Ngủ một đêm, tinh thần tốt hơn nhiều. (Lại cái câu này. Một là tác giả quá lười, không muốn suy nghĩ nhiều, 2 là Hương tỷ giống ta, là sâu ngủ)
Vuốt vuốt ngọc bội trong tay, Hách Thiên Hương lững thững đi trên đường mòn trong vườn hoa thưởng thức cảnh đẹp.
Mặc dù trước kia nàng từng nghe nói Hách gia cùng Quý gia thế giao,
bất quá bởi vì đối với loại chuyện này, nàng từ trước đến giờ chưa từng
lưu ý qua, cũng vì vậy, cho đến sau khi đại đường ca xuất hiện, nàng mới biết thì ra Quý thế bá trong miệng phụ thân chính là huyện lệnh An
Dương Quý Đức.
Ai, nếu đại đường ca cũng muốn tham gia đại hội võ lâm, vậy có phải
đại biểu nàng lúc đó có thể thoát khỏi Vụ Tịch, cùng đại đường ca lên
đường hay không?
Nhưng là… Vừa nghĩ tới phải cùng Vụ Tịch chia lìa, nàng thế nhưng lại có một loại cảm giác không nỡ.
Không nỡ?! Cái gánh hát này là cái trò gì a. Nàng làm sao không nỡ cái người âm tình bất định kia a?
“Hách cô nương.” Thanh âm ôn nhu ở sau lưng nàng vang lên.
“A!” Hách Thiên Hương cả kinh, vội vàng quay lại. Mới vừa rồi nghĩ
quá mức chuyên tâm, cũng không lưu ý có người đến gần, “Ngươi… Ngươi là
Quý Vũ Nhu?” Sau khi thấy rõ người trước mắt, nàng không nhịn được cả
kinh kêu lên.
“Đúng vậy.” Quý Vũ Nhu gật đầu, “Hách cô nương thật hăng hái, sáng sớm đã tới ngắm hoa.”
“Đừng gọi ta Hách cô nương, không tự nhiên, ngươi gọi ta Thiên Hương là được.” Hách Thiên Hương gãi gãi đầu nói.
“Vậy ngươi cũng gọi ta Vũ Nhu tỷ đi.” Quý Vũ Nhu nói. Trong lòng rõ
ràng là ghen tỵ với đối phương, nhưng lại không có cách sinh ra chán
ghét.
“Được, Vũ Nhu tỷ.” Hách Thiên Hương sảng khoái đáp lời, “Ngày hôm qua không cẩn thận phá hư buổi chọn rể của ngươi, thật là rất xin lỗi.”
Nhìn gần Quý Vũ Nhu, quả nhiên đẹp hơn, nhất là hai đầu lông mày sầu bi
kia, làm cho người ta không nhịn được muốn vuốt lên.
“Vô phương.” Quý Vũ Nhu miễn cưỡng cười một tiếng, “Cùng lắm thì qua ít ngày lại làm một lần nữa là được.”
Là thế thật phải không? Hách Thiên Hương mặt nhăn cau mày, cẩn thận
đánh giá Quý Vũ Nhu. Nhìn bộ dáng của nàng, làm thế nào cũng không giống không ai thèm lấy a, huống chi tuổi của nàng cũng không lớn a? “Ngươi
rất vội thành thân sao?” Nàng bất giác hỏi.
“Nếu ba tháng sau ta còn chưa có hôn phối, cũng sẽ bị chọn vào cung,
trở thành tú nữ.” Tú nữ, đồng thời cũng đại biểu phải hầu hạ Hoàng
thượng.
“Tú nữ?” Hách Thiên Hương cả kinh kêu lên, “Nhưng ngươi mới…” Là
người thì ai cũng biết, tuổi tác đương kim hoàng thượng, đã đến năm
mươi.
“Cho nên mới phải cần đến chiêu cầu thân này.” Quý Vũ Nhu tiếp lời nói.
“Nhưng vậy cũng không cần ném tú cầu a, tại sao ngươi không để cho Quý thế bá giúp ngươi chọn một hôn sự tốt?”
Quý Vũ Nhu chậm rãi lắc đầu, “Tốt hay không tốt, lấy tiêu chuẩn gì để nói đâu? Nếu không phải là người trong lòng ta muốn kia, vậy chọn người nào cũng chẳng sao cả.”
“Ngươi đã có người yêu rồi?” Mỹ nhân như thế, không biết người trong lòng nàng là ai?
Nàng không đáp, chỉ thật sâu nhìn Hách Thiên Hương một cái, “Thiên
Hương muội muội phúc khí tốt, có thể được Hách đại ca coi trọng như
vậy.” Nếu như có thể nói, nàng rất hi vọng người Hách đại ca coi trọng
chính là nàng.
“Đúng vậy a, Phong ca rất thương ta.” Hách Thiên Hương gật đầu, đồng ý nói, nhưng vô tình phát hiện sắc mặt ảm đạm của Quý Vũ Nhu.
Ngón tay bấm vào khăn thêu, Quý Vũ Nhu mím môi. Thì ra Phong ca ưa
thích là nữ tử có đầy sức sống, mà không phải cô nương giống như nàng,
chỉ biết tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, nhu nhược như nước, “Ta hơi mệt
chút, muốn về phòng trước.” Đứng lên, nàng lung tung tìm lý do muốn rời
đi.
“Đợi một chút!” Càng nghĩ càng khả nghi, mặc dù Hách Thiên Hương bình thường ngây ngô, bất quá tâm tư nhạy cảm của nữ nhi gia, nàng vẫn có
chút điểm.
“Ừ? Thiên Hương muội muội còn có việc gì?”
“Vũ Nhu tỷ, ngươi sẽ không phải là thích Phong ca đi.” Có thể, hơn nữa còn là rất có thể!
Cách cách!
Người ngày thường đoan trang trầm ổn như Quý Vũ Nhu, cũng không chịu
được đối phương nói thẳng thắn như thế. Thân thể mềm mại ngã trên đường
đá cuội nhỏ, nàng lúng ta lúng túng nhìn đầu sỏ hại nàng ngã nhào,
“Ngươi… Ngươi biết?” Nàng biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
“Ngươi thật thích Phong ca?” Trời ạ, thích đại đường ca, hắn cũng
không giống những huynh trưởng cùng đường huynh đệ khác của nàng. Phải
biết rằng, đại đường ca mặc dù đẹp thì có đẹp, nhưng bởi vì mặt như khối băng, có rất ít nữ nhi gia có thể “kiên trì không ngừng”.
“Ta…”
“Vũ Nhu tỷ, ta ủng hộ ngươi!” Hách Thiên Hương rất có nghĩa khí cầm tay của đối phương.
“Ngươi… Ủng hộ ta?” Đầu óc cơ hồ phản ứng không kịp, Quý Vũ Nhu lăng lăng nhìn tay mình bị bắt chặt.
“Đúng vậy a, khó có được nữ tử tốt như người thích đại đường ca, ta
dĩ nhiên phải ủng hộ.” Nếu chính nàng không thể cùng đại đường ca thành
thân, ít nhất cũng hy vọng nữ nhân nàng thích thành đại đường tẩu của
nàng, “Vũ Nhu tỷ, ngươi nhất định phải kiên trì a, mặc dù Phong ca lạnh
một chút, gương mặt cả ngày cùng khối băng không có gì khác biệt, bất
quá thật ra tâm của hắn rất tốt, không nhìn được nhất nữ nhân rơi nước
mắt. Nếu thích Phong ca, vậy so với ném tú cầu chọn rể, không bằng quên
đi, trực tiếp gả cho Phong ca.”
“Ngươi…”
“Tóm lại, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi, để trở thành đại đường tẩu của ta.” Hách Thiên Hương thực dùng sức vỗ vỗ bả vai Quý Vũ
Nhu, bày ra quyết tâm giúp người của mình.
“…” Bả vai… Thật giống như có chút đau, đây là trong lòng nàng tự nói với chính mình… Ách, không hoàn toàn giống nhau, “Ngươi…”
“… Cám ơn.” Trừ những từ này, Quý Vũ Nhu không biết còn nên nói cái gì.
Nếu phải giúp, như vậy tự nhiên là phải nghĩ biện pháp tốt.
Hách Thiên Hương vừa về tới gian phòng tạm thời của mình ở Quý phủ,
liền nhìn thấy Vụ Tịch một mình ngồi trên ghế, trong tay đang cầm một
chén trà nhẹ uống.
“Đi hậu hoa viên đi dạo. Gặp được Vũ Nhu tỷ, liền thuận tiện hàn
huyên mấy câu.” Hách Thiên Hương đáp. Nhưng ngay sau đó lại không nhịn
được càu nhàu, “Ngươi biết không? Đương kim hoàng thượng cũng đã năm
mươi tuổi, cư nhiên lại muốn chọn tú nữ vào cung.” Chỉ vì một người nam
tử, lại muốn hao hết thanh xuân của nhiều nữ nhân như thế.
“Từ xưa tới nay, đế vương đều là như thế.” Vụ Tịch buông cái chén trong tay xuống, thản nhiên nói.
“Nữ nhân kia không phải là quá đáng thương sao?” Vì một người đàn ông, lai phải cùng vô số nữ nhân khác tranh thủ tình cảm.
“Có sao?” Hắn phì cười một tiếng, “Ta chỉ biết là, rất nhiều nữ nhân
đều liều mạng muốn vào cung, muốn độc chiếm tâm Vua.” Nữ nhân trong hậu
cung, vì các loại mục đích mà tranh đấu gay gắt, hắn nhìn thấy rất
nhiều.
“Nhưng như thế cũng không có nghĩa tất cả nữ nhân đều muốn vào cung a.” Nàng không phục hét lên.
“Làm sao, chẳng lẽ Quý Vũ Nhu phải vào cung sao?” Ngón tay bắn ra, hắn hỏi.
“Làm sao ngươi biết?” Nàng kinh ngạc mở to mắt, nàng lại chưa nói gì a?
“Rất dễ đoán. Quý Vũ Nhu là Huyện lệnh chi nữ, rồi lại ở trước mặt
mọi người chọn rể ngay trước khi hoàng cung chọn tú nữ, tám chín phần là vì không muốn vào cung.”
Thật sự đều đúng! Nàng níu lưỡi nhìn hắn, “Ngươi… Thật là lợi hại!” Đây là ca ngợi thật lòng.
Hắn nhợt nhạt cười một tiếng, “Muốn uống trà không?”
“Muốn.” Đầu nhỏ điểm một cái, sau đó thấy ngón tay thon dài của hắm
từ trong mâm trà lấy ra một cái chén màu tím, rót vào một chén trà xanh.
Hương trà sâu kín, theo không khí lưu động mà tản ra.
“Cầm.” Vụ Tịch mỉm cười đem cái chén đưa cho Hách Thiên Hương. Thiên
Hương a, nàng phải hiểu, trừ phụ hoàng cùng mẫu phi, nàng là người thứ
ba tiếp nhận trà hắn châm.
“Trà thơm quá!” Uống xong một ngụm, vị giác trở lại nàng nói.
“Trà Tây hồ Long Tĩnh, đương nhiên là thơm.” Đối với khen ngợi của nàng, hắn cũng không có gì ngoài ý muốn.
“Bất quá vẫn là mùi thơm mỗi sáng sớm từ người ngươi phát ra vẫn thơm hơn.” Nàng như nhớ tới cái gì lại nói.
Mùi thơm, mùi thơm trên người hắn?
Vụ Tịch buông tay xuống, một tia cười khẽ tràn ra đôi môi, nhưng ngay sau đó, cười khẽ biến thành cười to.
Hách Thiên Hương lăng lăng nhìn người khó có thể cười lớn tiếng. Nàng có nói đặc biệt gì tức cười sao? “Ngươi không sao chớ.” Nàng hoài nghi
hắn có phải choáng váng rồi hay không.
“Thiên Hương, ngươi yêu thích hương của ta?” Tiếng cười dừng lại, hắn đứng lên, đi tới trước mawth nàng, nhìn nàng chằm chằm hỏi.
“… Thích.” Rõ ràng chỉ là lời nói thật, nhưng ở dưới ánh mắt của hắn, mặt của nàng vẫn bất giác đỏ hồng.
“Như vậy… Ngươi cũng có một chút yêu thích thân thể của ta?” Ngón tay phủ lên chiếm hữu gò má phiếm đỏ ửng của nàng, hắn hỏi. (*rớt hàm*, một câu hỏi thật sự là rất rất rất rất x n lần… BT đấy Tịch ca)
Cổ tay chấn động, cái chén tím đang cầm trong tay thiếu chút nữa rơi
xuống đất, “Ngươi… Ta…” Nàng há hốc mồm cứng lưỡi, lời nói không chút
mạch lạc.
“Ta thích ngươi, vậy còn ngươi? Đối với ta là cảm giác như thế nào?” Cúi người, môi hắn để sát vào tai nàng hỏi.
Nóng quá! Cả người tựa hồ đều như gặp phải lửa. Hách Thiên Hương
không nhịn được muốn lui về sau, nhưng phát hiện thắt lưng của mình
không biết từ khi nào đã bị đối phương nắm trụ, “Vụ Tịch, làm sao
ngươi…”
“Gọi ta Vụ, ta muốn nghe ngươi gọi ta Vụ.” Hắn cắt đứt lời của nàng.
Nàng làm sao có thể gọi ra được đi! Mặt càng đỏ hơn, cả người như nhũn ra.
“Thiên Hương, nếu ta nói muốn lấy ngươi làm vợ, một đời một thế của
ngươi, là của ta.” Uyển nhược như thanh âm nước suối, róc rách ở bên tai đổ xuống.
Một đời một thế… Nàng đột nhiên kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ tới,
một đời một thế của nàng, lại phải thuộc về một ai đó, “Vậy còn ngươi?
Một đời một thế của ngươi thì sao? Cũng thuộc về ta?”
“Nếu như ngươi nói muốn, có thể.”
Có thể, là chỉ một đời một thế của hắn, cũng thuộc về nàng sao?! Cảm
giác hít thở không thông từng đợt đánh tới, miệng không ngừng co rút
lại như muốn nói cái gì đó.
“Nói ngươi yêu thích ta.” Hắn cố ý muốn nhận được đáp án trong miệng nàng.
“Ta…” Tâm hoảng ý loạn, còn chưa đủ để hình dung tâm tình lúc này của nàng. Hắn là thật tâm thích nàng sao? Thích đến muốn một đời một thế.
Vốn cho là hắn nói cưới nàng chẳng qua là tùy ý nói một chút mà thôi,
không nghĩ tới thế nhưng là thật tình như vậy… Thật tình đến mức làm cho nàng hoảng hốt.
Hắn không nói, chờ phần cuối trong câu nói của nàng.
“Ta… Ta bây giờ chỉ lo lắng Vũ Nhu tỷ, hy vọng nàng có thể không cần
vào cung, hy vọng nàng có thể cùng Phong ca kết tóc se duyên.” Nàng cố
gắng thay đổi chủ đề. Thích, hay là không thích? Nàng bây giờ căn bản
không trả lời được.
Con ngươi màu đen chớp chớp. Chậm rãi, tay hắn rời đi gò má của nàng, “Ngươi không sợ Phong ca của ngươi bị cướp đi?” Một lúc lâu, hắn mới mở miệng hỏi, thân thể cao to một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.
“Ta tại sao phải sợ? Nếu là Phong ca có thể cùng Vũ Nhu tỷ bên nhau,
ta vui vẻ còn không còn kịp nữa.” Nàng kỳ quái nhìn hắn một cái, đồng
thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may, hắn không kiên trì hỏi tiếp nữa.
Những lời vừa rồi như chưa từng nhắc qua. Trừ màu đỏ trên mặt nàng, hết thảy đều như bình thường.
“Nếu ta đáp ứng yêu cầu của ngươi thì sao bây giờ?” Tay hắn nhẹ nhàng đung đưa cái nắp chén trà màu tím.
“Đáp ứng?”
“Đúng, nếu ta có thể làm cho Quý Vũ Nhu không cần tiến cung, ngươi làm sao báo đáp ta?” Vụ Tịch phẩm trà, nhẹ nhàng hỏi.(Sao cứ có cảm giác Hương tỷ bị đưa vào tròng nhỉ?)
Làm sao có thể? Có vào cung hay không, như thế nào một thường dân có thể nói? “Ngươi hù dọa ta?” Nàng nghiến nghiến quai hàm.
“Ta cũng không dọa người.” Lời hắn nói ra khỏi miệng, liền không phải nói đùa.
“Vậy… Ngươi muốn ta báo đáp ngươi cái gì?” Hách Thiên Hương nửa tin
nửa ngờ nhìn Vụ Tịch. Chẳng lẻ hắn và người trong quan trường có giao
tình, cho nên mới có thể phát ngôn bừa bãi như thế.
“Chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời của ngươi hôm nay, Phong ca của ngươi cùng
Quý Vũ Nhu ở chung một chỗ, ngươi sẽ vui vẻ.” Mắt hắn chì nhìn chằm chằm trà trong chén.
Hách Thiên Hương nhíu nhíu mày, “Yêu cầu của ngươi thật kỳ quái.”
“Ngươi chỉ cần có thể làm được là tốt rồi, mà ta —— thì có thể để cho mình tin tưởng ngươi.”
Tin tưởng, bởi vì cảm giác chỉ tin mình… rất cô đơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~
“Lý Tư.” Từ trong phòng đi ra, tới một chỗ yên lặng, Vụ Tịch khẽ gọi thuộc hạ.
“Có.” Thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.
“Vừa rồi ta cùng Thiên Hương nói, ngươi đều nghe thấy đi.” Tùy ý liếc thuộc hạ đang đầu gối chạm đất một cái, Vụ Tịch dời đi tầm mắt, nhìn về cảnh sắc nhã trí nơi xa.
“Nghe thấy được.” Lý Tư gật đầu
“Vậy đi làm chuyện này đi.” Hắn vân đạm phong khinh nói. Muốn xóa đi một tên tú nữ, chuyện này quá đơn giản.
“Dạ.”
“Còn có ——” môi mỏng bĩu một cái, Vụ Tịch tiếp tục nói, “Đám người hành thích lần trước, người phía sau đã tìm ra?”
“Đã điều tra rõ, Bát hoàng tử phái người ra.” Lý Tư cung kính đáp.
Mấy ngày nay, bọn họ một mực truy tung hành tung của đám người lần
trước, mặc dù không tra thêm được gì hơn, nhưng tin rằng thích khách đã
mai phục trong chỗ tối.
Rắc rắc!
Ngón tay nắm chặt, khớp xương khẽ rung động.
“Chủ tử!” Lý Tư một bên kêu.
“Không có gì.” Vụ Tịch hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn bàn tay của
mình, càng là thân nhân, thường thường khi biết bị đâm là càng đau, “Bát ca sao? Ha ha…” Thì ra là, Bát ca cũng muốn tính mạng của hắn a!
“Xin chủ tử tùy thời bảo trọng chính mình, người Bát hoàng tử phái ra còn tiềm phục tại chỗ tối, tin rằng sẽ tìm cơ hội ra tay với chủ tử.”
Lý Tư lo lắng nói.
“Ừ.” Phất phất ống tay áo, Vụ Tịch xoay người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tâm, vẫn thật đau, thì ra, hắn vẫn như trước không cách nào hoàn toàn chấp nhận người khác quay lưng phản bội, thì ra… hắn vẫn như trước
thật…ngây thơ.
Mưa lớn đầy trời, nam hài nhìn vách đá cao vút, kinh ngạc nhìn trừng trừng.
Nơi này là mộ của hắn sao? Hắn… bị thi nữ Tiểu Đào hắn tín nhiệm nhất đẩy xuống vách đá này.
Thì ra mẫu phi nói đúng, thì ra thật sự không thể tín nhiệm người
khác. Bởi vì một khi tín nhiệm thì sẽ cái nghênh đón tiếp theo sẽ là
phản bội.
Tại sao! Tại sao Tiểu Đào phải phản bội hắn! Tại sao?!
Chẳng lẽ —— hắn thật sự không thể tín nhiệm bất kỳ kẻ nào sao?
Trong cung, thiếu hắn, biểu tình phụ hoàng sẽ như thế nào, những phi
tử hoàng hậu của phụ hoàng lại sẽ là biểu tình như thế nào? Mà cái đám
hắn gọi là huynh đệ kia, lại phải biểu tình như thế nào?
Hắn phải chết phải không? Hắn phải chết ở chỗ này sao? Không được, hắn muốn sống, hắn thật sự muốn sống a!
Dùng sức ôm lấy thân thể của mình, nam hài dúi đầu vào hai đầu gối của mình.
…
Từng đợt mưa to, như rửa sạch tất cả hồi ức. Mà bí mật trong sơn động kia, cất dấu tuyệt thế võ công.
Sau đó, qua một năm sau, như kỳ tích nam hài không chết, trở lại
trong cung. Tiểu Đào từng hầu hạ hắn trở thành người tâm phúc trước mặt
hoàng hậu.
“Thập Tam gia! Tha mạng a! Tha mạng!” Kia là tiếng kêu của ai? Đúng rồi, là tiếng kêu của Tiểu Đào.
“Thập Tam gia? Tiểu Đào, ta nhớ ngươi trước kia kêu ta là chủ tử.”
“Kia… Đó là…”
“Hoàng hậu cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt đâu? Để tới lấy mạng ta?” Thì ra trong cung hết thảy cũng khó thoát khỏi chữ lợi.
“Thập Tam gia… Không, không… Chủ tử, nô tỳ chỉ là một lúc gặp hoàng
hậu hoa ngôn xảo ngữ, nô tỳ… Nô tỳ…” Dung nhan đầy nước mắt trước mặt,
nhìn qua thật là điềm đạm đáng yêu như thế.
“Tiểu Đào, ngươi biết không?” Nam hài cúi người xuống, duỗi ra ngón
tay nhẹ nâng cằm thị nữ lên, “Trước kia, ta đối đãi vơi ngươi như tỷ tỷ
của ta, ta thấy trong mọi người, chỉ có ngươi đối với ta trung thành
nhất, bất quá đáng tiếc, thì ra, ta là không cần tỷ tỷ.”
“Chủ… Chủ tử…” Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, dần dần không còn âm thanh.
Nam hài cúi thấp đầu, nhìn chủy thủ dính máu trong tay. Nước mắt, một giọt, hai giọt… Giống như chuỗi trân châu đứt đoạn, từng hạt tùng hạt
rơi xuống.
Màu đỏ của máu, dính đầy chủy thủ trong tay hắn, cũng dính đầy tay hắn.
Mẫu phi, ngươi một lần dùng hết sự khờ của cả cuộc đời, như vậy, hắn
một lần cuối cùng của hắn, có phải cũng dùng hết rồi hay không?
Thì ra, sau khi giết người, dĩ nhiên là cảm giác như vậy, thì ra cho dù báo thù, hắn vẫn sẽ khổ sở như vậy.
Khổ sở như tâm bị vò nát.
Sau đó, trong một năm, nam hài bảo vệ Hoàng thượng, trong tay mười bảy thích khách, bảo vệ Hoàng thượng.
Mười bảy thích khách, từng người đều chết không toàn thây. Máu tươi đầy đất, ánh lên màu đỏ.
Tay nam hài không ngừng khua lên. Mà trên mặt hắn, thì giương ý cười
không thể nhận ra. Mẫu phi, ngươi nhìn thấy không? Từ nay về sau, ta sẽ
không lại để cho người ta có cơ hội hại ta.
Tiểu Đào, ngươi nhìn thấy không? Từ nay về sau, ta sẽ không lại tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
Nhưng … Tại sao ánh mắt lại nóng rát đâu, nóng tới mức hắn muốn rơi nước mắt.
Hắn rõ ràng là… cười a!
“A!” Hai tròng mắt nhắm nghiền bỗng nhiên mở ra, cả người Vụ Tịch đột nhiên bật dậy. Mộng! Cho dù qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn có thể
mơ thấy chuyện năm đó sao?
Rõ ràng đã nói với mình phải quên, rõ ràng đã nói không còn nhớ lại nữa. Nhưng …
Đôi mắt màu đen, nhìn hai tay của mình. Tay trắng nõn như tuyết, nhưng dính đầy không biết bao nhiêu máu tươi.
Đây cũng là cái giá phải để sống sót sao? Là cái gải phải trả để một mình sống sót trong hoàng cung ?
Hất mái tóc dài dính mồ hôi lạnh, Vụ Tịch đứng lên, hướng ra ngoài phòng.
Gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, không có cái nóng bức của ban ngày. Hồ nước trong suốt, ở dưới ánh trăng lăn tăn phiếm ánh sáng.
Phảng phất như gặp mê, hắn đi tới bên hồ, chậm rãi đem hai tay của
mình ngâm trong nước hồ lạnh như băng. Có thể tẩy không? Có thể tẩy
những máu tươi kia không? Những thứ dính đầy hai tay hắn … máu tươi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lạnh quá! Trong lạnh mang ẩm ướt!
Hách Thiên Hương nhắm mắt, co cổ lại, tựa như không muốn từ trong mộng đẹp tỉnh lại.
Chậm rãi, lạnh như băng kia tiếp tục hướng về phía nàng.
Không vui nhíu mày, nàng lại muốn né phần lạnh như băng kia.
Chỉ lại, lại không thể như mong muốn, lạnh như băng kia quả thực như bóng với hình.
“Wow, đến tột cùng là làm sao…” Đôi mắt bỗng nhiên mở ra, Hách Thiên
Hương mới tính càu nhàu thật lớn, sau khi thấy rõ người trước mắt, bất
giác kiềm lại.
Khuôn mặt thanh tú hơi mang theo một tia ngây thơ, đôi mắt xinh đẹp
phiếm nước sáng rọi, sợi tóc thất thần xõa xuống, mà mơi ống tay áo
choàng kia thì ẩm ướt còn tích thủy.
Hắn là… Vụ Tịch. Nhưng hắn lúc này, lại làm cho người ta cảm giác thật yếu ớt, yếu ớt đến mức giống như tùy thời sẽ biến mất.
“Ngươi làm sao vậy?” Nàng nhìn hai tay đấy nước của hắn, không nhịn được hỏi.
“Rửa không sạch, làm sao cũng rửa không sạch.” Vụ Tịch giống như hài
tử ngây thơ la hét. Hắn bây giờ, hoàn toàn không giống bộ dạng bình
thường_ưu nhã, không màng danh lợi, hết thảy sự tình đều ở trong lòng
bàn tay.
“Rửa không sạch?” Hách Thiên Hương sửng sốt, “Cái gì rửa không sạch?”
“Máu!” Cả người hắn hướng trong ngực của nàng chui vào, giống như muốn tìm kiếm an ủi.
Nếu như bình thường, nàng nhất định sẽ cố gắng mà đẩy hắn ra. Nhưng … Ngón tay giật giật, Hách Thiên Hương không có đẩy người trong ngực ra,
ngược lại nắm trên lưng hắn. Không hiểu, nàng muốn trấn an tâm tình của
hắn. Mặc dù nàng không rõ hắn tại sao đột nhiên như vậy, nhưng… nhất
định có nguyên nhân gì đó nàng không biết đi.
“Trên tay ngươi không có máu a.” Nàng cẩn thận nhìn hai tay bóng
loáng kia nói. Sẽ không phải là hắn gặp ác mộng đi, cho nên mới như
vậy.”Có, rất nhiều máu, thật bẩn.” Ngữ khí hắn mang chán ghét nói.
Bẩn? “Ngươi cảm thấy máu rất bẩn sao?”
“Ừ, rất bẩn.” Hơn nữa làm thế nào cũng rửa không đi, “Tại sao ta
không có người có thể tin tưởng đâu? Tại sao cứ có người muốn hại ta
đâu?” Dường như muốn bảo vệ mình, sẽ phải không ngừng giết người.
Thân thể lui thành một đoàn, hắn chỉ muốn sự ấm áp của nàng.
“Có người muốn hại ngươi?” Nàng kinh ngạc cho lời của hắn.
“Nếu như có thể thay đổi, ta cũng muốn có nười có thể tin tưởng được a!” Giống như phát tiết, hắn hướng về phía nàng nói.
Mẫu phi… Tiểu Đào… Bát ca… Tại sao mọi người, đều không ngừng dạy hắn không nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Nếu như có thể… Nếu như hắn có thể
có một người…
“Ngươi có thể tin tưởng ta a!” Thanh âm trong trẻo bùng nổ vang lên,
Hách Thiên Hương bưng lấy gương mặt Vụ Tịch, thực dùng sức nói.
Không tự chủ được, nàng muốn an ủi hắn, muốn nâng đỡ sự yếu ớt của hắn.
“Ngươi?” Tầm mắt tán loạn tập trung đến trên mặt nàng.
“Ta.” Nàng vừa nói, vừa gật đầu.
“Nhưng … ngươi đã gạt ta.” Hắn chậm rãi nói, lông mi thật dài, cơ hồ trùm lên đôi mắt.
“Nhưng ta cũng đã đáp ứng, sau này sẽ không lừa ngươi nữa không phải
sao?” Nàng đã đáp ứng, cho nên sẽ không lại lừa gạt hắn. Vậy hắn có phải cũng có thể không cần lại lộ ra vẻ mặt … bi thương này hay không?
Nàng có thể quen bất kỳ vẻ mặt nào của hắn, nhưng không cách nào tiếp nhận vẻ mặt bi thương của hắn.
Bởi vì nhìn hắn như vậy, nàng sẽ có loại cảm giác đau lòng. Đau đến cơ hồ sắp… không thể hô hấp.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, “Ta tại sao phải tin ngươi đâu?” Lý do, hắn cần nàng cho hắn một lý do có thể tin tưởng.
“Bởi vì…” Bởi vì sao đâu? Bởi vì nàng… Bởi vì nàng đã… “Ta thích
ngươi.” Miệng mở rất lớn, nhưng thanh âm phát ra miệng, lại gần như thì thầm.
Ban ngày, hắn hỏi nàng vấn đề này, nàng không cách nào trả lời. Nhưng bây giờ, cả tâm trí nàng lại dị thường rõ ràng nói cho chính nàng một
sự thật.
Dần dần, một câu nói, lại làm cho Vụ Tịch như kỳ tích bình tĩnh lại,
“Ta không có ai có thể tin tưởng.” Thanh âm của hắn, giống như nhớ lại,
giống như kể, “Từ nhỏ, mẫu thân của ta nói cho ta biết không nên tin
tưởng bất luận kẻ nào, nhưng, nàng vì bảo vệ phụ thân, mà dâng lên cái
mạng của mình. Sau đó, thị nữ Tiểu Đào ta vẫn coi là tỷ tỷ, vì nhận được nhiều chỗ tốt, lại đem ta đẩy xuống vách đá. Cho nên, bắt đầu từ ngày
đó, ta tự nói với mình, không thể lại tin tưởng bất luận kẻ nào.”
Hách Thiên Hương lẳng lặng nghe lời của Vụ Tịch. Chưa bao giờ nghĩ
tới, phí dưới gương mặt ngây thơ kia lại cất dấu quá khứ như vậy.
“Cho nên ta không ngừng luyện võ, không ngừng ở nhà bồi dưỡng thế lực của mình, không ngừng tự nói với mình, trong thiên hạ, người có thể dựa vào chỉ có mình mà thôi. Nhưng khi ta biết, Bát ca của ta thế nhưng
muốn giết ta, ta phát hiện, thì ra ta vẫn có cảm giác đau lòng.” Rõ ràng là máu lạnh, tại sao phải có độ ấm đâu?
“Người Bát ca ngươi phái tới là nhóm người áo đen ta thấy lần trước
sao?” Nàng bất giác hỏi. Thì ra hắn tối nay khác thường, bởi vì chuyện
này sao?
“Có phải rất buồn cười hay không, người rất muốn mạng của ta, cư
nhiên là huynh đệ của ta.” Khóe miệng của hắn như đang cười, nhưng vẻ
mặt lại giống như đang khóc.
Đó là bởi vì, hắn còn quý trọng một phần tình nghĩa huynh đệ này đi.
Nàng vuốt vuốt mái tóc rối bời của hắn, “Nếu ngươi muốn khóc, có thể
khóc lên.”
“Ta sẽ không rơi nước mắt nữa.” Chút ít nước mắt vì mẫu phi, vì Tiểu
Đào, là nước mắt cuối cùng của hắn, “Thiên Hương, ta có thể tin tưởng
ngươi sao?” Đầu của hắn, chôn trong mái tóc của nàng, gần như không
tiếng động hỏi.
“Có thể.” Nàng nghe được thanh âm của mình vừa nói như thế. Sau đó, nàng cảm thấy, tóc nàng… Có ấm áp ẩm ướt.