Sắc trời tối tăm, tiếng sấm ầm ầm, tia chớp giống như những con rắn bạc xé rách bầu trời bao la.
Giọt mưa lộp bộp rơi trên mặt đất càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát sau, trời mưa tầm tã, cả mặt đất như bốc hơi.
Huyện gia huyện Minh Nguyên – Huyện quan lão gia đang bận rộn ngâm chân.
Huyện quan tên gọi Hà Tiêu, là một vị thanh quan. Bởi vì không muốn nịnh hót bề trên, lại khinh thường đám quan lại tham lam, cho nên đã mười lăm năm vẫn giậm chân tại chỗ. Bất quá ông cũng không để trong lòng, quan lớn hay quan nhỏ cũng đều nên vì dân, quan lớn bị chém đầu cũng rất nhiều, cho nên làm Huyện quan cũng tốt hơn so với quan lại trên kinh thành.
Cứ như vậy, vị Huyện quan không có chí lớn của chúng ta vẫn sống bình an đến bây giờ.
Nhưng đêm nay, một đội nhân mã đầy huyết đã đánh vỡ bao năm yên bình của ông, làm ông sợ đến hai chân run cầm cập.
Hoàng thượng lại ở trong phạm vi quản hạt của ông mà gặp phải thích khách. Hoàng hậu trọng thương, thất vương gia lại bị trúng độc.
Ông là người đứng đầu huyện này, vậy mà để trong huyện phát sinh đại sự như thế, liệu ông còn có thể giữ được cái đầu sao?
Hà Huyện gia cơ hồ chân không chạm đất mà chạy đến Huyện đường, mặt trắng bệch không còn chút máu, thở hồng hộc gọi người đi mời đại phu tốt nhất huyện tới. Nhìn bọn hạ nhân vội vã, Hà Huyện gia sờ sờ đầu mình, may qua, vẫn còn ở trên cổ.
Ông trời phù hộ, phù hộ hoàng hậu cùng thất vương gia bình an.
Phù hộ… vị hoàng đế kia cũng bình an…
Ông không biết chuyện gì xảy ra, mà lại có thêm một vị hoàng đế đồng hành cùng hoàng đế Đại Tống của ông, mà vị này cũng bị trúng độc. Chỉ mong ngài ấy không sao, nếu không, quốc gia bọn họ nhất định sẽ lấy lý do hoàng đế chết ở Đại Tống mà tấn công biên cảnh mất.
Dù không phát sinh chiến tranh, nhưng người đứng đầu huyện này như ông cũng sẽ trở thành vật hy sinh.
Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ!
Tại sương phòng ở hậu viện Huyện nha, đêm nay tràn ngập ánh sáng đèn dầu léo lắt, đông đảo hạ nhân bận rộn chạy tới chạy lui, ra ra vào vào. Thi thoảng lại nhìn mưa bão lắc đầu thầm mắng, không thấy bọn họ đang bận rộn muốn chết sao, thế mà lại còn nổi mưa nổi bão, ông trời đánh lôi làm gì, không thấy phiền hả?
Sương phòng ở hậu viện Huyện nha không nhiều lắm, ở trong căn phòng lớn nhất, có ba người bị thương nằm trên ba chiếc giường. Một người thì mặt trắng bệch, hai người còn lại thì sắc mặt đen xì, nhưng tất cả đều đang hôn mê bất tỉnh.
Triệu Tĩnh nhìn đại phu băng bó cho hoàng hậu, nghe đại phu nói cũng không đáng lo, lúc này mới yên tâm phân nửa. Ánh mắt liền nhìn về phía hai đại phu kia, nhưng thấy bọn họ nhíu mày lắc đầu, trái tim không khỏi thắt lại, vội hỏi: “Đại phu, bọn họ sao rồi?”
Đại phu lắc đầu: “Hai vị này bị trúng độc, tuy đã tạm thời ngăn chặn được độc tính, nhưng thuốc này cũng không thể giải trừ được độc tố, giờ phải nhanh tìm được giải được. Lão hủ vô năng, chỉ có thể cầm máu cho họ mà thôi, thỉnh ngài mời vị cao minh khác.”
“Lang băm! Lang băm!” Ngay cả độc cũng không biết giải, còn làm đại phu gì nữa. Triệu Tĩnh tức giận đuổi ba vị đại phu đi.
Sau khi bọn họ trúng độc, Triệu Tĩnh vốn nhờ Triệu Hồng Lân cứu trị nhưng y từ chối. Nhớ tới Bình thái y có cho hắn một lọ giải độc, liền thử cho bọn họ uống, không ngờ độc vẫn không thể giải…
“Oa oa… thất hoàng thúc… thất hoàng thúc… thúc tỉnh lại đi!” Triệu Kiến Thành không ngừng khóc la, lúc thì gọi mẫu hậu, lúc thì kêu thất hoàng thúc, thật khiến người khác cảm thấy đau lòng. Đến khi biết mẫu hậu không sao, nó lại chuyên tâm khóc kêu thất hoàng thúc. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt nhào vào lòng Triệu Tĩnh, nức nở hỏi: “Phụ hoàng, thất hoàng thúc sẽ không chết đúng không? Phụ hoàng mau cứu thất hoàng thúc đi… oa oa…”
“Kiến Nhi ngoan nào, không khóc. Thất hoàng thúc của con không sao đâu, phụ hoàng sẽ nghĩ cách mà.” Triệu Tĩnh an ủi con mình, trong lòng cũng loạn cả lên. Sớm biết xuất cung sẽ xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn hắn sẽ không đi.
Hồng Phong đang thẩm vấn thích khách, còn đám thủ hạ thì đang băng bó vết thương. Kẻ bị thương nặng thì nằm mê man trên giường, còn nhẹ thì đừng ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.
Đám thủ hạ của Đoàn công tử gấp như kiến bò chảo nóng…
“Oa oa… chúng ta phụng mệnh bảo vệ hoàng thượng, nhưng bây giờ hoàng thượng lại sinh tử chưa biết… Lúc về làm sao công đạo với ngũ vương gia được đây? Chi bằng ở đây lấy tử tạ tội cho rồi!” Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại âm hiểm xảo trá của ngũ vương gia… oa oa… Bọn họ tình nguyện tự vận cũng không muốn chịu cực hình của ngũ vương gia đâu!
“Tính mạng là quý nhất, sao có thể xem thường mà tự vẫn?” Triệu Tĩnh đi ra, sắc mặt nghiêm trọng nhìn bọn họ. Sau đó lướt mắt liếc bóng đen đứng dưới mái hiên, liền đi tới đó: “Cửu hoàng thúc, Trẫm biết ngươi có cách cứu họ.”
Triệu Hồng Lân quay đầu nhìn hắn một cái, thanh âm dễ nghe nhẹ nhàng phun ra, trong tiếng mưa rơi tầm tã nhưng lại vô cùng rõ ràng: “Trừ phi… ngươi quỳ xuống cầu xin ta.”
Mọi người như bị sét đánh, giật mình sững sờ, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài kia.
Không dám tin! Y dám yêu cầu vua một nước phải quỳ xuống? Đây là mạo phạm thánh thượng, là tội mất đầu đó nha!
Triệu Tĩnh giật mình, một hồi lâu không nói nên lời. Y lại muốn mình trước mặt bao người, lại còn cả khách nhân dị quốc, quỳ xuống cầu xin? Y cũng biết, đường đường là một hoàng đế lại quỳ trước hạ thần, chẳng những khiến bản thân hắn nhục nhã, mà còn làm cho Đại Tống bị mọi người nhạo báng nữa.