Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 22



Triệu Hồng Lân thả chậm tốc độ chỉ vì bị Triệu Tĩnh kẹp chặt đau đớn. Bây giờ hắn không còn kẹp nữa, tự nhiên y cũng sẽ không ôn nhu, liền nằm chặt thắt lưng hắn, quất xuyên kịch liệt!

Đau quá… đau chết mất thôi!

Khoái cảm kỳ diệu sớm đã bị hành vi thô bạo xua tan. Triệu Tĩnh chỉ cảm thấy thống khổ, nức nở hô ra vài tiếng, rồi lại cố nhịn, cắn chặt cánh tay mình. Bất giác, miệng đã đầy máu tươi.

Không biết qua bao lâu, Triệu Hồng Lân bỗng cảm thấy kỳ lạ. Triệu Tĩnh không phải rất sợ đau sao? Thế mà thời gian dài như vậy cũng không rên một tiếng?

Vặn đầu hắn lại, y nhìn thấy vẻ mặt đẫm lệ ngân đã bất tỉnh tự lúc nào!

Trong lòng trừ ra khoái ý, còn dâng lên một tia không đành lòng? Đúng vậy, chỉ một tia mà thôi, cứ nghĩ tới hắn giết chết Tiên Hoàng cùng ái thê, hận ý lại nhét đầy vào tim y.

Sau khi cứu tỉnh hắn, Triệu Hồng Lân lại tiếp tục, tiếng cầu xin nức nở như cổ vũ dục vọng hành hạ hắn trong y.

Lúc này đã qua một canh giờ, huyệt đạo của Tiểu Hòa cũng tự động giải. Hắn không dám gọi người, chỉ có thể quỳ ở nhuyễn tháp khóc cầu Triệu Hồng Lân buông tha cho hoàng thượng.

Nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ hoàng thượng không chết vì đau cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều! Nhìn long bào cùng chăn mền trên nhuyễn tháp xem, sớm đã đỏ tươi màu máu!

Triệu Hồng Lân hừ lạnh, dung nhan tràn ngập ma mỵ, chậm rãi nhìn Tiểu Hòa, nhưng cơ thể vẫn liên tục quất xuyên. Thẳng đến khi phóng thích vào tận sâu bên trong Triệu Tĩnh, mới đứng lên, sửa sang quần áo, rồi thong dong rời đi!

Đây cũng không phải là do y thương xót cho Triệu Tĩnh, mà là không muốn chơi đùa quá mức làm hắn chết nhanh.

Đợi Triệu Hồng Lân rời đi, Tiểu Hòa đẫm lệ nhào tới nhuyễn tháp, nghẹn ngào hỏi Triệu Tĩnh đã nửa hôn mê: “Hoàng thượng, có cần hạ lệnh bắt Cần vương không ạ?”

“Bắt y… không… đừng bắt…” Triệu Tĩnh mở mắt ra, nhưng lại không có tiêu cự.

Bắt y sao? Trong cung làm gì có ai bắt được y, hơn nữa hắn cũng không muốn người khác biết chuyện mình bị chịu nhục. Quan trọng nhất là, hắn không muốn Triệu Hồng Lân chết, dù y đối xử với hắn thế nào, thì trong lòng hắn, cửu hoàng thúc vẫn là người trọng yếu nhất!

Tình yêu khiến người điên cuồng, cũng khiến người mù quáng.

Người yêu trước, trời định là sẽ thua!

Mưa phùn làm cỏ cây tươi tốt, gió nhẹ thấm mùi hoa thoang thoảng.

Sau một đêm mưa xuân, sáng sớm, xung quanh là một màu bích lục. Cây liễu ngả người soi bóng trong nước, lướt qua mặt hồ phẳng lặng, gợn sóng lăn tăn. Những hạt sương long lanh trên lá non, dưới ánh sáng, trông vô cùng rực rỡ.

Sương mù chưa tan, vài cây đào ẩn ẩn hiện hiện, ánh lên màu phấn hồng nhiễm thêm màu lá xanh. Sương khói lượn lờ như tấm rèm màu ánh bạc, khiến mọi người như lạc vào chốn tiên cảnh.

Thế nhưng ở đằng kia, lại có một bóng đen di động, lúc ở đằng này, thoáng cái đã hiện ở đằng kia, rõ ràng là đang luyện công.

Khoảng nửa canh giờ sau, bóng đen mới dừng lại, ngây ngốc đứng bên hồ.

Ánh mặt trời phá tan tầng mây, xua đi sương mù, chiếu rọi xuống mặt đất. Phản chiếu vào mặt hồ, nước biếc ánh lên màu xanh của bầu trời, cũng ánh lên hình bóng người bên hồ.

Dung nhan tuyệt thế, thần thái câu hồn, khí tức lại lạnh lùng cương liệt, không phải Cần vương Triệu Hồng Lân thì là ai?

Gió nhẹ thổi qua làm y phục nhẹ bay, cành liễu rung rinh, khiến người ta cảm giác thân hình nhỏ nhắn kia cũng sẽ tung bay theo làn gió.

Nhưng chủ nhân của thân thể đó lại yên lặng đứng thẳng, nhìn vào mặt hồ, cắn răng quát lớn: “Người đâu!”

Bỗng từ xa có mấy người chạy tới nghe lệnh

“Lấp cái hồ này cho ta!”

“Vâng ạ!” Bọn họ đáp lời, mặc dù trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng lệnh của vương gia, họ không thể không nghe.

Thân ảnh lướt qua, cũng không thèm quay đầu lại, bỗng y dừng lại, chỉ vào hai chữ “Kính Hồ” trên cánh cửa, lạnh nhạt nói: “Hai chữ này cũng hủy đi cho ta!”

Bất cứ cái gì liên quan tới Triệu Tĩnh, từ nay về sau cũng không được xuất hiện trong vương phủ!

Ngẩng đầu nhìn sắc trời không còn sớm, bây giờ vốn là lúc lâm triều. Chỉ là… hắn còn có thể vào triều sao? Triệu Hồng Lân cười lạnh, sau khi ăn cơm xong, mới ngồi vào quan kiệu vào triều.

Vừa tới phòng nghị sự, các đại thần đã tới đông đủ, thấy Triệu Hồng Lân đến, liền bu lại hàn huyên vài câu, hỏi y đã lành bệnh chưa.

Quốc trượng Hồng Lôi chỉ âm thầm nhíu mày, lạnh lùng nhìn y, không nói câu gì.

Triệu Hồng Lân liếc nhìn chư thần một cái. Thấy đám người kia nhíu mi thở dài, trong lòng đã rõ ràng vài phần, nhưng lại giả vờ không biết hỏi: “Vì sao các vị đại nhân lại mặt mày ủ dột thế. Hồng Lân mắc bệnh ở trong phủ, không để ý việc bên ngoài, chẳng lẽ có chuyện đại sự gì ư?”

Đại Lý tự Quách Nhân An trả lời: “Vương gia có điều không biết, tối qua hoàng thượng bị nhiễm phong hàn, hủy bỏ lâm triều. Nhưng các vị đại nhân có không ít chuyện cần bẩm tấu, việc gấp không thể trì hoãn được!”

“Hoàng thượng bị bệnh? Có nặng không?” Triệu Hồng Lân giả vờ quan tâm hỏi.

“Chưa biết được, chư vị đại nhân chờ ở đây chính là vì muốn hỏi thăm hoàng thượng, ngự tiền thái giám vừa vào bẩm báo rồi.”

“Ồ.” Gật đầu, Triệu Hồng Lân ngồi vào ghế, cười lạnh nhìn mọi người đang làm việc thừa, không biết giờ này hoàng đế đã tỉnh lại hay chưa nhỉ?

Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy thái giám quay lại.

Công bộ thượng thư nắm đống tấu chương đi tới đi lui trong phòng nghị sự, nhăn mặt nhăn mày sốt ruột. Sau đó đi tới trước mặt Triệu Hồng Lân, đưa tấu chương cho y: “Vương gia, việc này không thể chờ đợi được nữa! Phía nam bị hạn hán nghiêm trọng, đúng thời gian gieo hạt lại không có lấy một giọt mưa, Giang Chiết phủ nha yêu cầu mở kênh dẫn nước, giải nỗi lo lắng cho dân chúng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.