Triệu Tĩnh vừa nghe vừa uống cạn chén rượu, sau đó cười hỏi hắn: “Người khác thích nói gì kệ họ. Nghĩa đệ đừng nói về ta nữa, mà đệ thì sao, vì chuyện gì lại bỏ quốc sự chạy tới Trung Nguyên?”
“Ách… tiểu đệ đặc biệt tới Trung Nguyên là để gặp huynh mà… Ha ha!” Đoàn Vô Ngân dời ánh mắt, cúi đầu uống rượu, muốn mượn điều này để che giấu khuôn mặt xấu hổ.
“Thật cao hứng vì đệ còn nhớ tới huynh. Bất quá, sự thật chắc không phải vậy đâu nhỉ?” Triệu Tĩnh rót rượu cho hắn, rồi lại tự rót cho mình, tiếp tục đối ẩm.
Đoàn Vô Ngân một hơi cạn sạch, cười cười nói: “Huynh cũng đang cố giấu sự thật mà?”
Nhìn hắn một lúc lâu, Triệu Tĩnh cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống sạch, sau đó lại rót đầy hai chén, cười khổ nói: “Đêm nay cái gì cũng đừng nói, huynh đệ ta không say không về. Đệ tìm huynh không phải là vì muốn uống rượu sao?”
“Hảo! Không say không về… Nhất túy giải thiên sầu…”
“Đúng đúng, nhất túy giải thiên sầu… sầu… nào, uống!”
“Uống!”
Ngươi tới ta đi, bất giác một bầu rượu đã cạn.
Thế nhưng, đến lúc này, vẫn không có “nhất túy giải thiên sầu”, mà chỉ có “nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm” mà thôi…
Trong Ngự Hoa viên, hai vị hoàng đế say rượu gục trên thạch bàn, một người không tự kìm hãm được mà kêu ngũ đệ, còn một người thì trong mộng rơi lệ mà gọi cửu hoàng thúc.
Ngày kế tỉnh rượu, Triệu Tĩnh đã nằm trong tẩm cung. Hắn bỏ chăn ra, hỏi Tiểu Hòa: “Đêm qua ai đỡ Trẫm hồi cung?”
“Là hoàng hậu nương nương ạ. Đêm qua hoàng hậu tới thăm ngài, nô tài nói ngài cùng Đoàn vương gia đang uống rượu ở Ngự Hoa viên. Hoàng hậu tới đó, thấy hai ngài đều say, nên đã đỡ ngài hồi cung. Sau đó gọi nô tài đưa Đoàn vương gia về Nhân An cung.”
Là Hồng Linh?
Triệu Tĩnh nhíu mày, hỏi: “Vậy lúc Trẫm say rượu, có nói gì không?”
“Nô tài không nghe thấy gì ạ.” Tiểu Hòa gục đầu xuống, ít nhất lúc hoàng hậu dìu hoàng thượng về, quả thật mình cũng không nghe thấy hoàng thượng nói gì.
Lúc này Triệu Tĩnh mới cảm thấy an tâm.
May quá!
Hắn vội vàng rửa mặt rồi thay long bào đi vào triều.
Theo Đại Lý Tự thẩm tra, thích khách là nhi tử của tiền binh bộ thượng thư, dù bị trọng hình vẫn một mực khẳng định chính mình là chủ mưu, vì vậy Đại Lý Tự đã phán lập tức xử trảm.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ gật đầu, nhưng ánh mắt lại đặt trên thân ảnh thon dài đứng thứ nhất ở bên phải. Người nọ sau khi nghe được phán quyết vẫn bất động thanh sắc, phảng phất như đang ngồi thiền.
Có lẽ không phải là y chủ mưu?
Triệu Tĩnh nghĩ vậy, cũng hy vọng sự thật là thế.
Sau khi bãi triều đến Ngự Thư phòng, Triệu Tĩnh đã thấy Đoàn Vô Ngân đến từ biệt. Triệu Tĩnh cố sức giữ lại, nhưng ba ngày sau, Đoàn Vô Ngân cũng sẽ phải về nước.
Triệu Tĩnh biết hắn cũng không thể ở lại lâu hơn, vì vậy đành phái một đội Ngự Lâm quân hộ tống hắn. Cũng hạ chiếu cho các châu phủ quan viên ven đường phải tận lực bảo vệ đoàn người.
Mấy ngày nay làm bạn với Đoàn Vô Ngân, Triệu Tĩnh cũng không biết thất đệ hiện tại ra sao. Cho nên sau khi dùng cơm trưa xong, Triệu Tĩnh đã khởi giá đến Nhân Hòa cung của Triệu Hâm thăm hắn.
Đến nơi, nghe người trong cung nói Triệu Hâm đang ở hậu hoa viên, Triệu Tĩnh liền kêu bọn họ không được quấy rầy, rồi đi thẳng tới đó. Chứng kiến Triệu Hâm ngồi trong đình ngẩn ngơ, hẳn mở miệng hỏi:
“Thất đệ, đang suy nghĩ gì thế?”
Triệu Hâm lấy lại tinh thần, lập tức quỳ xuống: “Thần đệ không biết hoàng thượng giá lâm, mong hoàng thượng…”
“Được rồi, thất đệ, nơi này chỉ có huynh đệ chúng ta, đừng đa lễ nữa.” Triệu Tĩnh nâng hắn dậy, thấy khí sắc hắn không tệ, cũng yên lòng. Nhìn lướt qua xung quanh một phen, nhưng lại không thấy thân ảnh đáng lẽ phải xuất hiện ở đây, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Thất đệ, sao Kiến Nhi không đến chơi với đệ? Không phải nó thích nhất dính chặt lấy đệ sao?” Cái tên tiểu quỷ kia, một khắc không thấy thất đệ đã ầm ĩ cả lên cơ mà.
“Nó…” Triệu Hâm thoáng buồn bã, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tĩnh, trên khuôn mặt trẻ thơ như ẩn như hiện nỗi buồn. “Hoàng thượng, vì sao hoàng hậu không cho thần đệ gặp Kiến Nhi? Ngay cả Kiến Nhi muốn tìm thần đệ cũng không được…” Mấy ngày nay, chỉ có một mình hắn nằm trên giường bệnh, Kiến Nhi vừa tới liền bị hoàng hậu phái người mang về.
Kéo hắn vào lòng, vuốt ve đầu hắn, Triệu Tĩnh không khỏi cảm thấy buồn bã. Thất đệ với Kiến Nhi rất giống hắn với cửu hoàng thúc, chẳng lẽ đây là báo ứng sao?
Ai cũng nói Triệu Tĩnh hắn giết cha giết huynh, cướp lấy ngôi vị hoàng đế, mê luyện sắc đẹp của người khác, đến mức giết chết thê tử người đó, nhất định sẽ gặp báo ứng…
Nhưng mà, người ngoài làm sao biết được sự thật đây?
“Hoàng thượng?” Triệu Hâm nhìn không thấy mặt hắn, nhưng lại có thể cảm thấy hắn đang run rẩy, trông vô cùng bi thương.
“Thất đệ, đệ thích Kiến Nhi không?” Triệu Tĩnh giơ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lên, hỏi.
Triệu Hâm gật đầu.
“Vậy đệ có bằng lòng cả đời bảo vệ nó, ở bên nó không?”
Sắc mặt hoàng thượng trông đầy nghiêm túc, Triệu Hâm mở to mắt nhìn hắn, cũng kiên định mà gật đầu: “Đệ nhất định sẽ bảo vệ Kiến Nhi, ở bên Kiến Nhi.”
“Vậy thì tốt, hoàng huynh sẽ cho Kiến Nhi tới tìm đệ, sau này nhất định phải chăm sóc nó, nghe rõ chưa?”
“Đệ nhất định sẽ chăm sóc Kiến Nhi!” Triệu Hâm gật mạnh một cái, ánh mắt vô cùng chăm chú.
“Hy vọng sau khi lớn lên, đệ vẫn nhớ rõ ước hẹn này.” Cũng đừng giẫm vào vết xe đổ của ta…
Triệu Tĩnh cô đơn rời đi. Hắn không biết vì sao lại nói với thất đệ điều đó, chỉ là, có chút chuyện hắn đã vô thức mà nói ra. Bây giờ hai đứa còn nhỏ, có lẽ chuyện sẽ không nghiêm trọng như hắn nghĩ. Nhưng mà hắn không muốn tương lai hai đứa sẽ phải nếm loại đau đớn khổ sáp này.