Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 79



Edit: Lạc Thần

Lưu Giai Lệ và Trương Nhạc ở phía sau len lén cười, Lưu Giai Lệ chỉ vào lỗ tai phiếm đỏ của Tống Hiểu Hoa, sau đó  nói với Trương Nhạc: "Bình thường tớ còn chưa có thấy Hiểu Hoa như vậy, xem ra thật là tình yêu làm cho người ta say nha." Dứt lời, còn giả bộ giống như là thi nhân lắc lắc đầu.

Trương Nhạc bị bộ dáng của Lưu Giai Lệ chọc cười, nói: "Vậy cũng nhanh yêu một người đi."

Lưu Giai Lệ thở dài một cái trả lời: "Tớ cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc ngay cả một đối tượng cũng không có, cậu bảo tớ đi yêu ai đây? Yêu xxx sao?"

xxx chính là tiểu thụ trong lớp bị tình địch bẻ cong queo so với con gái còn con gái hơn.

Trương Nhạc nhớ tới xxx này eo xinh đẹp vội vàng lắc đầu một cái, nói: "Thôi, chúng ta còn đàn ông hơn anh, nhất định không tìm được đối tượng."

Hai người vừa đi vừa tự bôi đen mình,  sau đó bất chợt nghe thấy giọng nói của Phương Lộ và Dương Quan, Phương Lộ vào một shop bán quần áo, vừa ý  một cái váy ngắn tạo hình không đối xứng có vẻ đặc biệt, liền la to với người phía trước: "Các bạn đợi chút, tớ vào xem một bộ quần áo đã." Sau đó cũng không quản người ta có nguyện ý hay không, liền trực tiếp đi vào.

Lưu Giai Lệ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bảng hiệu tiệm này, cô nhớ lần trước đã tới, một cái quần short jean, yết giá hơn tám trăm, chỉ có thể chê cười thả  đồ vật lại chỗ cũ, nói đợi chút trở lại đợi chút trở lại, sau lại nhìn thấy tiệm này, cô liền đi đường vòng.

Phương Lộ nhìn thấy chiếc váy đó nói thế nào cũng có chừng một ngàn đồng đi, quá xa xỉ.

Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh đứng chung một chỗ, Thẩm Cảnh nghe cô nói qua về chuyện tình trong xã đoàn, nói thí dụ như xã trưởng rất tuấn tú khiêu vũ đặc biệt giỏi, ánh mắt Thẩm Cảnh lập tức có chút thay đổi, nói thí dụ như phó xã trưởng đặc biệt tốt, dáng dấp cũng cực kỳ xinh đẹp động lòng người, khiêu vũ ở trường học không người nào có thể địch, hơn nữa nam nữ đều xơi, Thẩm Cảnh  ánh mắt liền lại thay đổi.

Nhịn xuống chính mình muốn hỏi Tống Hiểu Hoa, anh và xã trưởng người nào đẹp trai hơn?

Thẩm Cảnh cảm thấy mình thật là không có thuốc nào cứu nổi, hôm nay còn chưa nhìn thấy người, chỉ là nghe nói mà cũng đã không vui rồi, thật là hận bản thân không được cùng học chung một lớp trong một trường với Tống Hiểu Hoa, cả ngày ở nhà nhìn, không cho phép cô chạy loạn, cũng sẽ không trêu chọc một vài người kỳ kỳ quái quái.

Người chìm trong cuộc yêu, quả nhiên chỉ số thông minh vĩnh viễn cũng không ở trên một con đường.

Phương Lộ từ trong shop bán quần áo đi ra ngoài, thái độ lập tức cũng không giống nhau, Dương Quan ở sau lưng xách theo túi đựng quần áo, vuốt ví tiền trong ngực, trong lòng đang rỉ máu.

Nhà của Dương Quan coi như là có tiền, nhưng từ lúc quen với Phương Lộ, tiền trên người của anh cùng nước chảy ào ào một dạng, lúc đầu chính mình còn không có chú ý, trung học đệ nhất cấp còn tốt, đến trường học này, Phương Lộ biến hóa càng lúc càng lớn, ngay cả bạn cùng phòng bên trong túc xá của anh tất cả đều nói nếu bọn họ có bạn gái như vậy đã sớm quăng.

Lúc bắt đầu là thật thích, càng về sau này tình cảm cũng bắt đầu có khoảng cách.

Dương Quan nhíu mày, không biết mình có thể kiên trì tới khi nào.

Phương Lộ ngước mắt, quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Quan, nói: "Làm sao vậy? Đi theo cùng đi nha."

Giọng nói của Dương Quan buồn bực trả lời: "Ừ."

Phương Lộ nhìn bộ dáng này của anh, chính mình cũng bực bội, vốn là ở trong trường học bài chuyên ngành của Tống Hiểu Hoa luôn luôn đè ép trên mình, bản thân cô cũng không vui, cảm thấy Tống Hiểu Hoa là một người mập, người như vậy không biết lúc đầu là như thế nào vào được trường học, sau lại nhìn thấy kỹ thuật múa của người ta, trong lòng có ghen tỵ, nghe Trương Nhạc nhắc tới thanh mai trúc mã của Tống Hiểu Hoa, cô vẫn cảm thấy là thổi phồng lên, đã sớm nghĩ tới ra ngoài liếc mắt nhìn, sau đó đùa cợt đám người Tống Hiểu Hoa Trương Nhạc một cái.

Nhưng chờ nhìn thấy Thẩm Cảnh, lời trong lòng chuẩn bị nói, lại một câu cũng nói không ra ngoài.

Trương Nhạc nói hoàn toàn không có khoa trương, anh quả thật có tư cách.

Sau đó đáy lòng là càng thêm không thăng bằng, nhìn thấy Dương Quan bên cạnh mình, mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng mà so với Thẩm Cảnh, toàn bộ giống như là một cái sơn trại so sánh với chính phẩm.

Phương Lộ mất hứng, liền thích mua đồ, đáng thương chính là ví tiền của Dương Quan.

Tống Hiểu Hoa dừng lại trước quán nhỏ trên đường dành riêng cho người đi bộ, coi trọng một cái lắc tay bằng bạc, chế tác nhìn rất đẹp, đối phương muốn 100, Thẩm Cảnh bên cạnh nhíu mày, mặt không đổi sắc trả lời: "50."

Người bán hàng rong nói rằng: "50 chính là ngay cả hàng  tôi đều không lấy được nha."

Tống Hiểu Hoa cười híp mắt nói: "Anh trai, anh xem chúng tôi đều là học sinh nên bán rẻ một chút đi mà."

Người bán hàng rong nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Hiểu Hoa, nhả ra nói: "Vậy 80, không thể ít hơn nữa."

Thẩm Cảnh tiếp tục nói: "50, không thể nhiều hơn nữa."

Người bán hàng rong nói: "50 thật quá rẻ."

Lưu Giai Lệ và Trương Nhạc cũng nói: "Rẻ hơn một chút đi, anh xem về sau chúng tôi sẽ còn trở lại, đến lúc đó sẽ giới thiệu một số người cho anh như vậy không phải thật tốt sao?"

Người bán hàng rong cắn răng, nói: "Này 70, tôi lại giảm mười đồng vậy."

Thẩm Cảnh nhìn người bán hàng rong, nói với anh ta: "Như vậy, chúng ta đều nhường một bước, 60 đi."

Khuôn mặt người bán hàng rong đau khổ nói: "Anh bạn nhỏ, cậu keo kiệt như vậy sao? Bình thường người ta bạn trai dẫn cô gái nhỏ đến, vừa ý người ta lập tức trực tiếp mua, cậu trông cậu xem."

Tống Hiểu Hoa lại đỏ mặt.

Thẩm Cảnh nhếch chân mày, không có phủ nhận, trả lời: "Vậy tôi có thể đi."

Người bán hàng rong lông mày run lên, sau đó nói: "Được rồi được rồi, tôi chủ yếu là nhìn bạn gái của cậu thật sự muốn, không lấy lời tiền của cậu, 60 được rồi, bán cho cậu."

Tống Hiểu Hoa muốn bỏ tiền, trong nháy mắt Thẩm Cảnh đã thanh toán tiền xong, vươn tay nhìn xuống Tống Hiểu Hoa nói: "Đưa tay cho anh."

Tống Hiểu Hoa ngẩn người, sau đó có chút mụ mị, cổ tay bị Thẩm Cảnh cầm, sau đó lắc tay màu bạc liền được anh nhẹ nhàng đeo vào trên cổ tay.

Thẩm Cảnh nhìn xuống, ngón tay thon dài tiếp xúc với cổ tay trắng nõn của Tống Hiểu Hoa, trên mặt Tống Hiểu Hoa lại là một trận lửa thiêu  nóng.

Trương Nhạc bên cạnh kêu lớn một tiếng, nhào tới trên người Lưu Giai Lệ, nói: "Ghen tỵ chết chó độc thân."

Lưu Giai Lệ vỗ vỗ bả vai Trương Nhạc, nói: "Thật là đau khổ, mới vừa rồi tớ kịp thời nhắm hai mắt lại."

Người bán hàng rong cười nói với Tống Hiểu Hoa: "Nhìn bạn trai này một chút, thân sĩ như vậy, dáng dấp còn có tinh thần, còn có thể sống qua ngày, bình thường giá này tôi cũng sẽ không bán."

Tống Hiểu Hoa đỏ mặt, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh.

Một màn này cũng rơi vào trong mắt Phương Lộ, cô lại trừng mắt liếc Dương Quan bên cạnh, đi tới chôc người bán hàng rong, chọn sáu lắc tay nói: "Bao nhiêu tiền?"

Người bán hàng rong cho là các cô không có đi chung, vẫn báo giá tiền lúc trước: "Một cái 100, cộng lại chính là 600."

Phương Lộ liếc mắt nhìn Dương Quan, Dương Quan thở dài một cái, sau đó lấy ví tiền ra trả tiền.

Người bán hàng rong trợn to hai mắt, quả thực là trở mình kiếm lời được không?

Thật ra thì người sáng suốt cũng nhìn ra được những chiếc lắc tay này nhiều nhất là bên ngoài phủ một lớp bạc, căn bản không đáng được nhiều tiền như vậy, một cái giá mua vào cũng ba bốn mươi đồng.

Chỉ sợ đối phương đổi ý, nên gói kỹ đưa cho Phương Lộ, dứt khoát khen Phương Lộ phong cách thật tốt, thật xinh đẹp.

Phương Lộ cầm lắc tay, đi tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, nhìn Thẩm Cảnh nói: "Hiểu Hoa, nếu như anh Thẩm của cậu hào phóng một chút thì hoàn mỹ rồi."

Dứt lời, giống như chính mình thắng cái gì vậy, đi về phía trước.

Lưu Giai Lệ ở phía sau hứ một cái nói: "Có tật xấu nha."

Trương Nhạc nói: "Ngược lại tớ thật ra rất thương bạn trai cô ta, phá sản nhiều rồi nha, lúc này mới ra tới bao lâu, tớ thấy ví tiền của anh bạn trai đó cũng mau trống rỗng thôi."

Lưu Giai Lệ nói: "Tớ thấy cô ta chính là không thể thấy người khác sống tốt hơn cô ta."

Thẩm Cảnh chỉ cảm thấy có chút buồn cười, đầu năm nay nha, thật là cái quỷ gì đều có.

Bên cạnh Tống Hiểu Hoa kéo ống tay áo Thẩm Cảnh, sau đó ngẩng đầu lên, mở to mắt, cần phải nói thật: "Tớ cảm thấy người đàn ông sẽ mặc cả  rất đẹp trai!"

Cô ấy là bộ dáng khẩn trương, giống như là đang an ủi anh.

Thẩm Cảnh nâng khóe môi, vươn tay vuốt vuốt đầu Tống Hiểu Hoa, không nói gì.

Bên cạnh Lưu Giai Lệ cùng Trương Nhạc lại yên lặng nhìn lẫn nhau một cái, cảm thấy hôm nay họ đến đây, thuần túy là vì tự rước lấy nhục, ghen chết chó độc thân không cần quá rõ ràng.

......

Gần tới trưa, một nhóm người chuẩn bị tìm một điểm dừng chân ăn cơm, vừa đúng nơi này gần trường học Thẩm Cảnh, anh biết đồ nơi nào thì tốt hơn, chỉ là địa phương xem ra tương đối nhỏ, nhưng giá rẻ lại ngon.

"Muốn ăn cơm ở đây không?" Phương Lộ nhìn có chút ghét bỏ, cô vốn cho là sẽ đi đến nhà hàng tây hạng sang, không nghĩ tới thế nhưng lại đến nơi này.

Trương Nhạc liền nói ra: "Nếu cậu không ăn, chúng ta có thể tách ra hành động."

Phương Lộ nói: "Vậy không có ý nghĩa nha."

Lưu Giai Lệ oán thầm, có các người mới không có ý nghĩa đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.