Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 38: 38: Không Cho Phép Người Đi!




EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Dẫn đường."
Biểu tình Tiểu Đình do dự, nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Đoạn Hành Dư biết hắn đang suy nghĩ cái gì, "Chúng ta đều đã vào đến đây, còn có thể chạy đi đâu được nữa?"
Tiểu hài tử tự hỏi một lúc, cuối cùng mới nói, "Được rồi."
Hắn dắt ngựa đi đằng trước, nhưng vẫn thường thường quay đầu lại xác nhận người vẫn còn đi phía sau hắn.
Đoạn Hành Dư cảm thấy có chút khó nói, tận đến khi nghe được tiếng người hô phía trước, "Vệ Linh tỷ tỷ."
Rất mau đã tới hậu viện, hắn nhìn đến cô nương đang đứng ngay ngắn bên cạnh cửa viện, trong viện thắp nến rất sáng, còn chưa kịp đi vào, cảm giác nóng hừng hực từ bên trong đã tràn ra ngoài, Đoạn Hành Dư cảm giác khí lạnh dính trên người đều bị tiêu tán đi hết, cơ thể dần ấm áp hơn hẳn.
Vệ Linh nhìn hắn, không hề chớp mắt.
Hắn đang định chào hỏi một cái, liền nghe nàng nói, "Ngươi chịu tới rồi, sau này đi cùng hắn nhiều một chút, đừng lại để hắn bị thương tâm."
Đoạn Hành Dư sửng sốt chớp mắt một cái, đột nhiên nhớ tới, Tạ Thời Quyết hẳn là thích Vệ Linh mới đúng.
Hắn lại chớp mắt một cái, cũng không cẩn thận suy ngẫm ý vị trong lời nói của Vệ Linh.
Cái này nghĩa là gì? Tạ Thời Quyết vừa thích hắn vừa thích Vệ Linh? Nên mới không thích Thái Vũ Quân? Vậy lời nói này liên quan gì đến hắn?
Thấy hắn không nói lời nào, Vệ Linh vẫn tiếp tục, "Hắn muốn ngươi, đó chính là phúc khí của ngươi."
Vệ Linh quay mặt đi, nhìn đến ánh lửa vì người nọ mà sáng lên, một bên mặt âm u lạnh lẽo bị giấu đi, một bên mặt bị hâm nóng, "Hắn đang đợi ngươi.

Vào đi thôi."
Tạ Thời Quyết là hoàng tử, muốn có một người là điều vô cùng dễ dàng.
Nhưng hắn và mọi người xung quanh đều có ảo giác rằng, ai hắn muốn có liền sẽ có người đó?
Tình yêu trong lòng Đoạn Hành Dư không rẻ rúng như vậy.
Mặt hắn lạnh xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Đình.
Tiểu Đình phản ứng lại, dắt Hạo Vũ dẫn vào cửa, "Mời Đoạn nhị công tử vào."
Vừa bước qua cửa, đập vào mắt là hai hàng nến cháy rực, ở giữa tạo thành lối đi, một đường thẳng tắp hướng vào phía trong viện đình hóng gió, ở giữa có một lối thông đạo khác.

Tiểu Đình lập tức mang theo hắn đi về phía trước.
Trên bàn cùng bốn phía đình hóng gió đều châm lửa, chiếu sáng khuôn mặt tuấn lãng và dáng người trác tuyệt đang đứng sừng sững trong đình.
Bước thêm một bước, Đoạn Hành Dư ngừng lại, cách một khoảng cùng người nọ nhìn nhau.
"Tiểu Đình, mang Hạo Vũ đến chuồng ngựa đoàn tụ với Kinh Hồng đi."
Âm thanh hắn mang theo giọng mũi nặng nề, Đoạn Hành Dư nghiêng người qua, đưa lưng về chỗ y hơi hơi nhíu mày.
Vẫn chưa hết bệnh sao?
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Hắn thất thần nhìn Tiểu Đình đi cùng Hạo Vũ, lại phát hiện Hạo Vũ đi không nghiêng không lệch, thân ngựa gần sát ánh nến không có chút sợ hãi, cũng không một chút hiếu kỳ, chỉ lo đi về phía trước.
Một người một ngựa theo thói quen đi dọc con đường không quá rộng rãi, cho đến khi cái đuôi luôn lay động của Hạo Vũ biến mất khỏi tầm mắt.
Dù không khí ấm áp tiếp tục lưu động, hắn lại vô cớ cảm thấy không khí trong này lắng đọng dần, có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Tạ Thời Quyết lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn xoay người.
Đoạn Hành Dư không tiếng động thở dài, cảm giác được ánh mắt người nọ như keo sơn dính trên người mình, rốt cuộc vẫn không có quay người lại, "Đưa được Hạo Vũ trở về là ta an tâm rồi.

Vậy ta..." Đi trước.
"Ta đã nói đồ được tặng đi sẽ không thể thu hồi lại."
"Ngươi đã nói Hạo Vũ không có Kinh Hồng sẽ khó chịu, vậy không nên tách chúng ra."
Tay Tạ Thời Quyết chống trên bàn đình hóng gió, không ức chế được mà run rẩy, "Nếu không dùng đến phương pháp này, ngươi sẽ có đến tìm ta không?"
Đoạn Hành Dư nghẹn họng, sau đó trong lòng càng dâng lên chút cảm giác không khỏe, chỉ vì đạt được mục đích của bản thân liền không từ thủ đoạn?
Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là một mảnh lạnh băng, ngữ khí như trộn với vụn băng sắc bén, "Cửu hoàng tử thật sự không cần phải dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế đâu."
Thật lâu sau cũng không nghe được tiếng người nọ đáp lại, Đoạn Hành Dư nhấc chân, "Không còn việc gì thì ta đi trước."
"Đoạn Hành Dư!" Tạ Thời Quyết cầm lấy ly nước trên bàn đập xuống đất khiến đối phương dừng lại.
Đoạn Hành Dư không thể không ngẩng đầu nhìn về phía y.
Toàn thân y đều run lên, bàn tay cầm lên một cái ly khác bóp nát, ngón tay lại không hề buông ra, từng giọt từng giọt máu đỏ theo khe hở ngón tay chảy xuống, y lại như không có cảm giác, chỉ chăm chăm nhìn đến người đang muốn rời xa y, gằn từng chữ, "Đoạn Hành Dư, ngươi đã nói đừng gặp nhau, nhưng lần này là do ngươi muốn tới, là chính ngươi tìm ta trước."

Trước cũng vậy, là ngươi đưa tay đến trước mặt ta dắt đi.
Tại sao lại có thể buông tay trước?
Đoạn Hành Dư căn bản không chống đỡ được đối phương càn quấy, "Rõ ràng là ngươi..."
"Ta mặc kệ!" Tạ Thời Quyết ném mảnh sứ xuống, tới gần hắn, bắt lấy tay người nọ, làm mu bàn tay hắn cũng dính dòng máu đỏ tươi, "Mặc kệ ta dùng thủ đoạn gì, ngươi nói ta bỉ ổi cũng được, ác liệt cũng được, chính là ngươi đã đến rồi, sao lại có thể bỏ đi trước, sao lại có thể?"
Đoạn Hành Dư nhìn đến làn da có chút điểm hồng nhạt, trong lòng phức tạp vô cùng, "Tạ Thời Quyết, về sau ta sẽ muốn cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, không thể thỏa mãn hứng khởi nhất thời của ngươi."
"Ta không phải!"
"Không phải cái gì? Không phải hứng khởi nhất thời?" Vậy Vệ Linh tính là gì?
Cấp bậc ở xã hội phong kiến có trật tự rõ ràng, nam nhân có thể có tam thê tứ thiếp, cũng có thể nuôi nam sủng, không có người nào cảm thấy có gì không đúng, tư tưởng đã bị ăn sâu bén rễ rất khó thay đổi.
Cho nên Đoạn Hành Dư cũng không nghĩ được gì khác, hắn tiếp tục nói, "Vậy ngươi có thể làm gì? Cùng ta ở bên nhau cả đời, không màng những người khác?"
"Những người khác?" Tạ Thời Quyết không chút do dự, "Ta ở cùng ngươi không hề liên quan đến người khác, bọn họ sẽ đồng ý, kể cả không đồng ý ta cũng sẽ kiên trì..."
"À..." Đoạn Hành Dư cười lạnh một tiếng, hay cho một câu không liên quan...
Hắn nhếch khóe miệng, trong lòng cảm thấy buồn cười, "Vậy ta thì sao? Ngươi có thể chấp nhận ta cưới nữ tử khác?"
Tạ Thời Quyết trừng mắt, bàn tay nắm lấy tay hắn dùng thêm vài phần lực, "Ngươi đang nói cái gì?"
"A..."
Hiểu rồi.
Hắn sẽ không làm như vậy, chỉ là muốn thử thách giới hạn của Tạ Thời Quyết.
Kết quả không ngoài dự đoán.
Hắn ném tay Tạ Thời Quyết ra, người nọ còn đang bệnh, sức lực cũng không lớn như trước, Đoạn Hành Dư dùng sức tránh thoát, rồi lui lại phía sau mấy bước, "Tạ Thời Quyết, ta không cảm thấy không liên quan.

Ta sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những lựa chọn của mình, cho nên, chúng ta không có khả năng."
Hắn xoay người, đi ra ngoài.
"Không được đi!"

Đoạn Hành Dư ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.
"Đoạn Hành Dư, ngươi không được đi!"
"Chuyện này là sao vậy?" Tạ Thời Quyết kêu tê tâm phế liệt, tiếng la hét đánh thẳng vào hai người đi tới.
Là Tạ Cẩn Duẫn và Tần Khải Lan.
Thấy rõ người bên trong là Đoạn Hành Dư, Tần Khải Lan có vài phần kinh ngạc, đến gần hơn thì phát hiện trên tay hắn dính vệt máu, liền hoảng hốt sốt ruột xem xét, "Sao lại thế này? Tay bị thương?"
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư nắm tay y, lắc lắc đầu, âm thanh mệt mỏi nói, "Ta không có bị thương."
"Đó là..."
Tạ Cẩn Duẫn đã nâng bước đi về phía Tạ Thời Quyết.
Duẫn Vương sắc mặt âm trầm, nhìn đến bộ mặt y có chút dữ tợn, lại nhìn xuống thấy tay đối phương run nhẹ.
Còn chưa nói ra lời, liền thấy người trước mặt ôm ngực, "Khục" một tiếng sặc ra ngụm máu đỏ tươi.
Tạ Thời Quyết cách tầng tầng ánh sáng ấm áp nhìn về phía Đoạn Hành Dư, rồi nặng nề ngã lên người Tạ Cẩn Duẫn.
*
Lúc này thì Đoạn Hành Dư thật sự không thể đi được.
Thái y trong phủ đến xem qua Tạ Thời Quyết.
Hắn bị cấp huyết công tâm, chưa kể còn bệnh trong người, khiến cho nhiệt độ thân thể hiện tại tăng lên.
Đoạn Hành Dư ngồi ở bên ngoài phòng phát ngốc, Tần Khải Lan có vài lần định nói với hắn vài lời cũng không nói được.
Tạ Cẩn Duẫn từ trong phòng đi ra, ánh mắt nặng nề nhìn Đoạn Hành Dư, "Hắn bị bệnh đến mức hồ đồ, miệng vẫn luôn kêu tên ngươi, muốn vào thăm không?"
Ngữ khí Duẫn Vương không có chút cường ngạnh, cũng không có ý cưỡng ép hắn.
Cũng kiên nhẫn chờ hắn hồi đáp.
Sau một lúc lâu, Đoạn Hành Dư lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Không được."
Tạ Cẩn Duẫn cũng không nhiều lời, lại đi vào bên trong.
"Tiểu Dư à, chúng ta ở bên ngoài nghe thấy bên trong có tiếng động tranh chấp nên mới xông vào, các ngươi cãi nhau sao?" Tần Khải Lan hỏi hắn.
"Không có."
"Cẩn Duẫn nói muốn đến thăm cháu trai hắn, chúng ta còn định ở lại chỗ này ngủ một đêm.

Buổi tối ta và hắn cùng nhau dùng bữa, nó là một đứa trẻ ngoan, huống hồ nó vẫn đang bị bệnh, bạn bè thì nên bao dung lẫn nhau, lúc này liền..."

"Cậu à..." Đoạn Hành Dư đánh gãy lời hắn, "Ngài đừng nói nữa."
Tần Khải Lan im lặng, thật cẩn thận mà nhìn hắn.
Ước chừng qua một canh giờ, cửa bên trong mở ra.

Tần Khải Lan đang mơ màng ngủ gật cũng bừng tỉnh, nhìn Tạ Cẩn Duẫn khép cửa lại, rồi nhẹ nhàng đi tới.
Đoạn Hành Dư vẫn luôn tỉnh táo, hắn nghe được Tạ Cẩn Duẫn nói, "Hạ sốt."
Phía đối diện, Tần Khải Lan ôm eo Tạ Cẩn Duẫn, "Hạ sốt là tốt rồi."
Tạ Cẩn Duẫn sờ sờ tóc hắn, thân mật nói, "Mệt thì đi ngủ trước đi, không cần chờ ta."
Tần Khải Lan lại cọ cọ trên người hắn, "Hiện tại ta không mệt, để ta bồi ngươi."
Đoạn Hành Dư đã sớm quay mặt đi, mặt không biểu tình nhìn xuống đất phát ngốc.
Tạ Cẩn Duẫn nhìn hắn một cái, đẩy đầu Tần Khải Lan, "Không ngủ thì ngồi nghỉ đi."
"Hả?" Tần Khải Lan hoài nghi chính mình nghe lầm, rõ ràng ngày xưa hắn rất thích mình dính lên người mà!
Hắn buồn bực ngồi xuống, dời tay từ trên eo Tạ Cẩn Duẫn, lại thấy Đoạn Hành Dư cúi đầu, tức khắc hiểu được, hóa ra phu nhân nhà mình là đang ngượng ngùng, "Không có việc gì, chuyện của chúng ta Tiểu Dư đã biết."
"Biết?" Tạ Cẩn Duẫn nhướng mày, "Không bài xích sao?"
"À không!" Tần Khải Lan nói, "Tiểu Dư của chúng ta nói, hắn tôn trọng chúng ta."
Tạ Cẩn Duẫn mang ý vị nghiên cứu tìm tòi nhìn Đoạn Hành Dư, "Lạ nhỉ."
Đoạn Hành Dư nhìn về phía hắn.
"Ta cho rằng ngươi còn nhỏ, chưa được tiếp xúc với những chuyện thế này, đến nỗi sau khi nghe lời hắn bày tỏ thì ngươi bài xích hắn."
"Bày tỏ cái gì?" Tần Khải Lan hiếu kỳ nói.
"Nếu không phải do ngươi bài xích, vậy tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy?" Còn hộc máu.
Đây là điều Tạ Cẩn Duẫn không hiểu.
Đoạn Hành Dư không có trả lời.
Nhưng Tần Khải Lan vẫn luôn lải nhải truy vấn, "Nói rõ cái gì vậy? Ngươi đang nói cái gì cơ? Hai người bọn họ không phải đang cãi nhau sao, tiểu hài tử đánh nhau cãi nhau cũng là chuyện bình thường."
Tạ Cẩn Duẫn bưng kín miệng hắn, bất đắc dĩ nói, "Không phải cãi nhau."
"Là vị tiểu bá vương kiêu ngạo của chúng ta tỏ tình thất bại."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.