Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 37: Lấy Một Địch Năm



Nghĩ tới đây rồi, Phương Vân cũng xuất thủ. Hắn bước một bước ra, phá vỡ mấy khối phiến đá, đồng thời khí tràng màu đen kèm với tiếng sấm rền cũng cuồn cuộn bắn tản ra. Một tầng hào quang màu đen giống như là sóng lớn từ trên không trung đổ xuống, lập tức tán ra bên ngoài đến năm trượng, cùng với khí tràng của năm người kia đụng vào nhau.

Oong!

Các khí tràng vừa đụng vào với nhau, hư không liền sụp đổ, không khí chấn động. Từ khí tràng của Phương Vân, và năm người kia, những âm thanh như sóng gần gây ra, núi tuyết sụp lở, tiếng sấm vang rền, núi sập, chuông lớn vang lên khắp nơi.

Tính chất nội lực cùng với cường độ của năm người không hề giống nhau, khi đánh vào nhau, âm thanh phát ra cũng không hề giống nhau.

Năm người kia cũng tự cảm thấy chính bản thân họ như là sóng lớn đang tàn sát bừa bãi khắp nơi nhưng bỗng lại gặp một ngọn núi lớn. Cho dù có cố như thế nào, cái ngọn núi này cũng đứng yên đó không ngã, ngạo nghễ khắp thiên địa.

"Khí tràng của hắn sao có thể cường đại như vậy! Năm người chúng ta liên thủ, cho dù là cường giả Trận Pháp cấp cũng phải cố kỵ đến ba phần, nhưng làm sao hắn có thể bất động như vậy!"

Năm người cảm giác được khí tràng của Phương Vân ngưng kết lại, liền thay đổi sắc mặt. Bàn về số tuổi, năm người này lớn tuổi hơn Phương Vân, thân hình cũng to cao hơn Phương Vân. Nhưng Phương Vân lại gây cho năm người có cảm giác như một ngọn núi lớn không thể đánh đổ.

- Căn cơ thật hùng hậu!

Thấy khí tràng của Phương Vân lúc xông ra giống như là sóng của trường giang đại hà không ngừng tuôn ra, quan chấp bút của Khai Dương điện cũng phải biến sắc.

"Căn cơ của năm người này không vững, đây rõ ràng là sự thiếu sót của việc dùng dược vật đẩy tới. Nhưng dù sao Khí Tràng cấp cũng là Khí Tràng cấp, tên Phương Vân này lại có thể đồng thời chống lại năm người có tu vi Khí Tràng cấp. Chỉ luận về tu vi này thôi, cũng xứng đáng được gọi là kinh hãi thế tục với những võ giả đồng cấp!"

Kiến thức của võ quan cũng không hề bình thường, liếc mắt một cái có thể thấy năm người kia là nhờ vào ngoại lực mới có được thành tựu như kia.

- Tốt lắm! Có thể kết thúc rồi!

Bàn tay của Phương Vân đột nhiên đưa ra, một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố tán ra, lực lượng của khí tràng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã kéo lên, trong nháy mắt đã đạt tới cực hạn. Lực lượng khủng bố, giống như sóng dâng tuôn trào, trực tiếp trấn áp năm khí tràng khác.

Rầm rầm rầm!

Âm thanh giòn tan vang lên, Phương Vân đã phá vỡ phòng ngự của năm người, một luồng hắc quang phân ra thành năm luồng xông vào trong cơ thể của năm người, nhất thời khống chế cả năm người. Không gian chung quanh năm người vặn vẹo, một cổ lực lượng vô hình nâng bổng cả năm người lên trên cao giữa không trung.

- Hiện tại các ngươi đã có thể giao mộc bài ra được rồi chứ?

Khặc khặc khặc!

Năm người bị treo lên không trung, hết sức giãy dụa. Phương Vân tuy miệng đang hỏi thăm bọn hắn, nhưng khí tràng trong cơ thể lại hóa thành bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng của bọn hắn. Năm người mặc dù muốn trả lời nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khặc khặc, căn bản không thể trả lời được.

Hic!

Các sĩ tử chung quanh thấy như vậy liền cảm thấy rét lạnh không thôi, trong lòng không khỏi rùng mình. Phương Vân miệng nói là muốn họ giao ra mộc bài, rõ ràng là muốn quang minh chính đại giết chết bọn họ.

- Được rồi, Phương Vân. Ngươi vượt qua kiểm tra rồi, thả bọn hắn xuống đi!

Chủ khảo ở phía sau thấy thế liền hô lên.

Phương Vân căn bản vẫn không hề chú ý đến, vẫn dùng khí tràng khống chế cả năm người, đem bọn họ treo lên ở không trung. Ánh mắt của hắn nhìn về một góc màn che tại đại điện, dường như là đang đợi chờ điều gì. Chỉ thấy năm người kia lúc này vẻ mặt hoảng sợ, trong miệng càng lúc càng khô khan, giống như lúc nào cũng có thể chết đi.

Rốt cuộc....

- Phương Vân, xem như ngươi lợi hại! Ngươi không phải là muốn ta xuất hiện sao? Ta ra đây, để bọn hắn xuống đi!

Tại một góc trái của đại điện, một âm thanh vang lên, màn che được vén lên, một thân ảnh đi ra, theo phía sau là mấy tên cung nữ cùng với thái giám. Hai hàng lông mày lúc này của Thanh Sưởng công chúa dựng ngược lên, trong mắt dường như là muốn phun lửa.

Những người này nàng cũng đã phải trả giá rất lớn mới được như vậy, thất bại võ công chỉ là thứ yếu...nhưng quan trọng là trung thành, cái này rất khó có được, không thể dễ dàng để tổn thất như vậy.

- Thanh Sưởng công chúa! Ngươi đang nói cái gì? Ta không rõ, chẳng lẽ năm người này là người của ngươi sao?

Phương Vân bộ mặt hồ đồ, dường như không hiểu gì cả. Chủ nhân đã bị bức ra, cũng không cần thiết cùng với năm tên lâu la so đo làm gì. Khí tràng của Phương Vân vừa thu lại, năm người này liền từ không trung rớt xuống.

- Hừ! Không nên giả bộ trước mặt ta. Phương Vân, ta chờ ngươi ở phía trước!

Thanh Sưởng công chúa oán hận nhìn thoáng qua Phương Vân, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào bên trong điện. Trong mấy người tâm phúc đi bên cạnh nàng còn có tám tên tiểu thái giám lúc trước. Tám người này từ xa nhìn lại Phương Vân, trong mắt vô cùng sợ hãi.

- Nô tài vô dụng, còn không mau cút ra đi.

Từ xa truyền đến tiếng quát mắng của Thanh Sưởng công chúa. Trong đại điện, năm tên cao thủ Khí Tràng cấp chiến bại lập tức lăn vòng ra chỗ khác.

Võ quan chủ khảo bất đắc dĩ lắc đầu. Thanh Sưởng công chúa núp ở sau màn che, hắn đã sớm biết. Nhưng mà, thân phận công chúa hoàng thất sùng bái, hắn cũng không thể làm gì khác được. Mà tên Phương Vân này gan cũng quá lớn đi, ngay cả Thanh Sưởng công chúa mà cũng không để vào mắt.

Sát kề với Khai Dương điện chính là Thất Sát điện. Bốn phía của đại điện treo màn che màu xanh, phía trên có khắc họa các đồ hình như đao, thương, kiếm, kích, phủ, câu, xoa. Đây là sàn đấu của vòng thứ hai đấu võ!

Thanh Sưởng công chúa đứng yên trong đại điện, bên cạnh là mấy tên cung nữ cùng với thái giám, cả năm tên sĩ tử bị chiến bại cũng đứng sau nàng. Trong tay nàng nắm một cây trường tiên đỏ rực, ánh mắt tập trung nhìn về cánh cửa của đại điện. Thấy Phương Vân xuất hiện ngay cửa, lông mày của Thanh Sưởng công chúa nhíu lại, quát lên từ xa.

- Phương Vân, cái tên cẩu nô tài nhà ngươi, rốt cuộc cũng đã đi vào. Hôm nay, ta lại muốn dạy dỗ ngươi thật tốt!

- Ha ha ha.

Phương Vân nở nụ cười.

- Ngươi đây là tự chui đầu vào lưới. Lần trước cũng chỉ là thắng ngươi một viên Địa Cấp châu, ngươi liền tính toán chi li. Phái thủ hạ ra làm khó ta khắp nơi. Ngươi nếu như núp trong bóng tối, ta còn không có biện pháp bắt ngươi. Nhưng ngươi lại vô cùng rãnh rỗi nhàm chán, chạy tới tham gia thi đấu võ, vậy cũng không thể trách ta không thương hoa tiếc ngọc rồi!

- Phương Vân, ngươi lớn mật. Trước mặt công chúa mà cũng dám càn rỡ!

Một tên cung nữ quát lên.

- Cút! Quyền cước không có mắt, coi chừng bị ngộ thương!

Phương Vân nhìn lướt qua, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

- Ngươi...!

Mấy tên cung nữ cùng với thái giám sắc mặt đại biến, cũng không ngờ rằng Phương Vân lại không khách khí như vậy, trước mặt công chúa lại làm càn đến như vậy.

- Thôi, các ngươi tránh ra đi.

Thanh Sưởng công chúa phất phất tay. Những cung nữ cùng với thái giám này là tâm phúc của nàng, nàng đúng thật cũng sợ Phương Vân làm loạn, làm bị thương chân tay của nàng.

- Công chúa là thành viên hoàng thất, cành vàng lá ngọc. Phương Vân, ngươi cũng quá vô lễ!

Chủ khảo chịu trách nhiệm chủ trì tranh tài trong đại điện rốt cuộc cũng đã lên tiếng. Thành viên hoàng thất, thân phận tôn quý vô cùng, ngay cả hắn thấy cũng phải cung kính, cực kỳ nhún nhường, Phương Vân này sao lại dám ở trước mặt công chúa mà càn quấy đến như vậy.

- Đại nhân! Nếu như công chúa không có tham gia thi đấu võ, nếu như ở ngoài nhìn thấy, tất nhiên là ta phải khách khí nói một tiếng công chúa. Nhưng một khi ở võ trường, thì cũng đã không còn là công chúa nữa rồi, nếu có thì chỉ còn là địch nhân. Xin hỏi đại nhân một câu, nếu như luận về thân phận, vậy khi gặp phải công chúa của địch quốc trên chiến trường, chẳng lẽ chúng ta cũng phải khách khí, vẻ mặt ôn hòa, cơm nước chiêu đãi a?

- Cái này....

Quan chủ khảo sắc mặt do dự. Ở trên chiến trường, nếu gặp địch nhân tất nhiên phải là lòng dạ độc ác. Nhưng mà, chuyện này không thể coi như là vậy a.

- Đường đường là công chúa hoàng thất, cành vàng lá ngọc, cái gì cũng đầy đủ. Công pháp đan được, thiên địa kỳ trân, thần binh lợi khí, cái gì cần có cũng có. Nhưng lòng tham chưa đầy, lại chạy tới đây tranh đấu cùng với một đám sĩ tử chúng ta, tranh đoạt một quyển công pháp bình thường. Đại nhân người nếu quả thật muốn truy cứu lên, thì nên truy cứu công chúa làm việc không có chừng mực, không làm đúng với lễ nghi.

Thần sắc của Phương Vân không đổi, chậm rãi nói ra.

- Hừ, Phương Vân, ai nói thành viên của hoàng thất thì không thể tham gia cuộc thi đấu võ của tết nguyên tiêu rồi?

Thanh Sưởng công chúa đột nhiên nói tiếp, nàng nắm trường tiên, cười lạnh từ từ đến gần.

- Thành viên hoàng thất, không thiếu công pháp, không thiếu đan dược là không sai. Nhưng mà, Đại Chu có luật định là thành viên hoàng thất thì không thể tham gia thi đấu võ tết Nguyên Tiêu sao? Huống chi, thành viên hoàng thất chúng ta tham gia đấu võ để chứng minh thực lực của bản thân, đây là việc vui mà phụ hoàng muốn nhìn thấy? Vậy cũng có thể trách tội sao?

Quan chủ khảo nhất thời cảm thấy bị đụng trúng tảng đá lớn. Công chúa hoàng thất không có tư cách tham gia thi đấu võ? Cái này đúng là chuẩn bị không tốt. Mà luật đúng là không có quy định này, nhưng mọi người trước giờ cũng đã hiểu là, thành viên hoàng thất thường sẽ không tham gia những cuộc thi này. Dù sao, những phần thưởng này, đối với các công chúa hoàng tử mà nói, cũng không phải là đồ tốt gì.

- Nhiều lời vô ích, đây là nơi luyện tập võ nghệ, không phải là nơi bàn luận miệng lưỡi. Ta chỉ phụ trách chủ khảo cuộc thi, các ngươi nếu trong tay đã có đủ năm tấm lệnh bài, tất nhiên liền có tư cách đứng ở chỗ này. Hiện tại, động thủ được rồi chứ.

Quan chủ khảo cũng lười suy nghĩ tiếp, trực tiếp nắm chặt tay lại, tuyên bố bắt đầu tranh tài.

- Thật đúng với tính toán của ta.

Phương Vân chậm rãi bước tới.

- Phương Vân, cũng là ta coi thường ngươi, không ngờ ngươi có thể đánh bại năm tên cao thủ võ giả Khí Tràng cấp mà ta đã dùng Vũ Hóa đan bồi dưỡng được. Nhưng mà, vận may của ngươi cũng chỉ đến đây mà thôi!

Ống tay áo của Thanh Sưởng công chúa phất phất, trên người tản ra một cỗ hơi thở vô cùng bá đạo. Trường tiên trong tay lại vung lên, tạo ra tiếng gió, làm tạo ra một cái vệt màu đen tại ngay không khí dài hơn một trượng.

Phương Vân nhìn lướt qua trường tiên trong tay Thanh Sưởng công chúa, thần sắc không đổi nói.

- Công chúa, nói thật, ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Chịu nhục một lần còn không đủ, còn muốn tới chịu nhục lần hai, lần ba. Vừa rồi ở Khai Dương điện, ta cũng đã triển lộ thực lực ra, ngươi cũng đã thấy rõ. Đối với ta hiện tại mà nói, ngươi thật sự là chịu không nổi một kích.

Thanh Sưởng công chúa nghe vậy, lông mày dựng đứng lên, giọng căm giận nói.

- Phương Vân, ngươi chớ có đắc ý. Ta cũng không sợ mà nói cho ngươi biết, ta cũng đã chuẩn bị mấy tháng nay. Mấy tháng vừa qua, ta chuyên cần khổ luyện, theo các Đại Thống Lĩnh học tập, mỗi ngày đều thực chiến bồi luyện. Những việc đó tạm thời còn không nói tới, tháng trước, ta đã lấy được một quả Hoàng Đạo Kim Đan từ phụ hoàng. Thực lực của ta nay có còn như xưa, có thể nói là đệ nhất trong Khí Tràng cấp. Hôm nay, trước mặt nhiều người như vậy, ta sẽ mạnh mẽ đem ngươi đạp xuống, dẫm ở dưới chân, rửa sạch những sỉ nhục mà ta đã phải chịu!

Thanh Sưởng công chúa nói nhữn lời này, ánh mắt nhìn về Phương Vân, thân thể run lên, trong cơ thể xông ra một cỗ khí lãng màu vàng, trong luồng khí lãng đó, dường như có một con Kim Long khổng lồ đang gào thét, bay múa quanh quẩn, một cỗ uy áp khổng lồ từ người của Thanh Sưởng công chúa truyền ra. Không gian khắp nơi cũng chịu không nổi, phát ra âm thanh muốn đứt gãy.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, trong điện cũng đã có những người đã gom đủ năm tấm lệnh bài, bước chân vào Thất Sát điện. Ngay tại hướng của cửa điện, có một nhóm sĩ tử vừa vượt qua kiểm tra, đang định tiến lên. Bỗng nhiên nhìn thấy một cỗ khí tràng màu vàng khổng lồ bên trong đại điện, không khỏi kinh hô.

- Chính là công chúa, tu vi võ đạo của nàng đã đạt đến khí tràng đỉnh!

- Cái khí tràng này sao lại là màu vàng? Ta làm sao lại có cảm giác bên trong có một con rồng lớn đang uốn lượn?

- Khí tràng thật là đáng sợ! Nếu như ta đi tới, chắc chắn không phải là đối thủ của nàng!

....

Các sĩ tử bên trong Thất Sát Điện cúi đầu nghị luận. Thanh Sưởng công chúa cành vàng lá ngọc, có tu vi đạt tới Khí Tràng cấp, lại chạy tới đây cùng bọn họ tranh đua phần thưởng, sắc mặt của rất nhiều người rất khó coi. Mà Phương Vân ở Khai Dương điện hiển lộ thực lực cường đại, cũng làm cho không ít người nản chí. Chỉ có số ít các sĩ tử mười tám, mười chín tuổi còn có ý tranh đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.