Nhìn người trên giường không hề hay biết, y âm thầm thề, nhất định phải tra ra ai có dũng khí dám lấy danh nghĩa của y lừa gạt Triệu Tĩnh. Y nhất định sẽ phải cho kẻ đó nhận lấy hậu quả thảm khốc.
Thân ảnh màu đen mang theo khí tức khó hiểu lướt đi.
Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng có người lại không cho rằng như vậy.
Mở báo án do quan phủ nhận được ra, hạ lưu Tây Khê phát hiện ra hai thi thể nam. Bởi vì bị ngâm trong nước quá lâu mà bắt đầu hư rữa thối nát, không thể suy đoán chính xác thời gian tử vong được, chỉ có thể bằng kinh nghiệm mà ước chừng hai nạn nhân chết từ bảy ngày trước. Sau khi có người đến nhận, hai nạn nhân được biết là hai tên lưu mạnh, thường trà trộn vào hoa phố làm điều bất lương.
Nói cách khác, động cơ án này cùng người hiềm nghi rất khó tra được. Ai mà biết bọn họ đắc tội với những người nào?
Triệu Hồng Lân nghe thủ hạ bẩm báo, mặt mày nhăn lại. Thì ra hai tên khốn nạn này đã bị người diệt khẩu. Khó trách người của y tìm mãi không ra. Nhưng nếu đầu mối bị đứt đoạn thế này, bảo y làm sao cam tâm? Y phân phó kẻ dưới tra xem trong nhà bọn họ còn ai không, nếu tra được, lập tức hồi báo.
Bàn tay chống trán, đầu óc Triệu Hồng Lân lại bay vào trong cung. Tám ngày rồi Triệu Tĩnh vẫn hôn mê chưa tỉnh, lẳng lặng nằm trên giường, dựa vào dược vật cùng thức ăn lỏng để duy trì…
Chẳng lẽ thật sự hắn không muốn tỉnh lại sao? Thật sự vĩnh viễn cũng không hồi tỉnh ư?
Tin tức hoàng thượng bệnh nặng lan truyền khắp kinh thành. Mấy ngày nay, chủ đề triều thần bàn luận đều xoay quanh việc trục xuất thái tử hiện tại, lập Triệu Kiến Thành làm thái tử mới. Nhưng người nắm giữ quyền quyết sách trong triều là trung thư lệnh và binh bộ thượng thư, lại bộ thượng thư lại không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn cuộc phân tranh.
Tứ vương gia đang trấn thủ biên quan, hai ngày trước đã khoái mã trở về.
Có người đoán là do hắn ước mơ ngôi vị hoàng đế, trong lòng mọi người, tứ vương gia cùng Cần vương vốn là hai đối thủ lớn nhất cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.
Hoàng hậu vẫn canh giữ trước giường bệnh, ngày nào cũng rơi lệ đầy mặt, ngự y cũng đã nói chân tướng cho nàng biết.
Nhìn người trên giường không còn chút nhân khí nằm đó, nàng bỗng cảm thấy hối hận. Nếu sớm biết sẽ hại hoàng thượng thành như vậy, nàng sẽ không làm… Nàng chỉ muốn Triệu Hồng Lân không dây dưa với hoàng thượng nữa, càng muốn làm cho hoàng thượng hoàn toàn mất hết hy vọng với Triệu Hồng Lân. Như vậy nàng sẽ có cơ hội… Nhưng mà, nhưng mà, kết quả thế này… Không, hết thảy đều do Triệu Hồng Lân gây ra!
Hồng Linh nổi giận cầm kiếm quát lớn: “Đây đều là lỗi của Triệu Hồng Lân! Ta không thể không giết hắn!”
“Hoàng hậu nương nương xin bớt giận…”
Tiểu Hòa với Tiểu Thuận khuyên nàng, muốn đoạt lại bảo kiếm trong tay nàng, lại bị nàng quát tránh ra, rồi cầm kiếm nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
“Hoàng hậu nương nương… Hoàng, hoàng thượng! Hoàng thượng tỉnh rồi!” Tiểu Hòa không biết là do cao hứng hay sao, đột nhiên òa khóc lớn.
Hoàng thượng tỉnh rồi?
Hồng Linh cất kiếm vào bao, vội vàng xoay người chạy tới bên giường. Quả nhiên Triệu Tĩnh đã mở mắt.
Mặc dù mờ mịt vô hồn, nhưng khóe mắt lại chảy xuống một hàng lệ…
Cho dù y đối với mình tàn nhẫn, nhưng mình vẫn không cách nào không để ý tới. Đến khi nghe thấy Hồng Linh muốn giết y, hắn lại vì y mà lo lắng…
Hồng Linh cũng cảm thấy trái tim băng giá! Hoàng thượng vì Triệu Hồng Lân, có thể hy sinh bất cứ thứ gì sao?
Vậy nàng là gì? Trong lòng hoàng thượng, nàng có chiếm được chút nào không?