ liếc mắt hỏi "Đây là cái gì?"

Tống Hiểu Hoa nói: "Một chút điểm tâm, Thẩm Cảnh mua tới."

Phương Lộ nhận lấy, nhìn qua, đồng tử xinh đẹp dãn ra một chút, sau đó trên mặt cuối cùng cũng mang theo nụ cười, ngẩng đầu lên hướng về phía Thẩm Cảnh nói: "Thứ này có lẽ cũng đắt tiền hả?"

Đứng ở bên cạnh cô Dương Quan vội vàng xen vào nói: "Là cái gì vậy? Em thích sao, lần sau anh sẽ mua cho em."

Phương Lộ trừng mắt liếc Dương Quan bên cạnh, nói: "Anh nhìn xem, anh làm sao mà đến đây cái gì cũng không chuẩn bị thế? Người ta có thành ý, anh thì sao?"

Dương Quan sững sờ, vội vàng cười nói: "Lần sau sẽ có, sẽ có,vậy để anh mời mọi người ở trong ký túc xá đi ăn cơm."

Mọi người cũng không ai muốn tính toán với cặp đôi này, Lưu Giai Lệ nói: "Đi thôi, chúng ta đi dạo phố, đợi chút nữa cùng nhau đi ăn chút gì đó."

Dĩ nhiên, Trương Nhạc cùng Lưu Giai Lệ thức thời đi ở phía sau, không quấy rầy Tống Hiểu Hoa cùng với Thẩm cảnh, dù sao đây cũng là thời điểm Tống Hiểu Hoa đã mong rất lâu.

Tống Hiểu Hoa cảm thấy ở trước mặt mọi người gọi Thẩm Cảnh là Anh Thẩm sẽ rất xấu hổ, cho nên liền trực tiếp kêu tên, nói: "Thẩm Cảnh, anh theo nhóm người bọn em ra ngoài đi dạo phố sẽ không cảm thấy nhàm chán chứ?"

Thẩm Cảnh suy nghĩ một chút, trả lời: "Nếu như thấy nhàm chán, thì sẽ không tới đây."

Tống Hiểu Hoa sờ sờ cái mũi của mình, gật đầu một cái, cảm giác mình hỏi hơi thừa, mỗi lần ở trước mặt Thẩm Cảnh đều sẽ cảm giác sự thông minh của mình mất đi không ít, nói chuyện thực sự rất xấu hổ.

"Anh ở trong trường học cảm thấy như thế nào hả? Lần trước em nghe dì nói, kết thúc học kỳ thứ nhất thành tích của anh đứng đầu khoa, ở trong trường học nhất định rất nổi danh."

Tống Hiểu Hoa nói không sai, phải biết thời điểm ban đầu nhập học, thành tích môn chuyên nghành của cậu đứng thứ nhất, luôn giữ vững chưa bao giờ tụt hạng, bình thường thời gian cậu bỏ ra học so với người khác lại càng nhiều hơn, hơn nữa mấy môn này cũng không có gì là trở ngại, cả ngày chạm mặt một đám con trai nói không nhàm chán là giả, nhưng bình thường môn chuyên ngành phải mặc áo blu trắng, mà đám nữ sinh gọi đó là bộ đồng phục quyết rũ.

Nếu quả thật đẹp mắt như vậy, thì trái lại cậu rất muốn cho Tống Hiểu Hoa nhìn một chút, cậu thật sự không ngại cô bị chính mình hấp dẫn nha.

Thẩm Cảnh trả lời: "Mẹ anh nói quá khoa trương, chỉ là thành tích chuyên môn tương đối khá mà thôi."

Tống Hiểu Hoa vỗ vỗ bả vai Thẩm Cảnh, cười nói: "Thẩm Cảnh, anh rõ ràng vô luận đi đến chỗ nào cũng đều rất nổi bật được không? Nói cho cùng anh với bọn em đúng là không cùng một cấp bậc.”

Được rồi, điểm này Thẩm Cảnh thừa nhận.

Thẩm Cảnh hỏi ngược lại: "Vậy còn em?"

Tống Hiểu Hoa hai mắt mở lớn, nói: "Vậy thì em cũng muốn tự khen mình một chút, thành tích ballet của em đứng thứ nhất, kỳ thật thì em cũng lĩnh vực mình am hiểu."

Thẩm Cảnh ngẩng mặt tuy nói muốn đả kích Tống Hiểu Hoa một chút, nhưng đến cuối cùng lại bật thốt lên, còn là: "Vũ điệu của em quả thật rất tuyệt."

Tống Hiểu Hoa có thể tự khen bản thân, nhưng lại không chịu được khi người khác khen mình, đặc biệt người khen lại là Thẩm Cảnh, trên khuôn mặt trắng noãn lập tức tất liền ửng hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.