Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 983: Vạn Ác Chi Nhãn



“Đây chính là thứ có thể làm vô số người điên cuồng sao!?”

Phương Vân nhìn chằm chằm vó tồn tại khổng lồ lấp lánh trước mắt. Trước mặt những tinh thể không gian hoàn chỉnh mang trong mình thiên địa chí lí, những kho báu khác trở nên lu mờ. Có được một viên tinh thể không gian thế này là có được một điều kiện luyện chế một Tam tượng khí nhật cấp!

Đương nhiên, tác dụng của nó không chỉ có thế.

Trong một tinh thể không gian hoàn thiện như thế này, có mang trong mình một sức mạnh pháp tắc không gian hoàn thiện trước khi thế giới nào đó phá diệt. So với pháp tắc mà võ giả lĩnh ngộ được vĩnh viễn không thể thiếu được vật này.

Nếu có được một viên tinh thể thời gian thế này, đối với lĩnh ngộ của võ giả với không gian chi lực có một giá trị khó có thể đong đếm được.

“Bình!” Phương Vân không chần chừ quá lâu, thò tay ra, lập tức tóm lấy viên tinh thể không gian này.

Loại kho báu này vạn năm cũng khó gặp được! Nhưng khi Phương Vân chạm tay vào tinh thể không gian này, thần sắn hắn chợt biến: “Sao có thể? Viên tinh thể không gian này lại!”

Thế nhưng lúc này, một tiếng gào lớn như hổ gầm truyền tới từ phía sau. Tiếng gào này khiến trời đất điên đảo, giống như một không gian bị hủy diệt vậy: “Bỏ tay ra!”

Âm thanh đó chưa dứt, một đao quang chói mắt hơn thái dương gấp trăm lần phóng ra từ sâu trong hắc ám phía sau. Đao quang những hàng nghìn dặm, xuyên qua tầng tầng không gian, giáng xuống cạnh người Phương Vân, chia cắt cơ thể Phương Vân và viên tinh thể khổng lồ!

Lưỡi đao này nhanh không để cho nạn nhân có thời gian phản ứng, thậm chir đến Phương Vân trước đó cũng không cảm thấy dấu hiện gì. Nếu Phương Vân không bỏ tay ra thì e đã bị đao khí trảm làm đôi rồi. Chỉ cận mạn đao khí thuận thế cuộn lên, thì có thể cuốn Phương Vân vào trong đám khói bụi kia rồi!

“Đao thần Vệ Trường Thanh!” Phương Vân sáng mắt lên, trong đầu lướt qua hình ảnh của đao thần. Trong cả vực sâu này, có thể thi triển một thế đao như vậy, một đao khí dường như có thể trảm đôi thế giới cũng chỉ có Vệ Trường Thanh.

Phương Vân tuy tiến vào trong quang mạc trước, nhưng Vệ Trường Thanh dù gì cũng là bá chủ đỉnh cao hiếm có trong thiên hạ. Cường giả danh túc thượng cổ, thực lực và cảnh giới đều không thể bì với Phương Vân. Phương Vân và Vạn tướng chi ma kìm chân nhau trên đường, cho Đao thần thời gian đuổi kịp.

Trong đầu Phương Vân thoáng qua một suy nghĩ, chỉ trầm ngâm giây lát rồi lập tức bỏ tay ra, cười lớn bắn ra: “Ha ha ha, Vệ Trường Thanh, ngươi là danh túc thượng cổ, bá chủ đao đạo, ta kính ngươi một phần. Viên tinh thể không gian này nhường ngươi đó!

Trong tiếng cười lớn, cơ thể Phương Vân như một con cá vẫy vùng, với tốc độ chóng mặt, thoát thân khỏi đao quang của Vệ Trường Thanh, cơ thể nhẹ nhàng giống như không phải chịu lực khống chế.

Xoạt! Phương Vân thoát ra khỏi phạm vi đao khí của Vệ Trường Thanh, cơ thể lập tức biến mất tăm mất tích.

“Bình!” Đúng khi Phương Vân biến mất, đao khi thu lại, một thân ảnh lớn xuất hiện cạnh tinh thể không gian.

Năm ngón tay như thiết câu thò ra tóm lấy viên tinh thể không gian khổng lồ vào trong bàn tay.

“Tên tiểu tử này lại dễ dàng buông tay vậy sao!”

Vệ Trường Thanh nhìn theo hướng Phương Vân biến mất, từ từ thu ánh mắt lại. Loại tinh thể vạn năm mới gặp một lần này, đối với ai cũng có sức hấp dẫn khó có thể chối từ. Với Vệ Trường Thanh cũng vậy.

Vệ Trường Thanh đi theo khí tức của Phương Vân tới đây. Khi Phương Vân chợt dùng ý thức khóa chặt Vệ Trường Thanh, nhúng tay vào chuyện của hắn và Hắc ám túc hoàng thì đã khiến tông sư đao đạo này chú ý tới. Nhưng Vệ Trường Thanh cũng phải kinh ngạc trước những gì Phương Vân thể hiện, trình độ khống chế với không gian chi lực của Phương Vân.

Võ giả trẻ tuổi cận cổ này, cảnh giới võ đạo vẫn là truyền kỳ cấp, nhưng không gian tạo chỉ hắn thể hiện ra, thậm chí còn vượt qua cả Vệ Trường Thanh, có thể ngang hàng với một số võ giả Địa hồn tam trọng cấp thế giới!

Năng lực đáng sợ này có là Vệ Trường Thanh, trong thời gian dài cũng chưa từng thấy qua. Ở một chừng mực nào đó, Vệ Trường Thanh thậm chí đã coi Phương Vân là kình địch ở một mức độ nào đó. Vì hắn chưa chiến mà đã dựa vào không gian tạo chỉ, gần như đã đến mức bất bại.

Dù là Vệ Trường Thanh cũng không chắc chắn có thể hạ được tên tiểu tử này không!

“Ta vốn còn tưởng, trải qua một lần giao thủ hắn mới thả tay. Không ngờ lại nhanh như vậy, không hề tiếc nuối!”

Vệ Trường Thanh thầm lắc đầu, sự trưởng thành của cậu thanh niên này đã hoàn toàn có thể dự kiến, là không thể giới hạn được. Nếu hắn có thể may mắn vượt qua Địa hồn cấp, e là đến mình cũng khó có mà bắt kịp. Đương nhiên, tiền đề là, hắn có thể sinh tồn sau trận hỗn loạn này.

Vệ Trường Thanh nhanh chóng chú ý tới viên tinh thể không gian trong tay mình, hắn chần chừ rồi nhanh chóng đưa chút chân khí vào trong, chuẩn bị luyện hóa.

Nhưng khi Vệ Trường Thanh đưa vào trong tinh thể chút đao khí bá đạo và ý thức thì đột nhiên sắc mặt đột biến, giống như Phương Vân lúc nãy.

“Sao lại như vậy!?” Đến Vệ Trường Thanh có tinh thần thép, ý chí kiên định, trước sự sai lệch này cũng bất giác tái mặt, thất thanh hô khẽ lên. Hắn lập tức thu năm ngón tay lại, viên tinh thể không gian này lập tức vỡ thành trăm mảnh.

Đao thần Vệ Trường Thanh dù là thực lực võ đạo hay là kiến thức đều hơn người một cái đầu. Tuy cả đời hắn, trước đây, cũng chưa từng thấy tinh thể thời gian hay tinh thể không gian hoàn chỉnh nào, nhưng hắn lại vô cùng hiểu pháp tắc không gian.

Bên trong tinh thể không gian này rất trống rỗng, chỉ có chút pháp tắc không gian lạc lõng, không phải là tinh thể không gian thực sự. Hơn nữa dù là mảnh vụn không gian hay là tinh thể không gian, nhìn thì rất giòn, giống như pha lê, nhưng thực ra, tinh thể không gian còn kiên cố hơn cả những tinh thần thiếc ngoại vực.

Đó là một không gian, một vị diện lớn, thậm chỉ là vật ép nhỏ nhất thế giới. Muốn hủy diệt mảnh vỡ không gian rất khó, chưa nói đến một tinh thể không gian hoàn chỉnh. Đó cần năng lượng hủy diệt khổng lồ, đến Vệ Trường Thanh cũng không có khả năng hủy diệt!

Có thể bị Vệ Trường Thanh bóp nát, ắt không thể nào là tinh thể không gian đúng nghĩa được.

“Chẳng nhẽ là tên tiểu tử cận cổ kia giở trò!”

Vệ Trường Thanh lập tức nhớ đến Phương Vân, nếu có trò gì thì cũng chỉ có Phương Vân có cơ hội và năng lực. Phương Vân tiếp xúc qua với tinh thể không gian, muốn tráo đổi quá dễ dàng.

Nhưng Vệ Trường Thanh cũng nhanh chóng phủ quyết giả định này, muốn tìm một viên tinh thể giống thể này rất khó, hơn nữa tinh thể không gian không hoàn toàn là đồ giả. Bên trong cũng có vài pháp tắc không gian cân bằng hoàn chỉnh được đưa vào trước đó!

Trong thời gian ngắn như vậy, Phương Vân không thể nào ngụy tạo được một tinh thể không gian giống nguyên mẫu. Hơn nữa, riêng việc trong tinh thể có cấu tạo vài pháp tắc không gian đã nói lên đây hoàn toàn là tạo vật của thiên địa.

Với kiến thức của Vệ Trường Thanh, người ngụy tạo được tinh thể không gian, với trình độ võ đạo cơ bản của người đó đã đủ mạnh rồi. Đến Vệ Trường Thanh cũng không thể bì được, chứ đừng nói là Phương Vân!

“Nơi này … e là không đơn giản như vậy!”

Trong đồng tử của Vệ Trường Thanh có phóng ra một quang mang còn chói mắt hơn cả mặt trời. Trước đó, Hắc ám túc hoàng ra sức ngăn cản, không cho mọi người phá vỡ tế bài, vào trong này, cảnh tượng đó chợt hiện lên trong đầu Vệ Trường Thanh.

Vệ Trường Thanh vốn cũng chú ý đến chuyện này, nhưng lúc này, khi phát hiện một viên tinh thể không gian lại là giả thì hắn chợt nghĩ đến những nguy hiểm tiềm tàng trong này!

Đây vốn là kho báu khổng lồ làm người ta mất lý trí, lúc này nhìn lại giống một cái lưới lớn đang há miệng thì đúng hơn, đang âm thầm giăng ra đợi con mồi tự xông vào.

“Chuyện này, phải lập tức thông báo cho bọn Mộ Dung Diễn, nơi này có gì cổ quái, phải cẩn thận mới được!”

Đao khí hội tụ trong bàn tay Vệ Trường Thanh lập tức biến thành một con dao nhỏ, Vệ Trường Thanh vận tâm niệm, rồi phóng con dao đi, con dao lập tức biến mất.

Đây là cách đưa tin độc môn của Vệ Trường Thanh, cho là cách bao xa, đều có thể tìm thấy vị trí chính xác của người nhận tin.

Dù cảm thấy nơi này có thể có nguy hiểm, nhưng Vệ Trường Thanh tài cao gan lớn, không hề sợ hãi.

Khốn cảnh và nguy hiểm là nơi tu luyện rèn rũa võ đạo nhất, không chừng có thể tiến được xa hơn. Huống hồ nơi đây còn có bao nhiêu cường giả thượng cổ, Vệ Trường Thanh không tin ai có thể có được thủ đoạn và bá khí, có thể đối phó đươc với chừng này cường giả!

“Cái này … chỉ e là hắn không nuốt trôi!” Vệ Trường Thanh quắc mắt lên, hóa thành một đao hồng kinh thiên phóng vào trong hắc ám.

Khi từng cường giả Địa hồn thượng cổ phá vỡ tế bài, đồng thời sát phạt lẫn nhau trong hắc ám, làm nảy sinh nhiều cảm xúc mặt trái, không ai ngờ rằng, trong thế giới này, một làn khói đen đặc tà ác không ngừng tỏa ra.

Tà khí, háo huyết, tham lam, giận dữ, hận thù, bất cam của mọi người giả, sức mạnh của những cảm xúc mặt trái này, được một sức mạnh vô hình dẫn dắt vào sâu trong không gian, một xoáy ốc đen ngòm đang có một tồn tại từ từ thức tỉnh!

“Ha ha ha, con người! Con mồi của ta, giết đi, sự thù hận, oán thán, của các ngươi, luôn là lương thực yêu thích của ta! Giết đi!”

Trong màn sương đen hóa thành xoáy ốc đó, một cặp mắt đen ngòm, tàn nhẫn, âm tà mà lại xưa cũ từ từ mở ra, nhìn vào hư không hắc ám phía trên cười lớn! Đôi mắt này giống như tập trung tất cả sự tà ác và hắc ám của thế giới. Không ai có thể tưởng tượng, thế gian này lại có cặp mắt tà ác đến vậy!

Chỉ nhìn con mắt này thôi cũng khiến lòng người lạnh run, giống như trong tức khắc đã phạm phải hàng nghìn hàng vạn tội trạng!

Còn lúc này, đôi mắt này đã chú ý đến cả thế giới hắc ám phía trên!

“Ha ha ha …” Tiếng cười này cũng là khúc dạo đầu tấu lên cho một bữa yến tiếc thịnh soạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.