Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 810: Kinh Thiên Phích Lịch



Phương Vân ở trên đường đi, cũng nghe được tin tức kia.

“Nửa tháng, triều đình liền tiêu diệt tông phái thứ hai, khủng bố hơn là dưới tình huống Vạn Tượng Tông có chuẩn bị. Thực lực triều đình quả nhiên vượt xa bề ngoài”.

Phương Vân trầm tư nói.

Đại Chu triều đối với chinh phạt tông phái, cũng không phải là lần đầu, trong lịch sử, từng nhiều lần xuất quân chinh phạt thanh thế còn lớn hơn. Tông phái có thể tồn tại trong hơn sáu trăm năm Đại Chu triều lập quốc, đều có chỗ hơn người.

Hơn nữa, tin tức Thiên Tà Tông bị tiêu diệt, đã sớm truyền khắp thiên hạ, các tông phái đều có đề phòng. Dưới tình huống như vậy, Vạn Tượng Tông vẫn bị tiêu diệt. Chỉ có thể nói rõ, lần này triều đình đã hạ quyết tâm, chinh phạt cực đoạn.

“Vô Câu đại pháp”.

Tâm niệm khẽ chuyển, đại thủ Phương Vân phất lên, linh hồn một nhóm võ giả tà đạo, bị cuốn vào trong. Sau khi thân thể rơi xuống chừng mười trượng, lập tức bị cuốn vào Vô Câu đế cung không còn chút gì.

Dọc theo đường đi, Phương Vân đã trấn áp rất nhiều cường giả tà đạo, linh hồn bọn họ tất cả đều cuốn vào trong Vô Câu đế cung, ở trong quá trình này, Vô Câu đại pháp của Phương Vân càng lúc càng thuần phục, thực lực cũng đề thăng ngày càng cường đại.

Sau khi Phương Vân phong ấn những người này, liền hảo hảo thả ra, tán vào cửu châu đại địa, quét sạch những tà đạo ma đạo khác. Khôi lỗi dưới tay Phương Vân, vì thế dần dần như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Vân đã tu tập được đại quân khôi lỗi gần trăm người. Sau khi Thiên Địa Vạn Hóa Chung cùng Vô Câu đại pháp tại Phương Vân đạt đến Nhị Bách Thiên Long Chi Lực, liền bắt đầu phát huy ra uy lực cấp bậc khủng bố.

Trong đại quân khôi lỗi này, kém Thiên Trùng Cảnh một chút cũng có, mạnh hơn một chút cũng có, thậm chí đạt đến Thần Thông Cảnh đệ nhị cảnh, Mệnh Hồn Cảnh cũng có. Trừ Dịch Thiên lão yêu, Kim Đồng Chiến Ma hai cường giả Mệnh Hồn Cảnh này ra, Phương Vân còn phong ấn hai cường giả Mệnh Hồn Cảnh của tông phái thượng cổ khác, Thiên Địa Ma Hoàng cùng Bách Chiến Kiêu Hoàng.

Trong hai người, Thiên Địa Ma Hoàng là bá chủ trên tán tu, ở thời kỳ đỉnh phong, tu tập đại lượng thuộc hạ, chiếm núi làm vua. Chống lại một số tiểu trung tông phái.

Cuối kỳ thượng cổ, vị Thiên Địa Ma Hoàng này cảm thấy nguy cơ, sử dụng bí pháp, phong ấn bản thân. Trì hoãn thời gian trôi qua, để mình vượt qua đại kiếp. Cho đến lúc trước không lâu, hắn mới thức tỉnh, chuẩn bị sưu tập linh hồn, khôi phục trạng thái đỉnh phong. Không ngờ tới, lại lọt vào tay Phương Vân.

Về phần Bách Chiến Kiêu Hoàng, đây là dư nghiệt Bách Chiến phái tông phái thượng cổ, Bách Chiến phái trong chinh phạt tông phái thượng cổ, bị cừu gia đối địch tiêu diệt. Chỉ còn lại một người Bách Chiến Kiêu Hoàng chạy thoát.

Tông phái thượng cổ bị tiêu diệt, Bách Chiên Kiêu Hoàng không ngừng tưởng niệm, nghĩ đến vài ngàn năm tới tỉnh lại, tìm cơ hội báo thù cùng cơ hội phục phái. Đang mạnh mẽ bắt lấy đồng nam đồng nữ, lúc vừa khai tông lập phái, liền gặp phải Phương Vân. Bị Phương Vân dùng Vô Câu đế cùng phối hợp thực lực cường đại, đánh bại phong ấn hắn.

Hai cường giả Mệnh Hồn Cảnh này, cộng thêm Dịch Thiên lão yêu cùng Kim Đồng Chiến Ma lúc trước, làm cho thực lực dưới tay Phương Vân, đạt tới độ cao không thể tưởng tượng.

Hiện giờ, cả Trung Thổ thần châu đều bắt đầu chú ý đến hình cầu khổng lồ ám kim sắc hoành không xuất thế này. Cùng với cường giả thần bí bên trong hình cầu không ngừng phái ra đại lượng cường giả.

“Vù”.

Tiếng gió rung động, một nam tử thanh y ngang tàng kiệt ngạo, từ trong một đoàn hư không vặn vẹo, bước ra.

“Tham kiến chủ nhân”.

Hai tay nam tử cung lại, quỳ xuống cung kính trước người Phương Vân.

“Có tin gì?”

Phương Vân trừng mắt, lạnh nhạt nói. Tên nam tử thanh y này là một khôi lỗi hắn phái ra, dùng để liên lạc Triệu Bá Ngôn cùng thiêu thân.

Hiện tại thiên cơ che đậy, rất nhiều tin tức đều không hoàn toàn trọn vẹn. Tin tức rất nhiều thế lực đều có hạn. Dưới tình huống như vậy, Phương Vân phải kết hợp mười vạn thiêu thân của mình, để biết rõ tin tức toàn diện.

Phải biết rằng, hắn trừ thân phận võ giả ra. Vẫn là mệnh quan triều đình, cần phải kịp thời hiểu rõ biến hóa trong triều. Mà người trong tông phái, đối với triều đình thường biết có hạn.

“Bẩm chủ nhân, không có tin tức, bất quá, lại có một phong bút tín tự thân của Triệu đại nhân từ kinh thành gửi tới”.

Khôi lỗi thanh y trầm giọng nói.

“Hử”.

Mí mắt Phương Vân chớp một cái, hơi có chút ngoài ý muốn, không phải là chuyện phi thường trọng yếu, Triệu Bá Ngôn sẽ không làm như vậy.

“Đưa tới”.

Tín chỉ là chuyên dụng của phủ đệ vương hầu triều đình, nội dung cũng rất đơn giản. Triệu Bá Ngôn trong tín chỉ, cơ hồ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì, chỉ nói có chuyện trọng yếu cần mật bẩm, rồi lưu lại một địa chỉ.

“Chuyện gì, lại cần ta tự mình đến gặp?”

Ánh mắt Phương Vân chớp động, như có chút suy tư.

Trong kinh thành, cơ hồ không ai dám phản đối hắn, còn có ai có thể làm cho Triệu Bá Ngôn cẩn thận như vậy.

“Chẳng lẽ là Thiên Vũ Hầu, hay là Thần Vũ Hầu? Lần trước giáo huấn như vậy còn chưa đủ, bọn họ còn muốn hô phong hoán vũ sao?”

Trong đầu Phương Vân hiện lên một ý niệm. Bất kể là gì, đến gặp Triệu Bá Ngôn, tự nhiên sẽ biết rõ.

“Ông”.

Thân hình Phương Vân lóe lên, hướng đến địa chỉ Triệu Bá Ngôn lưu lại, phá không bay đi.

“Vù”.

Hình cầu khổng lồ ám kim sắc mang theo áp lực cường đại, đột nhiên xuất hiện trên bầu trời một tòa thành trì. Tòa thành trì này lập tức hỗn loạn lên.

“Vô Câu đế cung, đây là Vô Câu đế cung, mọi người chạy mau”.

“Không ổn, là Vô Câu ma hoàng kia, chạy mau”.

“Hắn không phải đã rời đi rất xa rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Tiêu rồi, hắn xuất hiện chỗ nào, mọi người, bất kể là ma đạo, tà đạo, đều bị luyện thành khôi lỗi”.

Toàn bộ thành trì một mảnh kinh khủng, không chỉ cường giả Thiên Trùng Cảnh ngay cả một số đệ tử tà đạo Trụ Thai Cảnh, đều bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán. Hiện giờ Nho gia bị áp chế rất lớn, bọn họ vừa mới có thêm chút ít, liền gặp phải đại sát thần này.

Trong lúc nhất thời chung quanh thành trì một mảnh náo loạn, bóng người hối hả chạy trốn. Nơi này, không chỉ có ma môn, còn có đạo môn. Phương Vân trong sát na, từ đông đến tây, từ nam qua bắc, trận trận càn quét qua thành trì, nơi đi qua, không có ai chạy thoát, sớm hù dọa những người này đến chết.

Phải biết rằng, lần này trong đám người, có không ít võ giả Chân Nhân cấp. Võ giả này, đối với bọn họ mà nói, chính là những tồn tại vĩnh viễn chỉ ngước nhìn trên cao. Hiện tại đều thua trong tay Phương Vân, sao có thể không sợ.

Mặc dù còn không ai biết Vô Câu ma hoàng, chính là Phương Vân. Nhưng mà, trong ánh mắt hai phái ma đạo, người này đã thành hung thần không ai bì nổi.

Rất nhiều người đều cho rằng, đây là một cường giả thượng cổ mới thức tỉnh, cũng không biết, điều khiển pháp khí Tam Tượng này, chỉ là một người trẻ tuổi bất quá chỉ hai mươi lăm mà thôi.

“Vô Câu ma hoàng?”

Trên bầu trời, Phương Vân nghe được thanh âm này, trong lòng khẽ ngạc nhiên, sau đó liền bật cười. Hiển nhiên, đó chính là tước hiệu mới của hắn. Phương Vân cũng không ngờ tới, trong lúc vô tình hành động, lại tạo cho mình một danh hiệu Vô Câu ma hoàng.

“Xem ra, vẫn có người nhận biết kiện pháp khí Vô Câu đế cung này. Thiên cơ hỗn loạn, quả nhiên thức tỉnh không ít cường giả, xem ra, sau này ta phải cẩn thận một chút rồi. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”.

Đối với chuyện có người có thể nhận ra pháp khí thượng cổ này, Phương Vân cũng hơi ngoài ý muốn. Hiện tại, rất nhiều tông phái trung cổ, thượng cổ đều quật khởi, phục hưng. Những pháp khí thượng cổ này, đối với người cận cổ mà nói, đã hoàn toàn biến mất không có chút vết bụi trong truyền thuyết. Nhưng đối với một số cường giả thượng cổ cũng là dễ dàng biết đến.

Hiện tại, tất nhiên có thể nhận ra Vô Câu đế cung. Tự nhiên cũng biết đây là kiện pháp khí Tam Tượng. Tán tu không môn không phái, nắm trong tay một kiện pháp khí Tam Tượng, là mơ ước dễ dàng nhất của các thế lực, có thể đoán được, sau này nhất định sẽ gặp phiền toái không ngừng.

Trong miệng mặc dù nói “sau này phải cẩn thận”, nhưng khóe miệng Phương Vân vẫn lộ ra một nụ cười khó hiểu. Lấy thực lực hắn hiện tại, căn bản không sợ người khác tới đoạt.

Nhị Bách Thiên Long Chi Lực, cộng thêm bốn khôi lỗi Mệnh Hồn Cảnh, cùng Vô Câu đế cung đủ để hắn thần cản sát thần, phật ngăn giết phật. Nếu mà ai tưởng có thể dễ dàng cướp lấy kiện pháp khí Tam Tượng này từ trong tay hắn, đó chính là tự tìm đường chết.

Mà nếu như đụng phải một số cường giả khủng bố không thể địch lại được, Phương Vân hoàn toàn có lòng tin có thể tùy thời lợi dụng Ức Vạn Không Gian Độn Hình đại pháp chạy trốn. Lại càng chưa nói, trên người hắn còn có một kiện Thiên Địa Vạn Hóa Chung, cùng một viên Hư Không Quả Thực. Nếu mà mạnh mẽ thi triển thời gian chi lực, ai chết vào tay ai còn chưa biết chừng.

“Bản thân ta muốn nhìn thử, ai đánh chủ ý đến ta. Ta đả khai quyền hạn trọng tâm Thiên Địa Vạn Hóa Chung, vừa lúc còn thiếu một ít cường giả Mệnh Hồn Cảnh, những người này tới rất vừa lúc”.

Trong mắt hàn quang chớp động, Phương Vân lần nữa trốn vào trong hư không. Trước khi rời đi, Phương Vân phân ra một đạo hư ảnh, hạ xuống trong thành trì, Phương Vân muốn xem thử, khôi lỗi này, đủ giải quyết dị đoan trong thành hay không.

Bạc Thành, trọng địa rèn tạo binh giáp Đại Chu Triều.

Phương Vân ở trong tòa thành trì này, nhìn thấy một thân tố y, thần sắc trầm trọng Triệu Bá Ngôn.

“Thuộc hạ tham kiến Hầu gia”.

Triệu Bá Ngôn nhìn Phương Vân, mí mắt chớp động, khom người nói.

“Đứng lên đi, rốt cuộc có chuyện gì, cần phải tự mình gặp ta. Ta rời đi bất quá chỉ hơn nửa tháng, chẳng lẽ bên trong kinh thành, liền có biến số?”

Phương Vân trầm giọng nói.

“Hầu gia…”

Triệu Bá Ngôn ánh mắt phức tạp, do dự không thôi, đôi môi rung động, muốn nói lại thôi.

“Sao?”

Ánh mắt lóe lên, có chút không vui: “Bá Ngôn, rốt cuộc có chuyện gì, nói mau?”

Triệu Bá Ngôn nói chuyện, chưa bao giờ ấp a ấp úng như vậy, vô cùng không thoải mái. Đây là Phương Vân lần đầu thấy hắn không dứt khoát như thế.

“Bẩm đại nhân, gặp chuyện không may, không phải kinh thành…”

Ánh mắt Triệu Bá Ngôn khẽ động, do dự.

“Rốt cuộc là gì?”

Phương Vân nhíu nhíu mày.

Ánh mắt Triệu Bá Ngôn hoảng hốt, không dám đối mặt với ánh mắt Phương Vân, cắn răng một cái, rốt cuộc hạ quyết tâm: “Bẩm đại nhân, gặp chuyện không may là Man Hoang…”

“Man Hoang?”

Phương Vân ngây người, đợi kịp phản ứng, liền theo bản năng là không tin nổi. Man Hoang có phụ thân trấn thủ, có thể có chuyện gì. Song ánh mắt xẹt qua thần sắc của Triệu Bá Ngôn, Phương Vân đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thần sắc chấn động, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt tan biến, trở nên tái nhợt.

“Đại nhân, lão Hầu gia không lâu….quy thiên”.

Triệu Bá Ngôn cắn răng, tiếp tục nói: “Không lâu trước, Man Hoang Chiến Thần ngủ say hai ngàn năm tỉnh lại. Lão hầu gia vì để cho đại quân thuận lợi rút lui, một thân một mình ngăn cản…”

“Oanh”.

Như bị một tia sét động trời đánh vào, cả người Phương Vân run lên, hai mắt trợn trừng, trong đầu càng trống rỗng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.