Hoàng Triều

Chương 8: Hoàn



Ta đã lên kế hoạch chuẩn bị chu toàn mọi thứ.

Nhưng chỉ bốn năm sau, ta đã có thai.

Năm đó ta hai mươi sáu tuổi.

Không quá sớm cũng không quá muộn.

Ta đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết tâm sẵn sàng thử một phen.

Trước khi sinh, ta đã gọi Lưu Thanh và Cảnh Mân về Đế đô, Văn Định và Cảnh Hâm cũng được truyền vào cung.

Ta thắp hương cầu nguyện ở Tổ miếu, lúc này tất cả đều đang ở cạnh ta.

“Tốt nhất nên sinh con gái, mẹ con bình an vô sự.”

“Nếu là con trai, khi sinh ra buộc phải chết non.” Ta nói với Văn Định.

Lục muội hít một hơi.

Muội ấy sống nơi khuê các, không ác tâm giống bọn ta.

“Dù sao cũng là ruột thịt của tỷ tỷ, tỷ chẳng lẽ nhẫn tâm vậy sao?”

“Nuôi cũng phải chết, chết sớm hay muộn còn không phải như nhau sao, nuôi lâu càng thương tâm hơn …. Đây còn chưa phải điều tồi tệ nhất.”

Văn Định đột nhiên ngẩng đầu: “Còn gì tệ hơn sao?”

“Nếu ta chết, mọi chuyện sẽ kết thúc.” Ta thở dài, “Khi thời cơ đến, Cảnh Mân, muội phải vào cung thay thế ta.”

Cảnh Mân mở to mắt: “Muội á?”

“Trong hai năm qua, nguồn thu thuế của vùng sông Du so với những năm trước đã tăng bảy lần, muội còn tịch thu gia sản và giải quyết toàn bộ người nhà họ Vương, điều này khiến cho tất cả thế gia đều run sợ. Vị trí gia chủ Tô gia hay là Hoàng Hậu, muội ngồi lên đó so với với bất kỳ ai đều mạnh hơn. Vì lẽ đó, con đường muội phải đi sẽ vất vả hơn so với bất kỳ người nào khác. Muội có biết mình cần phải làm gì chưa?”

Cảnh Mân hành đại lễ, “Cảnh Mân sẽ hết lòng phò tá nữ chủ.”

“Tốt!”

Mẹ ta là Công Chúa.

Ta là Hoàng Hậu.

Con gái ta sẽ là Hoàng Đế!

“Nếu ta không để lại đứa con gái nào … vậy đành phải nhờ muội rồi.”

“Điều đó sẽ không xảy ra đâu.” Liễu Thanh an ủi, “Ta thấy ngươi rất mạnh mẽ, nếu ngươi ở dưới sự thống trị của ta, ta sẽ cho ngươi đi xây tường thành. Đừng nói mấy lời xui xẻo đó.”

Lưu Thanh pha trò làm mọi người đều cười.

Nhưng những đám mây đen lơ lửng trên đầu vẫn dày đặc như cũ.

Sau khi họ rời đi, một mình ta quỳ trong Tổ miếu.

“Nếu trời cao thương xót, hãy cho con một đứa con gái.”

Bọn ta chờ Nữ Đế ba thế hệ rồi.

Khoảng cách đi tới thành công ngày một gần hơn, qua lúc này sẽ không còn cơ hội tốt nữa.

Nữ Học Đường như măng mọc sau mưa, trải dài khắp Đế quốc.

Đã xuất hiện trường hợp nữ tử rời khỏi gia môn, thi đậu khoa cử vào triều làm quan.

Các nàng ra cửa không cần che mặt, được cấp đinh khẩu*, tự lập môn hộ, có thể làm nông hoặc thương nhân đều được.

Tất cả kinh thư cũng không còn nam tôn nữ ti.

Nếu bây giờ không xuất hiện Nữ Đế, danh chính ngôn thuận kế thừa quyền lực, những thứ này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, vĩnh viễn không trở thành chuyện thường tình.

Ta dâng hương cầu khẩn cả đêm cho tới khi bụng ta truyền tới từng cơn đau nhức.

Kỳ thật, thân thể của ta vốn không tốt.

Chính sự bận rộn đã làm ta tiêu hao rất nhiều tinh lực.



Kỳ sinh của ta không thuận lợi, ta đau trọn một ngày một đêm.

Triệu Huân xông vào phòng sinh đã là lần thứ ba, đệ ấy quỳ gối bên cạnh giường nói đã hối hận rồi.

“Hối hận cũng đã muộn.” Ta nắm tay Triệu Huân, “Tỷ chỉ cầu đệ một chuyện …”

Vẻ mặt Triệu Huân vừa dịu dàng vừa bi thương: “Tỷ nói đi, chuyện gì đệ cũng đồng ý.”

Ta dùng chút sức lực cuối cùng kéo Triệu Huân về phía mình, nói một câu với đệ ấy.

Sau đó ta bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, bên ngoài rất náo nhiệt và có rất nhiều tiếng reo hò.

Ta nhìn thấy Triệu Huân một tay cầm cung, một tay ôm đứa nhỏ.

Nhiều tiếng ồn như vậy nhưng không thể lấn át được tiếng khóc nỉ non của con ta.

“Ngươi đã tỉnh!” Văn Định vén mành che lên.

“Ta ngất bao lâu rồi?”

“Nửa canh giờ.”

Thì ra mới nửa canh giờ.

Ta tưởng rằng mình đã chết.

“Hoàng thượng đang làm gì vậy.”

Văn Định nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt không nén được tia vui mừng, “Hắn ôm Công chúa thông cáo thiên hạ, bắn cung bốn hướng.”

“Ha ha ha …”

Ta cười lớn.

Từng giọt nước mắt rơi xuống.

Từ xưa đến nay, chỉ khi nào Thiên tử sinh trưởng tử mới dẫn hắn đi bắn thiên địa bốn phương.

Nếu là con gái thì cầm khăn của nàng ném xuống đất, vì sau này, nàng thuộc về nhà khác.

Tôn quý như mẫu thân ta cũng phải chịu cảnh này.

Nhưng nữ nhi của ta … nữ nhi của ta …

Ngay khi nàng chào đời, phụ thân nàng đã mang nàng đi thông báo thiên địa.

Nói với cả thiên hạ rằng nàng ấy là chủ nhân của Đế quốc này.

Ta nhớ rõ đây là yêu cầu cuối cùng của ta với Triệu Huân trước khi bất tỉnh.

Đệ ấy không phụ lòng ta.

Triệu Huân không phụ lòng ta.



Sau khi Triệu Cao Dương ra đời, cô cô bắt đầu rục rịch, ngoài sáng trong tối đưa tín hiệu yêu cầu ta loại bỏ Triệu Huân.

Ta đã nói với cô cô bây giờ không phải là thời điểm tốt.

Công chúa tuổi nhỏ cần phụ thân ở bên cạnh.

Nếu muốn kế vị, cần Triệu Huân phải cam tâm tình nguyện trao lại ngai vàng cho nàng.

Ta không muốn nàng chịu cảnh danh bất chính ngôn bất thuận.

Nhất định phải là con gái của Hoàng Đế, Hoàng Thái Nữ Đông Cung, sau đó mới có thể đường đường chính chính trở thành vua của một Đế quốc.

Đây vốn là tiền lệ trong mấy trăm năm, không thể mắc sai lầm ở bất kỳ khía cạnh nào, nếu không sẽ có nhiều người không phục.

Nhưng cô cô không chịu ngừng tay, nội cung bắt đầu lan truyền nhiều lời đồn đãi.

Họ nói “Thái tử là người giết Tiên Thái tử”.

Sự ra đi của Lâm Hoài ca ca quả thật kỳ lạ. Huynh ấy ra đi trong chuyến tuần tra vụ xuân của bọn ta. Khi chết, trên người có nhiều vết đâ/m. Lúc đó Triệu Huân vừa đắc thắng trở về, đội quân đệ ấy đóng ở gần đó.

Ta đã dùng gậy đập ch/ết vài cung nữ lắm chuyện, nhưng cô cô đã nghe được tin này.

Kể từ khi Triệu Huân chọn ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca làm ngày đại hôn, cô cô đã hận đệ ấy đến tận xương tủy.

Cô cô im lặng bao năm nay chẳng qua chỉ đang nhẫn nại chờ thời cơ.

Hiện tại Cao Dương đã biết gọi cô cô là nãi nãi, Triệu Huân ngày càng giống hoàng đế, cô cô cũng càng ngày càng đau khổ.

Đáng lẽ những điều đẹp đẽ này phải thuộc về con trai bà.

Vào ngày ta rời cung từ biệt Lưu Thanh, cô cô và người của bà đã nhốt Triệu Huân trong Thừa Đức Điện và phóng hỏa.

Khi ta quay lại thì lửa đã bốc cháy dữ dội.

“Cảnh Ngôn, con còn nhớ Lâm Hoài không?” Trong mắt cô cô tràn đầy hoài niệm, “Các con cùng nhau lớn lên, học cách nói chuyện dưới gối ta và đại công chúa, các con là bạn thuở nhỏ, không ai có thể tách rời. Không ai có thể tách rời các con ra. Con đã quên Lâm Hoài rồi hay sao?”

Ta liếc nhìn ngọn lửa bên cạnh: “Không.”

Bởi vì trong trái tim ta luôn lưu giữ hình bóng ấy.

Cô cô nhướng mày, có chút hy vọng: “Tốt … tốt lắm! Chỉ cần con không quên, Triệu Huân đã không còn giá trị lợi dụng, vậy giết hắn đi!”

Tôi vuốt v e cây cung yêu quý của Triệu Huân.

Vốn dĩ hôm nay ta muốn dẫn Cao Dương đi cưỡi ngựa bắn cung.

Khoảnh khắc ta rút cung và lắp mũi tên, vẻ mặt cô cô đầy sự hốt hoảng không tin vào mắt mình, giống như ánh mắt Triệu Hân năm đó.

Mỗi khi ta động thủ đều đủ nhanh và chuẩn.

Mũi tên xuyên thấu lồ ng ngực của cô cô.

Bà ngã nhào xuống đất, dưới thân một vũng máu đỏ thẳm.

Sự điên cuồng trong mắt cũng không còn.

Ta nghe thấy âm thanh cổng Thừa Đức Điện được phá vỡ, ta đi đến trước mặt cô cô, đối với công nuôi dạy từ nhỏ, bà ấy giống như mẫu thân thứ hai của ta, “Cô cô.”

Bà đã không thể nói lên lời.

Ta ôm cô cô vào lòng, “Con biết rõ người canh cánh điều gì trong lòng.”

Lâm Hoài ca ca giống mẫu thân ta đến bảy tám phần.

Từ nhỏ, bọn ta còn được nuôi bên người cô cô.

Bà ấy cảm thấy Lâm Hoài là con trai của bà cùng mẫu thân.

“Con sẽ chôn cất người bên cạnh mẫu thân.” Ta vuốt mắt cho cô cô.

Hoàng bào của Triệu Huân đã bị cháy xém nhiều chỗ, toàn thân đầy bụi chạy ra ngoài.

“Tự đệ không trốn thoát hay sao?” Ta hỏi.

“Ta biết nàng sẽ tới cứu ta.” Triệu Huân nói.

Gần đây Triệu Huân luôn trong trạng thái lo sợ, đôi khi sẽ lén lút nhìn ta một hồi.

Ta lôi Triệu Huân ngồi xuống.

“Ta biết ngươi giết Lâm Hoài ca ca, ta vẫn luôn biết rõ.”

Sắc mặt Triệu Huân hiện lên vẻ khiếp sợ.

Đêm mưa năm ấy, khi Triệu Huân động thủ, ta đứng bên ngoài lều trại.

Ta tận mắt thấy hắn cầm trường kiếm đâm vào ngực Lâm Hoài ca ca, lúc ta đi vào huynh ấy vẫn còn sống.

Nhưng ta không gọi Thái y.

Khi đó ta cũng giống như hiện tại, ôm huynh ấy như thế này, vuốt v e tóc huynh ấy và đợi máu chậm rãi chảy hết ra ngoài, cho tới khi người trong lòng ta từ từ trở nên lạnh lẽo.

Ta yêu Lâm Hoài ca ca rất nhiều.

Trên đời này không có ai yêu huynh ấy hơn ta.

Tôi tin tưởng rằng huynh ấy là một đời minh quân.

Cùng ta cử án tề mi, bạch đầu giai lão.

Nhưng chỉ cần huynh ấy còn tồn tại, ta vĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ có thể là Hoàng Hậu.

Lâm Hoài ca ca sẽ truyền ngôi cho con trai ta, con trai của bọn ta, con trai của con trai bọn ta …

Và con gái của ta sẽ luôn bị nhốt trong khuê phòng.

Giống như bất kỳ nữ nhân nào từ xưa đến nay.

Triệu Huân thì khác.

Triệu Huân cái gì cũng có thể cho ta, cái gì cũng không so đo tính toán.

Triệu Huân sẽ hỗ trợ ta và biến giấc mơ thành hiện thực.

“Đệ là do tỷ chọn …” Ta hôn lên môi Triệu Huân.

Ngay trước mắt bọn ta, phía đông đã ánh lên tia sáng chói lọi.

Một mặt trời mới đã mọc lên.

—————————

𝗚𝗶𝗮̉𝗶 𝘁𝗵𝗶́𝗰𝗵:

* Đinh khẩu (丁口): Thông thường, chỉ có con trai mới được phép tự mua nhà, đứng đầu gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.