Mao Gia tập vốn là tập trấn đối diện bờ sông, lại có con kênh chảy qua trung tâm, rất nhiều đội thuyền vãng lai đi qua nơi này, bởi vậy hình thành một khu buôn thương quan trọng. Các cửa hàng, khách *** đều mở đối diện với bờ sông, dòng người đông đúc, nhộn nhịp qua lại, đủ biết Mao Gia tập phồn vinh đến mức nào.
Giữa trưa, một cỗ xe ngựa lắc lư chạy vào, đánh xe là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, đôi mắt lóe lên tinh quang, xem ra không phải là một phu xe bình thường.
Đến cây cầu, xe ngựa dừng lại, từ bên trong có bốn người đi ra, một đôi nam nữ tuổi còn trẻ, cùng một thiếu niên chừng mười tuổi, và một hài đồng khoảng năm sáu tuổi. Thì ra đó chính là đám người Triệu Tĩnh, bởi vì không muốn gây chú ý nên bọn họ đã kêu bảy thị vệ đi đằng sau cùng Hồng Phong.
Sau khi xuống xe, bốn người liền thu hút sự chú ý của người qua đường. Ôi, thật là nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, tiểu hài tử lại càng đáng yêu vạn phần. Cả đời sống ở Mao Gia tập, dân thường như bọn họ làm sao gặp được những người như thế này.
Đi dọc theo hai bên bờ, hàng liễu xanh mượt mà rủ xuống dòng sông, từng đoàn thuyền rẽ nước mà đi, khung cảnh xinh đẹp như vùng sông nước Giang Nam. Mà nơi này, lại là Hà Nam, chỉ cách Hồ Bắc một ngọn núi.
Do hai hôm nay thời tiết nóng nực, cảm thấy cả người dinh dính không thoải mái, vậy nên Triệu Tĩnh đã chậm lại hành trình.
Hắn lững thững đi, mi gian khó nén được đau buồn. Xuất cung đã được nửa tháng, có thê có tử ở bên làm bạn, nhưng trong lòng hắn lại càng nhiều nút thắt.
Quốc gia đại sự đã có các đại thần xử lý, cũng không lo lắng lắm. Chỉ là, muốn nhân dịp này quên đi bóng hình tuyệt sắc đã in sâu trong tim hơn mười năm kia, nhưng đã nửa tháng nay, bóng hình đó luôn hiện lên trước mắt, khiến hắn trong lòng không yên.
Mọi khi ở trong cung, hắn chỉ muốn thượng triều để được nhìn thấy mặt y, cho dù y thường xuyên ngang ngạnh không thấy đâu, nhưng hắn vẫn chờ ở đó, chờ cái lúc y xuất hiện. Cho nên, khi đó hắn không cảm thấy có gì khác thường. Hôm nay xuất ngoại, trái tim đã quen chờ đợi càng không biết làm sao, nỗi nhớ nhung ngày càng tăng lên…
Ôi!
Hồng Linh nắm chặt tay con mình, nhìn trượng phu ngày một gầy gò, âm thầm bi thương. Vốn muốn xuất cung để rời xa cuộc sống phiền nhiễu, tiện thể bồi đắp tình cảm, kết quả nàng lại si tâm vọng tưởng.
Đồng sàng nhưng dị mộng, mỗi lần hắn nói mơ, đều gọi tên cửu hoàng thúc. Hắn có từng để ý tới tâm tình người nằm cạnh hắn không?
Loại hành hạ vô hình này, nàng không biết bản thân còn có thể nhẫn nại đến khi nào nữa.
Thất vương gia Triệu Hâm cô đơn đi đằng sau nàng. Từ ngày hôm đó, hoàng hậu không cho hắn tới gần Kiến Nhi, ngay cả Kiến Nhi muốn tìm hắn chơi đùa cũng không được! Hắn không rõ vì sao lại thế?
Mọi người đều có tâm sự riêng, cho nên chưa từng phát hiện, phía sau đã xuất hiện thêm một trung niên nam nhân, lưng đeo một túi hành lý nặng, xem ra trông hơi quá sức. Ngã rẽ phía trước, có một thư sinh đi tới, hữu ý vô ý nhìn lướt qua bọn họ vài lần.
Nhóm người Triệu Tĩnh đi vào một tửu lâu, lúc vào mới biết hôm nay quán rất đông khách, cả một phòng kín người, may mà dưới lầu còn vài chỗ trống.
Nghĩ tới bọn họ ăn mặc cũng bình dân, vậy thì xuống dưới lầu ngồi cũng chẳng lạ.
Sau khi bốn người ngồi vào bàn, Hồng Phong liền gọi tiểu nhị mang rượu và thức ăn ra.
Chỉ chốc lát, trung niên nam nhân cũng theo vào tửu lâu.
Tiếp đó là một đám người bước vào, cầm đầu là một công tử trẻ tuổi, mặc quần áo hoa lệ, theo sau có bảy tùy tùng tráng kiện, vừa bước vào đã la hét tiểu nhị mang rượu và thức ăn, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn Triệu Tĩnh.
Lại tiếp đến, một đám khoảng sáu bảy người cũng bước vào, nhìn quét xung quanh một cái, rồi cũng ngồi xuống cái bàn trống gần đó.
Tiểu nhị bận bịu chạy ngang chạy dọc mang rượu và thức ăn lên, chạy qua bàn Triệu Tĩnh, đến thẳng chỗ công tử hoa lệ kia.
“Đợi đã!” Triệu Tĩnh đang buồn bực, thấy tiểu nhị mang đồ cho người đến sau, liền vươn tay ngăn cản, quát: “Cái tên tiểu nhị nhà ngươi không có mắt à? Chúng ta tới trước, sao lại mang đồ ăn cho người tới sau?”
Khách nhân xung quanh quay đầu lại, tò mò xem có chuyện gì xảy ra.
Tiểu nhị lại càng hoảng sợ, mặt nhăn mày nhó nói: “Đại gia, ngài có thể chờ…”
“Ít nói nhảm đi! Còn không mau mang thức ăn lại đây!” Công tử hoa lệ hét lên.
“Không được! Là chúng ta tới trước! Tiểu nhị, đặt thức ăn xuống!” Triệu Tĩnh cũng khó lay chuyển nổi tính tình, lạnh lùng trừng mắt nhìn công tử hoa lệ.
Khí tức uy nghiêm khiến công tử hoa lệ nhất thời ngẩn ngơ. Song từ khi sinh ra tới giờ, làm gì có người nào dám hét lên với hắn. Vì vậy liền không cam lòng mà trừng mắt nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú lộ ra khí phách điên cuồng: “Tiểu nhị mau tới đây!”
“Không cho qua!” Triệu Tĩnh nhìn chằm chằm vào tiểu nhị.
Tiểu nhị đáng thương bị kẹp giữa hai người, tiến không được mà lui cũng chẳng xong, hai bên đều là khách nhân, không thể đắc tội, hơn nữa công tử hoa lệ này lại càng không thể đắc tội được.
Hồng Linh cùng Hồng Phong đầu tiên là sững sờ nhìn Triệu Tĩnh, sau thì lại dở khóc dở cười, nghĩ không ra hắn đường đường là một hoàng đế, lại theo người ta tranh đoạt thức ăn, truyền ra chẳng phải sẽ làm thiên hạ cười đến rụng răng sao?
“Hoàng… thiếu gia, xin bớt giận. Người ta đến trước, sao chúng ta không nhường họ đi.” Sáu bảy đại hán bên cạnh khuyên chủ tử nhà mình, sau đó nháy mắt với Hồng Linh, ý là nàng cũng nên khuyên ngăn Triệu Tĩnh, chứ nếu cứ cãi nhau, sợ rằng cơm cũng chẳng có mà ăn nữa.