Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 67



Việc này là cơ mật, sao ngự lâm quân lại đột nhiên đến đây?

Ánh mắt lão chạm đến bóng lưng cứng ngắc bên vách núi, liền bừng tỉnh đại ngộ – là y! Thời gian gần đây, y luôn thoái thác không muốn tham dự vào việc này, không ngờ y lại bán đứng mọi người.

Ngọc lão trang chủ cười lạnh: “Dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, lòng ngươi vẫn hướng về bọn họ! Tống Thanh Vân… không, ta phải gọi ngươi là Triệu Hồng Lân mới đúng! Không ngờ ngươi dám bán đứng mọi người! Đồ phản bội!”

Các môn phái không khỏi nhìn nhau. Y không phải là bảo chủ Thanh Vân Bảo – Tống Thanh Vân sao? Thế nào lại biến thành Triệu Hồng Lân rồi?

Triệu Hồng Lân sung nhĩ không nghe, chỉ ngơ ngác nhìn xuống vực, mây khói lượn lờ, sương mù dày đặc, làm sao nhìn rõ được? Theo Triệu Tĩnh nhảy xuống vách núi, y cảm thấy trái tim mình cũng rớt theo…

“Các ngươi muốn bó tay chịu trói hay là ngoan cố phản kháng?” Triệu Kỳ lẳng lặng nhìn đám võ lâm nhân sĩ, mặt không chút thay đổi.

Trả lời hắn chính là kiếm quang như tia chớp của đối phương. Cùng với uất ức bó tay chịu trói, bọn hắn thà hợp lại mở đường máu còn hơn, cùng lắm thì 18 năm sau lại là một hảo hán!

“Bắn!” Triệu Kỳ phất tay, ý bảo ngự lâm quân bắn tên.

Trong chớp mắt, tiễn bay như sao, bắn thẳng vào thân thể đám người kia. Đám người hoảng sợ, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Nguyên bổn đang sống sờ sờ, giờ đây kẻ thì chết, người thì bị thương, máu chảy thành sông, nhiễm đỏ cả núi. Không ít người võ công khá cao, sau khi tránh được cung tên, liền vọt tới bên cạnh Triệu Kỳ. Tưởng hắn bất quá chỉ là một tên thùng cơm to mồm, ai ngờ võ công của hắn lại cao cường như vậy, một nắm đấm, đã hạ gục được ba tên đánh lén, thậm chí còn làm một tên bị thương!

“Tiếp tục bắn!” Ra lệnh một tiếng, tên bay rậm rạp như sao trời, có mũi rơi xuống đất, có mũi cắm vào cây, nhưng nhiều nhất vẫn là cắm trên cơ thể người! Đến lúc này, nào có ai dám đánh lén nữa, chỉ nội việc ngăn tên còn không kịp nữa là.

Vung tay lên lần nữa, ngự lâm quân đã bao vây hết đám võ lâm, trường mâu trường kiếm đâm liên tục. Song phương thương vong rất nhiều, nhưng tổn thất thảm trọng nhất là đệ tử các môn phải, còn đa số những người bị thương khác đều đã bị ngự lâm quân bắt trói. Chỉ còn mấy người võ công cao cường còn đang ngoan cố phản kháng, cũng có người bị thương bỏ chạy.

Triệu Hồng Lân như nổi điên mà xông vào đám ngự lâm quân, đôi tay đẫm máu đoạt lấy một thanh trường kiếm, mặc kệ là ngự lâm quân hay đám võ lâm, chỉ cần nhìn thấy người là giết. Hai tròng mắt đỏ lòm như mất hồn…

Triệu Trinh đã bao giờ nhìn thấy tràng cảnh đáng sợ như vậy, vội vàng sai ngự lâm quân bắn chết tên hung thần ác sát kia.

Nhưng lại bị Triệu Kỳ ngăn lại, sau khi dặn dò thủ hạ bảo vệ thái tử, hắn liền phi thân vào vòng chiến, cuối cùng đã bắt sống được trang chủ Mai Ngọc sơn trang.

“Cửu hoàng thúc! Dừng tay!” Triệu Kỳ vẫy lui đám thủ hạ đang nơm nớp lo sợ, kết quả bị kiếm của Triệu Hồng Lân đâm thẳng vào ngực.

“Không… tứ đệ…” Triệu Trinh kinh hô, từ từ nhắm chặt hai mắt không dám nhìn.

Mà Triệu Kỳ vẫn tỉnh táo đứng bất động, lạnh lùng nói với y: “Cửu hoàng thúc, thúc đã hại chết Triệu Tĩnh rồi, đừng giết thêm một chất nhi nữa!”

Trường kiếm đâm vào ngực, đâm vào da thịt, chỉ chảy một tý máu.

Vừa nghe thấy tên Triệu Tĩnh, vốn đang điên cuồng, người kia đột nhiên tỉnh táo lại, liếc nhìn Triệu Kỳ một cái, rồi ném kiếm xuống đất.

Triệu Trinh xông lên, xác định thương thế của tứ đệ không nặng, mới dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn vào khuôn mặt xa lạ tầm thường trước mắt: “Ngươi là cửu hoàng thúc?”

Triệu Kỳ tiến lên, bóc lớp mặt nạ của y ra, Triệu Hồng Lân cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Trinh. Bởi hắn cùng Triệu Tĩnh vốn là huynh đệ ruột thịt, cho nên có nhiều nét giống nhau…

“Cửu hoàng thúc! Thật là thúc!”

Theo tiếng kinh hô của Triệu Trinh, một âm thanh kinh ngạc đồng loạt vang lên. Người trong môn phái không thể tin được, người vẫn được bọn họ gọi là bảo chủ Thanh Vân bảo, lại là người trong hoàng tộc. Không những thế còn xinh đẹp nhu mỵ đến nhường này! Chẳng phải bọn họ đã bị y vui đùa sao?

Sau khi nhìn thấy thật là Triệu Hồng Lân, Triệu Trinh bi phẫn bất chấp trưởng ấu tôn ti, khóc mắng: “Triệu Hồng Lân! Ngươi là tên hỗn đản lãnh huyết tàn khốc, vô tình vô nghĩa! Là ngươi! Đều tại ngươi… là ngươi đã hại chết hoàng thượng! Lục đệ ơi… đệ thật là ngốc! Vì người thế này mà đi tìm cái chết, có đáng giá không? Triệu Hồng Lân, ngươi là đồ động vật lãnh huyết! Người là một tên đại ngu ngốc! Ngươi cho rằng thê tử ngươi là do lục đệ hại chết sao? Không phải, đệ ấy chưa từng hại bất cứ ai! Thê tử của ngươi là do ngươi hại chết! Bởi vì người kia muốn giết là ngươi! Chỉ là thê tử của ngươi đã chết thay ngươi thôi! Ngươi cho rằng năm đó phụ hoàng và ngũ đệ là do lục đệ hại chết sao? Không! Không phải! Phụ hoàng là do ngũ đệ hại chết! Còn ngũ đệ… là do hắn hại chết!” Triệu Trinh chỉ thẳng vào Triệu Kỳ, khóc cười nói: “Lục đệ là trong sạch, đệ ấy chưa từng hại ai! Chẳng qua đệ ấy chỉ thừa dịp hỗn loạn mà cướp lấy ngôi vị hoàng đế thôi! Đệ ấy mắc phải lỗi lớn nhất, chính là yêu cái tên hỗn đản vô tâm vô phế như ngươi! Lục đệ… sao đệ ngốc thế…”

Triệu Hồng Lân như bị sét đánh!

Hắn… hắn chưa từng làm hại ai? Vậy bao năm qua y hành hạ trả thù hắn vì cái gì? Không, không đâu, nhất định là nhầm rồi.

Triệu Hồng Lân lắc đầu. Y không tin!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.