Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 12



“Tiểu Hòa, Tiểu Thuận, nhanh lên, mau đến Cần vương phủ xem có chuyện gì!”

Ngọc Diệp đang khỏe mạnh sao lại chết? Với võ công tuyệt đỉnh của cửu hoàng thúc, ai có thể giết chết được nàng?

Đi vào vương phủ, một mảnh trắng toát ánh vào mắt. Ba người được tỳ nữ dẫn tới khách đường, ở đó chỉ đặt một cỗ quan tài bằng gỗ lim, vẫn chưa đậy nắp.

Thân ảnh màu đen đứng đó, ở giữa quang cảnh trắng toát trông càng lộ vẻ cô đơn. Y vô hồn nhìn người nằm trong quan tài, phảng phất không biết có ai tới.

“Vương gia…”

Tỳ nữ mở miệng, nhưng lại bị Triệu Tĩnh ngăn lại. Hắn phất tay ý bảo Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận đi ra ngoài, nhưng con ngươi sâu thẳm vẫn chăm chăm nhìn thân ảnh màu đen kia.

“Cửu hoàng thúc…”

Nghe thấy giọng nói của hắn, Triệu Hồng Lân bỗng lắc mình, trong chớp mắt đã ở trước mặt Triệu Tĩnh, bàn tay trắng nõn nắm lấy cái cổ thon dài của hắn.

Triệu Tĩnh khó chịu, khuôn mặt thiếu dưỡng khí đỏ bừng, hắn cố gắng nói: “Buông… tay…” Cửu hoàng thúc thật muốn bóp chết hắn sao?

“Buông tay?” Triệu Hồng Lân cười lạnh nhìn bộ dạng hô hấp khó khăn của hắn, vẫn không buông lỏng tay: “Vốn là tự ngươi mang mạng tới, bây giờ bổn vương sẽ giết chết ngươi!”

“Khụ khụ… cửu…” Triệu Tĩnh sắp không thở nổi, hai tay liều mạng vặn ngón tay vô tình của y ra, nhưng vẫn không cách nào xê dịch dù chỉ một chút. Hắn cố hỏi: “Vì… sao muốn… giết ta?”

“Vì sao? Ngươi tới đây không phải là vì muốn xác định Ngọc Diệp đã chết thật hay chưa sao?” Triệu Hồng Lân ngẩng đầu phẫn nộ nhìn hắn. Lúc này y mới phát hiện, hai năm nay, hắn đã lại cao thêm, giờ đã cao hơn y hẳn một cái đầu. Bất quá thì sao, dù có cao lên, hay khỏe hơn, thì cũng không phải là đối thủ của y!

Triệu Hồng Lân vừa buông tay ra, Triệu Tĩnh liền vội vàng hít sâu một hơi, nhưng ngay sau đó đã bị y túm tóc lôi tới quan tài. Triệu Tĩnh đau đến thiếu chút nữa rơi lệ. Từ khi ra đời đến nay, hắn chưa từng bị người ta đối xử như thế bao giờ, chỉ trừ Triệu Hồng Lân – cửu hoàng thúc mà hắn yêu nhất.

“Ngươi nhìn rõ rồi chứ, người nằm đây chính là Ngọc Diệp, giờ chắc ngươi vui vẻ lắm nhỉ? Cái đinh trong mắt ngươi rốt cục đã bị ngươi độc chết rồi đó!” Triệu Hồng Lân bi phẫn gào lên, tung một chưởng đánh về phía Triệu Tĩnh.

Khoảng cách gần như thế, Triệu Tĩnh làm sao tránh được? Ngực trúng một chưởng, làm hắn té ngã ra đằng sau, khóe miệng hộc ra tơ máu. Triệu Tĩnh bưng ngực đứng dậy, đau đến sắc mặt trắng bệch, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao ngươi lại nói ta độc chết Ngọc Diệp?”

Nghe câu này, Triệu Hồng Lân trừng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng bước tới, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy hận ý!

Triệu Tĩnh trong tiềm thức mà thối lui. Bộ dạng thịnh nộ của y mặc dù xinh đẹp khiến người khác không nỡ dời tầm mắt, nhưng mà sát khí mãnh liệt bao quanh lại khiến người ta mong tránh được càng xa càng tốt…

Triệu Hồng Lân làm sao để hắn đạt được ý nguyện, liền vươn tay túm lấy vạt áo hắn, kéo tới sát mặt y, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn giả bộ! Cám ơn ngự thiện ngươi ban tặng, vương phi của bổn vương mới vào trong quan tài. Hay ngươi nói bàn ngự thiện đó không phải ngươi sai người đưa tới?”

“Ta có ban thưởng ngự thiện, nhưng ta không hạ độc…” Triệu Tĩnh thất thần nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt.

Hai năm rồi, lần đầu tiên y ở gần hắn đến thế, gần đến mức có thể cảm thụ được hô hấp của nhau… Chỉ là, y chủ động đến gần hắn lại là vì muốn giết chết hắn…

“Nếu không phải ý của ngươi, thì ai dám hạ độc trong ngự thiện? Trong hoàng cung, trừ ngươi ra, còn có người nào hận Ngọc Diệp! Ngươi nói đi…” Triệu Hồng Lân giờ mới phát hiện, hắn dám nhìn mình đến thất thần, không khỏi lửa giận bùng lên, tàn nhẫn đẩy hắn ngã xuống đất: “Ngươi còn dám dùng ánh mắt này nhìn bổn vương! Bổn vương giết chết ngươi!” Công lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, Triệu Hồng Lân định tung một chưởng vào ngực Triệu Tĩnh.

Triệu Tĩnh bỗng giận dữ cười cười: “Không sai, độc là do ta hạ! Ngươi giết ta đi!” Dù sao mình phủ nhận thế nào, y cũng sẽ không tin.

“Đừng cho là ta không dám!”

Triệu Tĩnh tươi cười, trên mặt tràn đầy thâm tình: “Không chiếm được lòng của ngươi, ít nhất ta cũng từng chiếm được thân thể của ngươi. Dù chỉ có một lần, nhưng cũng đủ rồi, hôm nay chết cũng không tiếc! Cửu hoàng thúc, trước khi giết ta… ngươi có thể ôm ta một lần được không?” Chỉ cần một cái ôm chân thật, hắn chết cũng nhắm mắt…

Trong phút chốc, Triệu Hồng Lân không thể thu hồi chưởng phong, đành phải đánh về phía khác. Một tiếng ầm vang lên, bàn trà tinh xảo đã tứ phân ngũ liệt, nếu đánh vào cơ thể người, thế nào nội tạng cũng vỡ nát mà chết.

Dù không bị trúng, nhưng Triệu Tĩnh vẫn bị chưởng phong ảnh hưởng, hắn phun một bãi máu, nằm trên mặt đất nhìn y, hỏi: “Không phải ngươi muốn giết ta sao?”

“Hoàng thượng!” Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào. Bọn hắn đứng bảo vệ ở trước người Triệu Tĩnh, chỉ vào Triệu Hồng Lân, trách cứ: “Cửu vương gia, dám làm bị thương hoàng thượng, ngài định mưu phản sao!”

“Tiểu Hòa, câm mồm!” Triệu Tĩnh quát.

Lại nghe Triệu Hồng Lân gào to: “Người đâu, túm lấy hai tên này cho ta!”

Thị vệ vương phủ nghe lệnh chạy vào, nhìn thấy tình hình, liền giật mình hoảng sợ. Người kia vốn là hoàng thượng mà, sao cửu vương gia lại…

“Lo lắng cái gì!” Triệu Hồng Lân trừng mắt.

Bọn thị vệ lại giật mình, lập tức kéo hai tiểu thái giám xuống. Xa xa còn truyền tới tiếng chửi bậy của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.