Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 302: Nói Chuyện Với Nhau



Ở ngoài cửa Tứ Phương hầu phủ, đã có một chiếc xe ngựa ở đó chờ sẵn. Triệu Bá Ngôn đứng cạnh chiếc xe ngựa.

- Đại nhân.

Thấy Phương Vân đi ra, Triệu Bá Ngôn cung kính nói.

- Ừ, chuyện tình ta nói với ngươi, làm tốt rồi chứ!

Phương Vân nói.

- Bẩm đại nhân, đã làm tốt!

Triệu Bá Ngôn trả lời.

- Ừ.

Phương Vân khẽ vuốt cằm, cho Triệu Bá Ngôn lui đi. Sau đó trèo lên xe ngựa.

Hí!

Tiếng ngựa hí vang lên, cỗ xe chạy hướng ra khỏi thành. Chỉ chốc lát sau, Phương Vân nghe thấy tiếng hoan hô dữ dội, mà tốc độ xe ngựa cũng chậm lại.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Phương Vân ngồi ở trong xe, nhíu nhíu mày, truyền âm nói với phu xe. Phu xe là một thám báo do Triệu Bá Ngôn chiêu thu.

- Bẩm đại nhân, hình như Duẫn hầu đang về tới kinh thành. Rất nhiều người đang đón chờ phía trước.

Phu xe ngựa do thám báo cải trang cung kính nói.

- Y Vi Lương...

Phương Vân như có điều suy nghĩ, lập tức nói:

- Cho xe dừng ở ven đường, nhường đường!

Cửa thành lúc này rất náo nhiệt. Các thường nhân, lữ khách, người bán hàng, phụ nhân, tiểu thư...rất nhiều người chạy ra cửa thành lớn tiếng hoan hô. Khuôn mặt ai ấy đều đỏ bừng lên, rất là hưng phấn.

Đại Chu hoàng triều lập quốc hơn một nghìn sáu trăm năm còn chưa có nữ Hầu bao giờ, hôm nay lại phá lệ sắc phong một người thành nữ Hầu, đây là chuyện vô cùng trọng đại. Đối với các phụ nhân thì đúng là một đại sự. Thậm chí, Phương Vân còn thấy có rất nhiều phu nhân đang đứng ở trong dân chúng mà hô lên.

Tam Cương Ngũ Thường đã sớm nhập vào trong con người Đại Chu, nữ tử không được bước ra khỏi nhà, lặng yên giữ phận. Sinh trong khuê phòng rồi chết ở trong đó, điều này đã trở thành giới luật của rất nhiều nữ tử. Hôm nay lại ra một vị nữ Hầu gia, điều này không những làm mất mặt nhiều đấng nam tử, mà còn làm nở mặt nở mày cho các nữ tử. Thậm chí, các phu nhân cũng cảm thấy vì điều đó mà vinh hạnh, cho nên, bọn họ rất là yêu thích vị Duẫn hầu chưa bao giờ gặp mặt này!

Một lát sau, tiếng chiêng trống vang lên ầm trời, một đội binh mã đi vào trong thành. Người cầm đầu là một nữ tướng quân mặc giáp toàn thân!

- Duẫn hầu! Duẫn hầu! Duẫn hầu!

Nhất thời, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn. Rất nhiều nữ tử còn lấy khăn, hoa ném ra hai bên đường. Đây đều là những tiểu thư nhà giàu cả, mướn người hái lấy vài bông hoa, rồi ném xuống tung hô là được.

Người nữ tướng quân này cỡi một con tuấn mã màu trắng, vừa vẫy tay chào vừa đi về phía trước. Phía sau nàng còn có một đoàn nữ kỵ binh, dường như là hộ vệ của nàng.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Phương Vân từ cửa sổ xe ngựa nhìn vị nữ Hầu đầu tiên của Đại Chu. Khuôn mặt trái xoan, đôi môi ánh trăng thật mỏng, lông mày thon dai, tròng mắt sáng ngời, để lộ ra một cỗ anh khí bừng bừng. Tuy nàng mặc chiến giáp trên người, nhưng lúc ngồi trên lưng ngựa lại cân đối vô cùng, không hề có cảm giác nặng nề gì cả, từ đó toát ra một khí thế oai hùng!

- Triều đình sắc phong nàng là Cân Võng đại tướng quân cũng không sai.

Bỗng nhiên Phương Vân nhớ tới gì đó, vội đưa khí lên hai mắt. Lập tức có hai đạo tinh mang cùng nhau phóng lên trời, trong ánh sáng màu đỏ còn có chút màu tím vô cùng nhạt. Nếu như không cẩn thận thì sẽ không phát hiện được.

Phương Vân nhìn thấy tia tinh mang có màu tím nhàn nhạt này mà suy nghĩ.

Vạn vật khi sinh ra đã có số mệnh của riêng mình, giống như các vương công tử đệ ở kinh thành, khi sinh ra thì tinh mang của họ đã có màu đỏ. Bởi vì số mệnh của bọn họ mạnh, cho nên mới sinh ra trong nhà vương hầu. Còn vị nữ tử Vi Y Lương này chỉ là một nữ nhi đại tướng quân.

Đại Chu triều có hơn một nghìn vạn binh sĩ, trong đó đại tướng quân nhiều vô cùng. Có thể nói, số mệnh gia trì lên Vi Y Lương không mạnh, hơn nữa nàng còn là thân nữ nhi, thân thể gày yếu, số mệnh không hề tốt.

Mà theo hắn thấy trước mắt thì nữ tử này lại có điều lạ. Tinh mang của nàng có màu đỏ không nói đi, mà trong màu đỏ đó lại có màu tím nhạt. Bình thường, nếu như cường giả có thấy qua thì sẽ không chú ý qua, chỉ cho là vận khí Y Vi Lương tốt một chút.

Nhưng Phương Vân lại khác, hắn vốn cho rằng trên đời này không phải mọi thứ đều là may mắn. Trong số mệnh của Y Vi Lương lại có màu đỏ, theo hắn suy đoán là do đã có một số mệnh khác gia trì lên.

- Số mệnh của nàng là hồng trung mệnh tử, như vậy chỉ có hai cách giải thích. Thứ nhất là nàng được hoàng ân chiếu cố, lần này nàng phong Hầu vốn còn đang bị Lục bộ tranh cãi, nhưng Nhân Hoàng cuối cùng lại ra mặt áp chế mọi người mà phong cho nàng làm Duẫn hầu. Có thể nói là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, bởi vì có liên quan đến hoàng thất, dính đến số mệnh của Đại Chu cho nên số mệnh của nàng mới có màu tím như vậy. Thứ hai là nàng đã được truyền thừa đạo thống của một môn phái vô cùng lợi hại, vì thế bản thân đã được số mệnh của môn phái này bao phủ, cho nên mới có tia màu tím này!

Phương Vân ngồi trong xe ngựa, trầm ngâm không nói.

Hí Hí!

Y Vi Lương ngồi ở trên con tuấn mã màu trắng, chậm rãi đi tới. Ngay lúc đi qua Phương Vân thì ánh mắt lại vô tình nhìn qua xe ngựa của Tứ Phương hầu phủ, hơi ngừng lại một chút.

Phương Vân cũng không ngờ rằng Y Vi Lương lại đột nhiên chú ý đến mình, gấp rút không kịp đề phòng. Ánh mắt của hai người lúc này đồng thời nhìn nhau qua bức màn che cửa sổ, một lúc sau thì cả hai cũng đồng thời thu mắt về.

Hơi trầm tư, Phương Vân nở nụ cười:

- Xem ra, không chỉ có ta thu nhập tư liệu của nàng, chính nàng cũng đã có tư liệu của ta.

Các đại tướng quân Đại Chu hoàng triều thông thường đều có tin tức tình báo của riêng mình. Y Vi Lương làm Cân Võng đại tướng quân, không thể nào không có tình báo của riêng nàng. Phương Vân là một trong những nhân vật phong vân ở kinh thành, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt nàng.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.

- Tiểu thư, người ngồi ở trong xe ngựa ban nãy có phải là ấu tử Tứ Phương hầu - Phương Vân?

Một nữ hộ vệ xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh Y Vi Lương đột nhiên phóng ngựa lên, truyền âm nói.

- Không sai!

Y Vi Lương nhìn về phía trước, không chút thay đổi nói:

- Lúc này có người của Tứ Phương hầu phủ rời khỏi kinh thành thì chỉ có vị tiểu hầu gia đó.

- Ồ, quả nhiên là hắn a.

Mắt của nữ hộ vệ này hơi mở lớn lên, lộ ra thần thái hâm mộ:

- Vị tiểu hầu gia này lúc ở Mãng Hoang rất là lợi hại a.

Y Vi Lương không nói lời nào, nhưng trong mắt của nàng cũng thoáng hiện lên vẻ rung động khó thấy.

Vó ngựa càng lúc càng xa, đoàn người của Y Vi Lương biến mất ở cửa thành.

Hí!

Chờ sau khi vị nữ Hầu gia này biến mất, phu xe lại giương roi ngựa lên, chiếc xe ngựa của Phương Vân xuyên qua cửa thành đi ra bên ngoài. Ước chừng khoảng mười dặm sau, có một va chạm ngay đường đi.

Hí!

Hí! Hí...

Một loạt âm thanh của các xe ngựa từ các phương hướng khác truyền đến, hơn ba ngươi cỗ xe ngựa thương nhân bỗng nhiên từ ba phương hướng khác nhau chạy nhanh tới. Trong nháy mắt, hơn ba mươi cỗ xe ngựa thương nhân, tính cả xe ngựa của Tứ Phương hầu phủ đều bị bao phủ bởi bụi mù.

Hí!

Lại là tiếng ngựa thét vang lên, hơn ba mươi chiếc xe ngựa đó lại theo các phương hướng khác nhau phi nhanh chạy đi.

- Cái này...

Trong một chiếc xe ngựa bình thường ở phía sau, một tên nam tử mặc hoa phục thấy vậy thì cả kinh, còn mắt cũng mở to.

- Làm sao bây giờ? Chỉ sợ Phương Vân đã phát hiện ra chúng ta!

Một tên nam tử khác nói.

- Đừng làm gì, ta sẽ tiếp tục theo cỗ xe Tứ Phương hầu phủ kia, ngươi lập tức trở về phủ báo cáo.

Một lát sau, chiếc xe ngựa này lập tức đi theo cỗ xe ngựa của Tứ Phương hầu phủ, còn một tên khác thì chạy nhanh về Bình Đỉnh hầu phủ.

Ở ngoài kinh thành, trong một con đường nhỏ. Phương Vân và Triệu Bá Ngôn đang ngồi cùng nhau trên một chiếc xe ngựa màu xám tro.

- Đại nhân, thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng. Lấy thực lực của ngài hiện giờ, sợ rằng không có người nào dám xuất thủ với ngài. Hoàn toàn không cần làm như vậy!

Triệu Bá Ngôn nói.

Phương Vân lắc đầu:

- Triệu Bá Ngôn, ở phương diện thu thập tin tức thì ngươi rất có năng lực, nhưng trong việc phân tích đối thủ thì lại kém xa. Lần này ta gây nên chuyện lớn ở kinh thành như vây, nhưng vị Hầu gia của Bình Đỉnh hầu phủ vẫn ngồi im, không làm gì cả. Hiện tại, ngươi đã nghĩ đến gì rồi chứ?

Dù sao Triệu Bá Ngôn cũng đã lăn lộn nhiều năm, nghe Phương Vân nói tới thì lập tức nghĩ ra điều gì đó, mặt liền biến sắc:

- Thiên Tà tông!

- Không sai!

Phương Vân gật đầu, trong mắt hiện lên thần sắc nắm hết mọi việc trong tay:

- Bình Đỉnh hầu cùng Thiên Tà tông cấu kết, hắn có thân phận nên không tiện xuất thủ. Nếu như ta tính không sai thì Thiên Tà tông sẽ có hành động!

Bình Đỉnh hầu bây giờ đã nằm cùng một thuyền với Thiên Tà tông, Thiên Tà tông không thể nào ngồi nhìn Bình Đỉnh hầu bị Phương gia áp chế. Nếu như vậy thì tông phái của bọn hắn sẽ không có ích lợi gì cả, hơn nữa Phương Vân còn phá hư chuyện tốt của bọn hắn ở Địch Hoang. Về tình về lý, Thiên Tà tông phải trừ khử Phương Vân trước khi hắn được phong Hầu.

****

Phía đông nam duyên hải Đại Chu có một đại quân đang trú đóng, thống soái của đại quân này chính là Bình Đỉnh hầu.

Phạm vi hoạt động của hải tộc ở dưới biển sâu rộng lớn vô cùng, mà phía đông nam Đại Chu lại có đường bờ biển rất dài. Hải tộc thường xuyên dọc theo đây tiến đánh lên bờ, nhiệm vụ của Bình Đỉnh hầu chính là đánh lui hải tộc ra ngoài lại.

Giờ khắc này, Bình Đỉnh hầu Dương Hưng đang ngồi ở trong đại doanh, đối diện với hắn là một gã binh sĩ cấp thấp, nhưng tên binh sĩ này lại ngồi ngang hàng với hắn.

- Ta muốn ngươi giết tiểu súc sinh Phương gia!

Binh Đỉnh hầu Dương Hưng nắm chặt nắm tay lại, cắn răng nói.

- Hầu gia, đối với chuyện của phu nhân, chúng ta cũng thấy rất đáng tiếc. Dù sao, nàng cũng là người Thiên Tà tông chúng ta.

Tên binh sĩ này chậm rãi nói.

- Ngươi không cần tỏ thái độ tiếc nuối này, ngươi chỉ cần giết hắn đi là được!

Dương Hưng ngoan độc nói.

Tên binh sĩ này trầm mặc một hồi, nói:

- Khí hầu người này đã thành, nếu không có tu vi Thiên Tượng cảnh thì rất khó giết được hắn!

- Vậy thì phái cường giả Thiên Tượng cảnh đi giết hắn!

Dương Hưng nói to lên.

- Dương Hưng, chú ý thái độ của ngươi. Ta không phải là thủ hạ của ngươi.

Tên binh sĩ này rốt cuộc cũng không vui, ngẩng đầu lên, nhíu nhíu mày. Trong mắt hắn còn tỏa ra quang mang vô cùng sắc bén.

Nghe thấy âm thanh lạnh lùng như băng, rốt cuộc Dương Hưng cũng tỉnh táo lại một chút, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:

- Tông chủ, ta cũng không muốn nói nhiều. Con thứ Phương gia đã là Bình Yêu đại tướng quân, công trận của hắn đã ép sát đến việc phong vương bái hầu rồi. Một khi Phương gia xuất hiện hai tên vương hầu, thậm chí còn nhiều hơn thì ngươi chắc cũng hiểu sẽ có ý nghĩa gì chứ! Muốn có lợi ích trên người ta mà các ngươi không chịu nguy hiểm là không thể nào! Cũng đừng chớ quên, Phương Vân đã nói với Hoàng Uyển là muốn đạp bằng Thiên Tà sơn các ngươi!

Binh sĩ khẽ nhíu mày, trầm ngâm không nói, một lát sau, nói:

- Được! Ta đáp ứng yêu cầu này của ngươi. Nhưng mà, yêu cầu kia của ta, ngươi cũng có thể đáp ứng chứ?

Bình Đỉnh hầu Dương Hưng do dự một chút, rốt cục nói:

- Được rồi, ta sẽ cho người của các ngươi nắm giữ vài vị trí. Nhưng mà, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi. Tốt nhất là ngươi nên tự mình xuất thủ đi, lấy tu vi của ngươi mà đi giết hắn thì cũng giống như giết một con kiến thôi. Nếu như bây giờ ngươi còn do dự, thì chờ sau này hắn lớn lên, hối hận cũng trễ rồi đó.

Binh sĩ lắc đầu:

- Cái này chỉ là phiền toái của ngươi mà không phải của Thiên Tà tông chúng ta. Lấy thực lực của hắn, cho dù có đến Thiên Tượng cảnh thì cũng không uy hiếp được Thiên Tà tông chúng ta. Huống chi, nhục thể của ta đang bế quan tu luyện một môn tuyệt thế tà công, bây giờ không cách nào tự mình xuất thủ được!

Dương Hưng nghe vậy thì thở dài một tiếng. Bằng vào trực giác, hắn cảm thấy Phương Vân trong tương lai sẽ là một mối họa lớn. Nhưng tông chủ Thiên Tà tông lại đang bế quan, nên hắn cũng không có biện pháp.

- Hi vọng ngươi có thể giết chết Phương Vân này, nếu không, tương lai ngươi nhất định sẽ hối hận!

Dương Hưng nói xong câu đó thì không nói nữa.

- Đa tạ Hầu gia nhắc nhở, ta sẽ lưu ý.

Một làn khói đen nổ tung, ý thức của tông chủ Thiên Tà tông lập tức rời đi.

Ý thức của tông chủ Thiên Tà tông vừa đi thì tên binh sĩ này giống như tỉnh mộng, mở mắt ra. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, vẻ mặt không hiểu gì cả. Còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe được tiếng quát lên:

- Cút!

Dương Hưng vung tay áo lên rồi xoay người lại, không nói gì nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.