Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 239: Ba Năm



Từ sâu trong con ngươi Lam Tâm Ngọc hiện lên thần sắc xảo trá, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên lại nhìn sang khuôn mặt đang được che khăn của Lam Đại Nguyệt, trên mặt đột nhiên hiện lên thần sắc không đành lòng:

- Thiên Tuyết, ngươi mang nàng đi xuống đi!

- Vâng, chưởng môn!

Lam Thiên Tuyết thở phào trong lòng một cái, nhìn đệ tử của mình giống như một hàng hóa đưa ra trao đổi, cảm giác thật không dễ chịu.

- Không cần!

Thấy trên mặt Lam Tâm Ngọc có chút thần sắc không đành lòng, cuối cùng Phương Vân cũng có chút hảo cảm đối với nữ nhân này, ít nhất nàng cũng không có quá xấu.

- Lam chưởng môn nếu như coi ta là ngu ngốc rồi giở công phu sư tử ngoặm đó là không có khả năng! Như vậy đi, sau này Lãnh Nguyệt phái sẽ không có trên danh sách cần bị tiêu diệt của triều đình. Nếu có tông phái khác gây nguy hiểm ảnh hưởng đến căn cơ của Lãnh Nguyệt phái thì ngươi cứ nói ta một tiếng, ta sẽ mang binh qua tiêu diệt.

Phương Vân khoát tay áo, trực tiếp mở miệng nói. Giọng nói vô cùng chân thật đáng tin.

- Lam chưởng môn, việc hôn lễ giữa phái ngươi và Thiên Tinh phái đơn giản cũng chỉ là muốn giữ căn cơ của Lãnh Nguyệt phái thôi, cái này thì ta thỏa mãn ngươi rồi chứ! Nếu như ngươi còn có yêu cầu nào quá cao khác thì đó là quá phận rồi!

Lam Tâm Ngọc trầm ngâm một lát, rốt cuộc đáp ứng:

- Được rồi!

Cho dù như thế nào thì Lam Tâm Ngọc tuyệt không hi vọng căn cơ của Lãnh Nguyệt phái lại bị hủy đi trên tay của mình. Chỉ cần giữ được căn cơ không bị hủy thì đã là điều tốt nhất, đó cũng là điều mà Lam Tâm Ngọc quan tâm nhất.

- Được rồi, xem ra chúng ta đã đạt thành hiệp nghị rồi! Hiện tại, để cho ta cùng Đại Nguyệt nói vài câu đi.

Phương Vân vừa dứt lời thì liền đứng dậy, đây là lần đầu tiên hắn đưa mắt nhìn về Lam Đại Nguyệt. Cả trong quá trình vừa rồi thì hắn vẫn không hề nhìn qua hay hỏi han Lam Đại Nguyệt. Trong lòng hắn hiểu rất rõ Đại Nguyệt không hề thích cái hôn sự, hết lần này tới lần khác không phản kháng mà vẫn đáp ứng yêu cầu của tông môn đã nói rõ lên tính cách cùng lập trường của nàng.

Những người có tính cách như Lam Đại Nguyệt căn bản là tâm tính quá thiện lương, quá nhu nhược, không đành lòng cự tuyệt người khác. Nếu như mình biểu hiện quá mức thương hoa tiếc ngọc, quá mức để ý thì đến lúc đó con hồ ly như Lam Tâm Ngọc sẽ trực tiếp đến bên cạnh Lam Đại Nguyệt hỏi nàng: Ngươi có nguyện ý theo hắn không?

Đến lúc đó thì toàn bộ coi như xong! Đến lúc đó thì chẳng những mình không cứu được Lam Đại Nguyệt mà còn tự phong cho mình một cái chức danh mới: tên ngu.

Cho nên biểu hiện của Phương Vân mạnh như thế là muốn tránh khỏi cái tình huống phát sinh đi. Nếu nói tính trước làm sau thì trước khi Phương Vân quyết định nhúng tay chuyện này thì đã đem hết mọi việc tính toán kỹ.

- Ừ, Đại Nguyệt, ngươi qua gặp hắn một chút đi.

Lam Tâm Ngọc gật đầu.

Phương Vân vừa mới nắm tay Lam Đại Nguyệt thì một cảm giác làn da mềm mại truyền đến, Phương Vân trấn định tâm thần, nắm nàng đi vào bên trong một điện trong Tam Nguyệt điện.

Phương Vân vung tay lên, vô số phù chú bay ra tạo thành một cái quang màng có thể cách âm bao trọn mình và Lam Đại Nguyệt lại.

- Được rồi, chúng ta có thể nói.

Phương Vân khoát tay áo, nói.

Lam Đại Nguyệt chỉ lại đứng đó, không nói tiếng nào. Hai vai của nàng khẽ run lên.

Phương Vân tựa hồ nghĩ tới điều gì, ngẩn ngơ một chút rồi đưa tay lên kéo cái khăn choàng của Lam Đại Nguyệt xuống. Dưới cái khăn che mặt màu hồng là một khuôn mặt quốc sắc thiên hương, chẳng qua trên khuôn mặt tràn đầy mỹ lên này giờ đây lại tràn đầy nước mắt. Vô số hạt thủy châu không ngừng từ đôi lông mi thật dài của Lam Đại Nguyệt nhỏ xuống.

Mặt của cô gái này giờ đây tràn đầy sự đau thương!

Phương Vân ngẩn ra, sau đó hiểu được, thật tâm nói:

- Thật xin lỗi. Ta chỉ là muốn trợ giúp nàng, trong lòng cũng không ác ý!

Phương Vân cũng biết có thể trong lòng Lam Đại Nguyệt bây giờ mình chẳng khác gì Bạch Phượng công tử. Đối với Lam Đại Nguyệt mà nói thì mọi thứ hôm nay hết thảy cũng chỉ là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác, đây mới chính là nguyên nhân làm nàng đau thương.

Mặc dù nàng không có biểu hiện ra, nhưng hiển nhiên tông phái mà nàng luôn tin tưởng lại coi nàng như một món hàng hóa, đẩy tới đưa đi cũng là một trong những nguyên nhân làm nàng đau thương.

Lam Đại Nguyệt nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, lệ trong đôi mắt không ngừng tuôn ra. Trong lòng nàng bây giờ thì những ấn tượng mà ngày đó Phương Vân xuất thủ đã không còn gì cả. Hôm nay hắn cùng Bạch Phượng công tử chẳng khác gì cả.

- Ai!

Trong lòng Phương Vân thở dài một tiếng:

- Xem ra nàng vẫn không tin tưởng ta!

Phương Vân bất đắc dĩ, chỉ đàng lần nữa thi triển Di Hình Hoán Cốt lần nữa biến ảo thành tướng mạo lúc trước:

- Nhìn ta thử đi, có nhớ tới gì không?

Nghe thấy lời Phương Vân, Lam Đại Nguyệt theo bản năng nhìn lại. Nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác thì ban đầu Lam Đại Nguyệt hơi mê hoặc, tiếp theo đó có một cảm giác quen thuộc nổi lên trong tâm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhớ nổi đây là người nào.

Phương Vân lắc đầu, có chút bất đắc dĩ:

- Có còn muốn bôi chút thuốc lên một người đầy máu như ta không?

Nghe thấy câu này thì Lam Đại Nguyệt giật một cái, một khuôn mặt hiện lên trong đầu nàng. Nàng rốt cuộc ngưng rơi lệ, không thể tin mà trợn to hai mắt:

- Là ngươi!

- Rốt cuộc nàng đã nhớ tới ta!

Phương Vân lại khôi phục diện mạo cũ, hắn sợ Lam Đại Nguyệt lại nghĩ gì đó nên vội vàng giải thích:

- Lần trước ta bị Võ hầu của triều đình đuổi giết, may nhờ có nàng mới tránh được một kiếp. Trong thời gian hôn mê đó, ta cũng từng tỉnh qua mấy lần.

Phương Vân vừa nói thì đem những chuyện đã xảy ra nói qua một lần, rồi nói tiếp:

"Lần trước, ta bị võ hầu của triều đình đuổi giết. May mắn có nàng, ta mới tránh được một kiếp. Ở trong đoạn thời gian hôn mê kia, ta từng tỉnh qua mấy lần."

Phương Vân vừa nói, vừa đem chuyện mình đã trải qua, nói lại một lần. Sau đó lại nói:

"Nàng a! Thật sự là quá u mê. Vì tông phái lợi ích, lại đi đáp ứng loại chuyện này! Nếu không phải ta kịp thời nhúng tay, nàng lại gả cho tên Bạch Điểu công tử kia"

Lam Đại Nguyệt chuyển giận làm vui, lau khô nước mắt: "Là Bạch Phượng công tử."

"Bạch Điểu, Bạch Phượng cũng không sao cả. Trọng yếu, cái chuyện hoang đường này, rốt cục cũng có thể chấm dứt. Chưởng môn của tông phái nàng, đem nàng xuất giá. Đơn giản là nghĩ giữ được căn cơ tông phái không bị hủy. Hiện tại, có lời hứa của ta. Trên căn bản Thiên Tinh Phái không có gan mà xuất thủ. Triều đình bên kia, tông phái nàng cũng không cần lo lắng",

Phương Vân nói.

"Cám ơn chàng, Lam Đại Nguyệt tự đáy lòng cảm kích nói, một lát sau, không biết nghĩ đến điều gì lo lắng nói:

, " Chàng thật là Đại Chu vương triều tiểu hầu gia? Chàng vừa mới cùng chưởng môn nói chuyện, có thật không?"

Lam Đại Nguyệt vẻ mặt lo sợ bất an. Nàng cùng Phương Vân tổng cộng cũng chỉ có gặp nhau vài lần, chưa từng nghĩ tới, mình tùy tiện cứu một người, lại có bối cảnh lớn như vậy.

Phương Vân dở khóc dở cười: "Thật sự, không cần lo lắng!"

Chuyện tình khi này, Phương Vân dĩ nhiên không thể nào nói hết, mình căn bản không có văn thư của triều đình gia nhập mười vạn đại quân Thu Đóa gì cả. Bất quá, Phương Vân tự tin, bằng thực lực của hắn, muốn gia nhập thu đóa đại quân này, cũng không phải là vấn đề gì lớn. Hơn nữa, bằng quyền thế của phụ thân hôm nay, bất kể là tiêu diệt Thiên Tinh Phái, hay giữ lại một cái Lãnh Nguyệt Phái, cũng không phải là cái vấn đề gì to tát cả. Cho nên cuộc nói chuyện này, cũng không có gì là lừa dối nàng!

Lam Đại Nguyệt cũng cảm giác mình có chút quá mức, trong lòng cảm thấy có chút lỗi, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng: "Thật xin lỗi! Chuyện lần này, thật sự cám ơn chàng",

“Nàng cũng đừng cám ơn ta, có qua có lại thôi", Phương Vân cười cười: "Đừng quên, nàng hiện tại là vị hôn thê của ta"!"

Lam Đại Nguyệt nghe vậy trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng.

Lam Đại Nguyệt bình thường cũng là quốc sắc thiên hương, giống như tiên tử. Thấy bộ dạng xấu hổ e sợ như vậy, trong lòng Phương Vân cũng rung động một chút. Nhưng dù sao hắn cũng đã xông vào bảy mươi hai tầng dưới đất, ý chí cực kỳ kiên định. Rất nhanh liền thu nhiếp tâm thần.

"Tốt lắm, không đùa nàng nữa. Thừa dịp bây giờ ta còn ở Lãnh Nguyệt Sơn, còn có thể nói mấy câu. Hay là nàng nói một chút, nàng có yêu cầu gì không? Một lát, ta sẽ nói với chưởng môn của nàng một chút. Chắc nàng sẽ đáp ứng.

Lam Đại Nguyệt suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Có thể ở bên trong môn phái, phụng bồi sư phụ cùng chúng tỷ muội, ta đã rất thỏa mãn rồi."

Phương Vân trong lòng thở dài một tiếng, Lam Đại Nguyệt tính tình phi thường nhu hòa, thiện lương. Câu trả lời này của nàng, Phương Vân cũng đã sớm nghĩ tới:

"Vậy cũng tốt. Một lát nữa đi ra ngoài, ta liền tùy tiện tìm cớ với chưởng môn của nàng, không thể dẫn nàng đi ra ngoài. Tạm thời đem nàng ở lại bên trong tông phái, cho người trong tông môn chiếu cố. Nàng thấy sao?

"Vâng "Lam Đại Nguyệt khẽ gật đầu, trên mặt rốt cục cũng lộ ra vẻ mĩm cười.

"Vậy đi thôi!"

Từ Thiên Điện đi ra ngoài, Phương Vân như cũ nắm lấy tay Lam Đại Nguyệt, nét mặt lộ ra vẻ uy nghiêm.

"Lam chưởng môn, gần đây chiến loạn bất ổn. Trong khoảng thời gian ngắn, ta không thể mang nàng rời đi. Hay là vậy đi, Lam Đại Nguyệt như cũ ở lại bên trong tông phái các ngươi, chờ thời cơ đến, ta sẽ tới đón nàng", Phương Vân nói.

"Hả?" Lam Tâm Ngọc nghe nói như thế, sâu trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia nghi ngờ. Từ lúc bắt đầu Phương Vân biểu hiện khí thế mạnh như vậy, tựa hồ lập tức sẽ mang Lam Đại Nguyệt đi. Nhưng hiện tại trước khi đi, lại cho nàng ở lại đây. Việc này khiến cho nàng có một tia hoài nghi. Bất quá, mặc dù trong nội tâm có nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không có chút nào lộ ra, chẳng qua là mập mờ mỉm cười nói:

"Không biết, tiểu hầu gia chuẩn bị đến lúc nào, đem nàng cưới về a? Để ta cũng có chuẩn bị tốt cho đám cưới.”

"Hử? Cái Lão Hồ Ly này xem ra là đem lòng sinh nghi."

Phương Vân cũng biết, lúc trước mình biểu hiện sốt ruột, nhưng hiện tại mỹ nhân ở trong lòng, lại không có một điểm vội vàng nào, có chút trước sau mâu thuẫn. Lam Tâm Ngọc loại hồ ly này, không đem lòng sinh nghi mới là lạ.

"Ha ha ha, ta cũng không phải là loại người không hiểu được thương hương tiếc ngọc.

Là tiểu mỹ nhân nói nàng không nỡ rời xa sư phụ cùng sư tỷ muội trong môn phái, muốn cùng các nàng ở lại thêm một chút. Ta há có thể không thương hoa tiếc ngọc? Dựa theo Đại Chu luật định của ta, sau khi đủ mười tám tuổi, nam tử mới có thể đón dâu. Ta xuất thân nhà vương hầu, càng không thể làm trái lại luật định. Như vậy đi, ta định ba năm sau, tới đón cưới Đại Nguyệt. Lam chưởng môn, người sẽ không đem vị thê tử của ta đây, đẩy vào trong ngực người khác đúng không?"

Một câu cuối cùng, trong mắt Phương Vân xẹt qua một tia hàn quang, trong thanh âm mang theo mười phần uy hiếp!

Lam Tâm Ngọc thần sắc lúng túng, nàng cũng biết Phương Vân là uy hiếp là cái gì, nụ cười cứng đờ, vội vàng nói:

"Tiểu hầu gia nói chuyện này!"

"Giang hồ có lời đồn, vị này tiểu hầu gia này bất quá mới mười lăm tuổi. Không nghĩ tới sự thật là như thế! Mười lăm tuổi có thể tu luyện đến Địa Biến Cấp, chín mươi chín long lực! Thật là bất khả tư nghị! Ta Lãnh Nguyệt Phái có thể đáp vị tiểu hầu gia này, quả thật là tiền đồ vô lượng, so với Thiên Tinh Phái kia muốn mạnh hơn gấp mười lần, gấp trăm lần a!”

Lam Tâm Ngọc từ trong lời nói của Phương Vân, suy đoán ra hắn mấy tuổi, trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ.

Người người tập võ của Đại Chu vương triều, xương cốt lớn lên so với tuổi thật sự là mau hơn rất nhiều. Hơn nữa, giống như Phương Vân là dòng dõi vương hầu, cao lương mỹ vị, dinh dưỡng đầy đủ, thân thể quả thật là lớn nhanh hơn không ít. Nếu nghĩ đơn thuần là dùng bề ngoài để phân biệt ra tuổi thọ chân thật, đúng là có điểm khó khăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.