Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 17: 17: Đau Lòng Cho Kim Ốc Tàng Kiều




Tạ Thời Quyết nhấp môi dưới, "Ngươi cứ coi như ta nhàn rỗi không có việc gì làm liền xen vào chuyện của người khác đi."
Tạ Thời Quyết mở lọ dược, rắc lên miệng vết thương, nhìn đến từng vết thương ngang dọc đan xen trên lưng, hai bên lông mày đều nhíu thành một khối.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng thổi khí.
Thân mình Đoạn Hành Dư co rụt lại...
"Ngươi có đau không?"
"Vẫn còn tốt."
"Rốt cuộc có thật là thân sinh không, sao lại có thể đánh thành bộ dạng này?"
"..."
"Đoạn Hầu đúng là người bảo thủ, vẫn giống như trước không khác gì!"
"..."
"Đây là dược tốt, ngươi dùng sẽ mau lành một chút."
"...Đa tạ." Đoạn Hành Dư đột nhiên nhớ tới lời nói trước đây của Tạ Thời Quyết, bảo hắn chỉ biết nói "đa tạ", vì thế lại bổ sung thêm, "Dược này bao nhiêu tiền, ngày khác ta trả ngươi."
Động tác Tạ Thời Quyết dừng một chút, lại tiếp tục thượng dược, Đoạn Hành Dư không nghe thấy y trả lời, cũng không phát hiện mình đang nói sai, chỉ ở trong lòng lặng lẽ quyết định sau này phải đối xử với Tạ Thời Quyết tốt một chút.
"Được rồi." Tạ Thời Quyết đem lọ dược đặt một bên, tiện đà cúi xuống cởi giày ra.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Đi ngủ."
"Ở đây?"
"Không được sao?" Tạ Thời Quyết quay đầu nhìn hắn, sấp bóng ánh nến, Đoạn Hành Dư không thấy rõ mặt hắn, chỉ nghe được âm thanh người nọ có phần ủy khuất, "Ta phải đợi tiểu hài tử canh phòng ngươi ở bên ngoài đi rồi mới dám tiến vào, lúc này hẳn là hắn đang ở bên ngoài, làm sao ta ra được?"
"Nhưng..."
"Ta lại không ngồi xe ngựa đến đây, lại phải trèo tường mới vào được.


Bằng không ta đành phải ra tìm Đoạn Hầu là được rồi, nhờ hắn tìm giúp ta xe ngựa hồi phủ." Tạ Thời Quyết lanh lẹ cầm chiếc giày vừa cởi ra mang vào lại.
"Từ từ..." Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng kéo lấy áo hắn, "Đừng đi ra ngoài."
Mẫu thân không thích Tạ Thời Quyết, luôn dặn mình đừng trêu chọc y, nếu để nàng biết y còn trèo tường vào nhà, không biết về sau phải nói thế nào.
"Đây chính là ngươi nói đấy?"
"...Ừm."
"Vậy ta được phép ở lại ngủ?"
"Được."
Đoạn Hành Dư vừa dứt lời, người nọ đã đem giày đá rớt xuống, bắt đầu cởi áo ngoài.

Hắn đem ngoại bào tùy ý ném một bên, lại đem ngọc hoàn bảo bối bên hông từ từ cởi xuống, đôi tay vô cùng thành kính phủng nó.
Hắn đem ngọc hoàn đặt bên gối.
Đoạn Hành Dư nhìn thấy ngọc hoàn, trong lòng có điểm áy náy, lúc ấy không nghĩ nhiều liền đem ngọc hoàn cho hắn, hiện giờ nghĩ lại thật muốn lấy về, "Ta có thể nhìn xem được không?"
Tạ Thời Quyết khựng lại một chút, "Ngươi muốn xem nó?"
"Ừm."
"Ngươi...!Nhớ tới cái gì sao?"
"Nhớ tới cái gì?" Đoạn Hành Dư qua loa đảo mắt.
Tạ Thời Quyết đem ngọc hoàn đưa qua, hắn cẩn thận nhận lấy, sờ sờ ngọc hoàn khắc con cá phía trên nhìn vô cùng sinh động, ở góc bên cạnh phía trong ngọc hoàn còn có một chữ "Dư".
Đoạn Hành Dư giả vờ hỏi thử, "Vì sao bên trong ngọc hoàn của ngươi lại khắc chữ này?"
Tạ Thời Quyết nhìn hắn, không có trả lời, "Vậy ngọc quyết của ngươi đâu?"
Đoạn Hành Dư lấy ra ngọc quyết từ dưới gối.
"Ngươi có nhớ vì sao có ngọc quyết này không?"
Đoạn Hành Dư cảm giác tự vác đá đập chân mình, đành phải trúc trắc nói, "Mẹ ta kể...!Là xin từ đại sư ở chùa Bảo Hoa, từ nhỏ ta đã luôn mang theo."

Tạ Thời Quyết cười lạnh một tiếng, "Hóa ra nàng nói như vậy?"
Đoạn Hành Dư đành phải cười ha ha cho qua chuyện, "Ta cũng không nhớ rõ, hình như có chuyện như vậy thật."
Tạ Thời Quyết không nói gì.
"Vậy ngọc hoàn này của ngươi lấy ở đâu? Vì sao lại có? Cũng giống ta mang theo từ nhỏ sao?" Không biết vì cái gì, Đoạn Hành Dư lại có chút chờ mong đáp án của hắn.
"Không phải." Tạ Thời Quyết lấy ngọc hoàn về, đặt lại bên gối, hắn nằm xuống, đôi tay đặt bên gối, "Là của một người rất quan trọng đưa ta."
Hắn nói rồi cười một cái, lắc đầu thở dài, nhìn về phía ngoài, "Quên tắt nến, ta đi."
"Chờ một chút," Đoạn Hành Dư kéo hắn lại, thanh âm đề cao một chút, hô "A Mao, tiến vào."
A Mao nghe tiếng liền đi vào, "Công tử, ngươi kêu ta sao? Miệng vết thương lại đau phải không." Hắn vừa nói vừa xốc màn lụa tiến vào.
"Không phải! Đừng vào đây." Đoạn Hành Dư có chút khẩn trương, thấy có người duỗi tay xốc màn lụa, liền nhanh chóng nói, "Ngươi không cần vào, chỉ cần tắt nến, rồi trở về ngủ là được."
"A Mao không ngủ, A Mao ở bên ngoài cửa canh được, nếu ban đêm công tử không khỏe, cứ việc kêu ta!"
A Mao vô cùng quật cường, vì thế Đoạn Hành Dư cũng không nhiều lời nữa, "Ừm.

Vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Kêu ngươi vài tiếng đều không nghe thấy ngươi đáp?"
"Công tử, ta vừa mới đi vệ sinh."
"Ừm, không có việc gì, vậy ngươi đi xuống đi."
Ánh nến tắt, sau đó là tiếng đóng cửa.
"Ta đã thành ra thế này, sao có thể tự mình đi tắt nến? Ngươi làm như vậy không phải nói cho người khác biết trong phòng ta còn người thứ hai sao?"
"Phải rồi," Tạ Thời Quyết nghiêng thân mình, đối mặt với Đoạn Hành Dư, ban đêm không thấy rõ người, nhưng lại có thể cảm giác rõ ràng đối phương đang ở sát gần, cái này làm lòng Tạ Thời Quyết càng thêm kiên định, "Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo."
Đoạn Hành Dư không có nói chuyện, tư thế nằm của hắn làm cả thân thể không có chút gì là thoải mái.
"Có phải ngươi khó chịu không? Muốn đến đây ngủ không? Nằm đè lên người ta, chắc sẽ tốt hơn một chút." Tạ Thời Quyết nhìn ra động tác hắn khó chịu, hỏi nhỏ.
"Không cần." Đoạn Hành Dư đem đầu quay sang hướng khác, có chút cách xa người nọ.

Một lúc lâu sau đó...
"Tạ Thời Quyết..."
"Hửm?" Hắn tựa hồ đã ngủ, thanh âm có chút mơ hồ.
Đoạn Hành Dư đem đầu nhích lại gần, nhỏ giọng nói, "Ngươi có thể cho ta dựa một chút không?"
"Hả?" Hắn mơ hồ đáp lại, sau đó nháy mắt đã phản ứng lại, "Được! Đến đây đi! Không! Ngươi đừng nhúc nhích."
Trong bóng tối chỉ nghe được âm thanh sột soạt sột soạt, hắn đem thân thể mình dịch qua, "Ngươi nâng người lên một chút đi."
Đoạn Hành Dư nửa người ghé trên thân thể đối phương, vậy mà thật sự thoải mái hơn, "Nằm thế này có làm ngươi không thoải mái không?"
"Không đâu." Tạ Thời Quyết nói.
"Ngày mai..."
"Ngày mai ta lại giúp ngươi bôi thuốc, đừng để người khác làm."
"Không cần, ta sẽ nhờ nương giúp bôi thuốc."
"Không được, nương ngươi làm sao biết liều lượng thuốc cần dùng lẫn thủ pháp thế nào?"
Đoạn Hành Dư chớp mắt suy nghĩ, "Thủ pháp cái gì? Mới vừa rồi còn chưa chạm vào ta, ngươi đã đánh rơi dược xuống đất?"
Tạ Thời Quyết nhất thời nghẹn lời, đâu phải hắn không muốn chạm vào y, chẳng qua là không dám, "Vừa rồi ta sợ ngươi đau không phải sao.

Tóm lại, người chờ ta đến, dù sao ta cũng muốn tới, nếu để người khác bôi thuốc giúp ngươi, ta cũng đến làm lại lần nữa."
Đoạn Hành Dư cả kinh nhìn đối phương nói như cường đạo, đành phải dừng lại đề tài, "Ta định nói, ngày mai ngươi tính ra ngoài thế nào? A Mao sẽ phải vào hầu hạ ta rửa mặt."
"Ừm, giờ mẹo ta liền đi, sẽ không để người khác phát hiện..." Tạ Thời Quyết nói xong liền mau chóng im lặng, giờ phút này Đoạn Hành Dư cùng hắn thân mình khăng khít, độ ấm thân thể chỉ cách nhau qua một lớp trung y trên ngực.
[Giờ mẹo: Khoảng từ 5 - 7 giờ sáng]
Tay hắn đang đặt trên người.
Hắn vừa nói, hơi thở liền phả bên tai.
Thân mình Tạ Thời Quyết cứng đờ không dám nhúc nhích, ban đêm yên ắng, chỉ có tiếng tim đập thiếu niên không thể bình tĩnh, ngây thơ cố gắng ức chế tình tố.
Một đêm này Đoạn Hành Dư ngủ đến an ổn, thời điểm thức dậy, Tạ Thời Quyết đã không còn ở cạnh, "A Mao."
A Mao tiến vào, trong tay còn bưng một chậu nước ấm, "Công tử, ngươi đã tỉnh?"
"Ừm..." A Mao đỡ hắn ngồi dậy, "Hiện tại là giờ nào rồi?"

"Đã là giờ thìn, công tử không cần lo lắng, Hầu gia đã sai người đến xin cho ngươi nghỉ, phu tử cũng đồng ý, công tử có thể ở trong phủ dưỡng thương mấy ngày." A Mao nói xong, liền bắt đầu hầu hạ Đoạn Hành Dư rửa mặt.
[Giờ thìn: Khoảng từ 7 - 9 giờ sáng]
Đoạn Hành Dư ở nhà tĩnh dưỡng ba ngày, đã qua nhiều hôm, Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội đến thăm hắn, Lục Minh Chiêu cũng đã tới, mà người tới năng nổ nhất là Tạ Thời Quyết, hằng đêm đều tới giúp bôi thuốc, rồi ngủ lại ở phòng hắn.
Thường xuyên qua lại, Đoạn Hành Dư cùng hắn đã quen thuộc hơn rất nhiều, cũng đối với hắn có cái nhìn khác, tin tưởng rằng nếu thật sự Tạ Thời Quyết muốn phá hư tình cảm của Lâu Tri Muội và Thái Vũ Quân, cũng sẽ không hại đến Đoạn Hành Dư.
Có thể giữ mạng của chính mình, coi như nhiệm vụ hoàn thành một nửa.
Chỉ là nửa kia...!Hắn vẫn cảm thấy lạ lạ, trước mắt Tạ Thời Quyết thoạt nhìn đối xử với Thái Vũ Quân không có một phần hảo cảm, gần đây lại còn đến thăm hắn hằng đêm, lấy đâu ra thời gian phá hư tình cảm công thụ?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đoạn Hành Dư chịu giữ hắn lại.
Vẫn luôn canh chừng bên cạnh, không để hắn có cơ hội tiếp xúc Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội.
Đêm ngày thứ bảy, Đoạn Hành Dư đã tốt hơn rất nhiều, nằm thoải mái trên giường mềm đã không còn là vấn đề, nhưng Tạ Thời Quyết vẫn đến như thường.
Đoạn Hành Dư đang học bù kiến thức những ngày nghỉ trên trường, "Ngày mai ngươi không cần đến đâu."
Tạ Thời Quyết nằm trên giường, chống tay xem hắn, "Thật vô tình, chậc."
Đoạn Hành Dư dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, môi khẽ mở, đã bị hắn đánh gãy, "Đừng nói đa tạ nữa."
Đoạn Hành Dư bị nhìn thấu cũng không cảm thấy ngượng ngùng, "Vẫn muốn cảm ơn ngươi."
Tạ Thời Quyết hừ một tiếng, oán giận nói, "Hửm, cảm ơn ta, bất quá ta chỉ là cái đệm thịt của ngươi thôi, thân thể tốt hơn liền quăng ta một bên."
"Chẳng lẽ ngươi định ở chỗ này của ta trốn mãi?" Đoạn Hành Dư cảm thấy hắn quá nhàm chán, nên mới chạy tới nơi này diễn tuồng.
"Không được sao? Người khác phát hiện thì cùng lắm ngươi bị nói là kim ốc tàng kiều, ngươi cũng sẽ không bị hại phải không?"
Kim ốc tàng kiều? Hắn là kiều? Đoạn Hành Dư quyết định không để ý đến hắn nữa, cùng hắn nói chuyện lung tung còn không bằng xem bài trang đề số học.
Tạ Thời Quyết nằm đến nhàm chán, vì vậy chạy đến cạnh người nọ, "Ngươi đang xem số học? Cuốn sách ngày ấy ta đưa ngươi có hữu dụng không?"
"Ừm.

Khá tốt."
"Có chỗ nào không hiểu không?"
"Ừm...!có."
Vì thế Tạ Thời Quyết đã dùng cả đêm dạy số học cho hắn, thẳng đến khi cả hai người không chịu nổi mới đi nghỉ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.