Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 7



Bộ trang phục hoàng thượng mặc thật tùy tiện. Bất quá, người vẫn anh tuấn như cũ, khí chất vương giả trời sinh vẫn không chút suy giảm. Chỉ là khuôn mặt tái nhợt này, đã nói rõ hoàng thượng quả thật đang bị bệnh.

Triệu Tĩnh nhìn quét qua mấy vị đại thần, bốn người này đều là công thần phụ tá hắn đoạt ngôi vị hoàng đế, còn ba người kia là đại thần của Tiên hoàng, trong đó Lễ Bộ thượng thư là người cao tuổi nhất. Hôm nay vội vã tới gặp hắn như vậy, không biết bọn họ lại muốn cái gì đây?

Mấy vị đại thần của Tiên hoàng không chờ lâu liền nói ra ý đồ diện kiến thánh lần này của mình.

Hiện các vị trí binh bộ, hộ bộ, hình bộ, lại bộ thượng thư đều đang trống. Là do lúc tân hoàng đăng cơ, tứ bộ thượng thư ở trên đại điện đã chọc giận mặt rồng, người thì bị chém, kẻ thì ngồi lao. Gần đây triều đình rối ren, không thể không có người quản lý tứ bộ này!

Đêm qua Triệu Tĩnh đã xem qua tấu chương, cho nên biết các đại thần muốn tấu gì, liền lập tức ra ý chỉ: “Tứ bộ thượng thư sẽ do thượng thư thị lang của tứ bộ lên thay.”

Tứ bộ thượng thư thị lang gồm: lại bộ Đông Phương Vô Nhai, hình bộ Nam Cung Kiếm, binh bộ Tây Môn Tam Nguyên, hộ bộ Bắc Minh Chiếu Thiên. Tuy chỉ là thượng thư thị lang, nhưng năng lực làm việc lại hơn hẳn các vị cũ, chưa kể hành vi đoan chính được dân chúng kính trọng, để bốn người này thay thế cũng không ai dám phản bác.

Việc của ba vị đại thần kia đã xử lý xong, nhưng ý đồ lần này của bốn vị công thần lại làm Triệu Tĩnh nhíu mày.

Bọn họ vì muốn trục xuất thái tử Triệu Trinh mà tới. Từ khi hoàng thượng đăng quang đến nay, người nên bãi chức đã bãi, người xứng thăng chức đã thăng, duy độc có thái tử là vẫn chưa xử lý. Trong triều vẫn còn dư đảng ủng hộ thái tử, đối với hoàng thượng mà nói, thái tử là một mối nguy hiểm vô cùng.

Làm sao Triệu Tĩnh không hiểu điều đó? Suy nghĩ chốc lát, hắn liền an ủi mấy vị đại thần: “Chuyện thái tử không vội, Trẫm tuổi còn trẻ, chưa có con nối dõi, cứ để đại hoàng huynh làm thái tử cũng có sao đâu? Với lại thái tử đang ở trong cung, bốn vị ái khanh yên tâm đi.”

Hoàng thượng đã nói thế rồi, bọn họ cần gì phải nhiều chuyện nữa đây?

Trấn an xong bốn vị công thần, đến lượt lễ bộ thượng thư dâng tấu trình về chuyện tấn táng của Tiên hoàng, Triệu Tĩnh không có ý kiến gì, cũng liền chuẩn tấu.

Sau khi chúng thần thối lui, Tiểu Hòa định dìu hoàng thượng quay về tẩm cung thay thuốc, thì lại nghe biên quan truyền tin về. Tứ hoàng tử dụng binh như thần đã đánh đuổi quân Liêu ra khỏi bờ cõi, năm ngày sau sẽ khải hoàn hồi triều.

Triệu Tĩnh gật đầu, vô cùng vui mừng ban thưởng cho người đưa tin, còn mình thì về tẩm cung nghỉ ngơi.

Tin chiến thắng ư? Hắn biết tứ hoàng huynh tự mình xuất binh sẽ không thua, huống chi trong tay mình còn có đại hoàng huynh, y có muốn thua cũng không dám.

Nghĩ về đại hoàng huynh, Triệu Tĩnh mới nhớ mình đã lâu rồi chưa gặp, liền không để ý tới Tiểu Thuận cùng Tiểu Hòa khuyên can mà đi về phía Ly cung.

Cả hoàng cung chỉ có hoàng hậu, không có tần phi, cho nên cung điện còn trống vẫn rất nhiều. Ly cung, thực chất cũng chỉ cách Trữ cung không quá một dặm.

Người trong Ly cung không nghĩ hoàng thượng đến, thái tử thì đang tự tay dạy nhi tử mới bốn tuổi viết chữ, còn thái tử phi thì đừng cạnh xem.

Thấy Triệu Tĩnh, Triệu Trinh vội vàng quỳ xuống, cũng kéo cả nhi tử quỳ theo.

“Đại ca, đừng đa lễ.” Triệu Tĩnh tiến lên nâng y dậy: “Đại ca gần đây thế nào?”

“Hừ! Triệu Tĩnh, ngươi đừng giả vờ mèo khóc chuột!” Thái tử phi mày liễu dựng thẳng, nhìn thấy Triệu Tĩnh cũng không quỳ, chẳng để ý tới lễ nghi mà vọt thẳng tới trước mặt hắn mắng to: “Ngươi giết phụ hoàng cũng ngũ hoàng đệ, giam lỏng thái tư lập mưu soán vị, sớm muộn ngươi cũng không được chết tử tế!”

Triệu Tĩnh nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Triệu Trinh biến sắc: “Yên Nhi! Không được vô lễ, còn không mau quỳ xuống xin lỗi hoàng thượng đi!”

Thái tử phi hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng nhìn Triệu Tĩnh, nói: “Thần thiếp nói đều là sự thật, tại sao phải xin lỗi? Có quỳ cũng không phải quỳ hắn! Thần thiếp chỉ quỳ trước những vị hoàng đế nhân đức, chứ không phải loại tiểu nhân âm mưu làm loạn này!”

“Yên Nhi, nàng câm mồm!” Triệu Trinh hoảng sợ chạy lên che miệng nàng, chẳng lẽ nàng muốn chết sao?

Triệu Tĩnh nhăn mày, mặt không đổi sắc nhìn hai người, lãnh ý phát ra còn lạnh lẽo hơn cả gió đông.

“Trẫm không nghĩ làm một hoàng đế tốt, cũng không muốn làm một hoàng đế tốt trong miệng người khác. Thái tử phi, nàng có biết bất kính với Trẫm, tiền tứ bộ thượng thư có kết quả gì không?”

Hai người bị giam lỏng trong cung, phạm vi hoạt động cũng không ra khỏi Ly cung thì làm sao biết được?

“Bọn họ người thì bị chém, kẻ thì cả đời sống trong thiên lao.” Tiểu Hòa hảo tâm nói.

Triệu Trinh cuống quít lôi kéo thê tử quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng, Yên Nhi quả thật quá vô lễ, tội thần cầu xin hoàng thượng tha thứ cho nàng…”

“Mời đại ca đứng lên…” Triệu Tĩnh mỉm cười, nhưng trong mắt lại không chút ý cười. Hắn tiến lên từng bước nâng y dậy, nhưng kết quả lại khẽ động vào vết thương nơi vai trái, đau đớn rên lên một tiếng. Tiểu Hòa cơ trí, vội vàng tiến lên đỡ hắn.

“Hoàng thượng bị thương?” Triệu Trinh đứng dậy dìu hắn, ân cần hỏi thăm: “Đã kêu thái y xem qua chưa?” Dù sao hắn cũng là đệ đệ ruột thịt của y, quan tâm cũng là chuyện thường tình.

Triệu Tĩnh gật đầu, tỏ vẻ không sao. Vị đại ca này, quá thiện lương rồi, mình đã cướp đi những thứ thuộc về y, vậy mà y vẫn quan tâm đến mình. Đây cũng chính là một trong các nguyên nhân khiến mình không muốn hại y.

Bỗng thái tử phi đột nhiên xông lên, tháo chiếc trâm cài đầu đâm về phía Triệu Tĩnh: “Triệu Tĩnh… ngươi chịu chết đi!”

Không người nào kịp ngăn cản, chiếc trâm đã đâm vào ngực Triệu Tĩnh, rất nhanh, vạt áo đã thấm đẫm máu tươi…

“Người đâu! Hộ giá! Hộ giá…” Tiểu Hòa kinh hoàng hô lên, gấp đến độ không biết làm sao cho phải.

Triệu Trinh cũng không ngờ thê tử của mình lại lớn mật dám ám sát hoàng thượng, y chỉ kịp kêu đừng, chứ không kịp ngăn cản: “Lục đệ, đệ không sao chứ? Để đại ca đi gọi ngự y…”

Vẫn là Tiểu Thuận tỉnh táo. Nhìn thấy hoàng thượng sắc mặt không đổi, chỉ liếc mắt một cái, trong ánh mắt hiện lên hàn quang, Tiểu Thuận lập tức hiểu ý, vội vàng lấy con dao tùy thân đâm vào lưng thái tử phi…

Nghe thấy tiếng Tiểu Hòa hô, cấm quân canh giữ bên ngoài đã vọt vào, bao vây lấy đám người thái tử, cũng bắt nhi tử của y. Tên tiểu tử này thấy nguy không sợ, không khóc cũng không ầm ĩ.

“Thả thái tử ra.” Triệu Tĩnh bưng vết thương, đau đớn làm hắn nhăn mày: “Việc này là thái tử phi gây nên, không liên quan tới người khác. Nàng cũng đã chết, các ngươi lui ra ngoài đi. Nhớ kỹ, sau này phải bảo vệ an toàn cho thái tử, không cho bất luận kẻ nào ra vào, nếu có chuyện gì xảy ra, các ngươi hãy mang đầu tới gặp Trẫm.”

Cấm vệ quân nhất tề quỳ xuống lĩnh mệnh.

“Yên Nhi… Yên Nhi…” Triệu Trinh ngồi dưới đất, ôm lấy thê tử, lắc lắc không ngừng như muốn lay tỉnh nàng…

Thái tử phi chậm rãi mở mắt ra, đứt quãng nói: “Thái, thái tử… Yên Nhi giết… giết Triệu Tĩnh… Ngài sẽ là… hoàng thượng…”

“Yên Nhi? Yên Nhi… nàng đừng chết, nàng đừng chết…” Triệu Trinh lay nàng, nhưng nàng lại mắt mắt, khóe môi khẽ mỉm cười.

Triệu Tĩnh đứng dậy, hai mắt tối sầm, thây thể khẽ lung lay, may mà có Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận đỡ kịp, hắn mới không ngã quỵ. Nhìn vào ngực, vết thương mới cùng vết ở vai đã hé ra, máu thấm đẫm một mảng.

“Đại ca… đừng quá đau buồn…”

Được hai người dìu, Triệu Tĩnh tập tễnh bước đi, đôi chân dần mất cảm giác, xem ra hắn đã chảy quá nhiều máu…

“Yên Nhi, Yên Nhi… nàng tỉnh lại đi, nàng nói cho ta biết… ngôi vị hoàng đế… thật sự nặng như vậy sao…”

Dừng lại một chút, Triệu Tĩnh tiếp tục bước đi, chân đã có chút phát run.

Ngôi vị hoàng đế, thật sự nặng vậy sao?

Đúng vậy, nó thật sự nặng thế sao?

Nhiều năm qua, hắn rất tin tưởng, ngôi vị hoàng đế tượng trưng cho đỉnh cao quyền lực, có được nó, sẽ có được bất cứ thứ gì hắn muốn.

Bây giờ, hắn đã ngồi lên đỉnh cao của quyền lực, nhưng hắn chiếm được gì đây?

Chỉ là người kia càng xa cách hắn hơn mà thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.