Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 61: Phiên ngoại hiện đại 8 - Khi yêu đương cậu không muốn..



EDIT bởi Lavandula_Lamiaceae

Sáng sớm, màn hình điện thoại Đoạn Hành Dư đã sáng đèn.

Hắn trở mình, điện thoại bị lớp chăn mỏng che đậy.

Ở dưới chăn, điện thoại lại sáng thêm mấy lần nữa.

Buổi sáng thứ năm hắn không có tiết sớm, Đoạn Hành Dư khó có được một hôm ngủ nướng thêm chút nữa.

Bị tiếng đồng hồ đánh thức, hắn híp mắt trở mình tắt chuông rồi tiếp tục ngủ, sau đó đột nhiên cầm điện thoại nhìn lại mấy cái tin được gửi đến.

Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, hắn ôm điện thoại bật dậy.

Tin nhắn từ Tạ Thời Quyết.

Đêm qua đã nhắn hai tin.

Ngày mai cùng nhau đi ăn sáng.

Ngủ ngon.

Khi đó hắn đã ngủ rồi.

Sau đó là tin nhắn gửi đến từ sáng nay.

Tôi ở dưới lầu.

Chờ cậu.

Nhìn đến nội dung trên màn hình, Đoạn Hành Dư có chút ảo não.

Hắn phải tự xem lại thái độ theo đuổi người khác của mình.

Hắn lập tức trả lời tin nhắn: Thực xin lỗi em dậy trễ, anh chờ một chút!

Trước khi bạn cùng phòng nhận ra cái gì, Đoạn Hành Dư đã nhanh chóng chạy đi rửa mặt, hai tay hứng đầy nước hất lên mặt.

Hắn dí mặt vào gương soi đính trên tường nhà tắm.

Ừm, ngủ sớm dậy sớm, trạng thái da mặt không tệ lắm.

Đoạn Hành Dư gãi gãi đầu, bước chân nhẹ nhàng mang theo gió chạy xuống dưới lầu.

Bạn cùng phòng còn đang buồn ngủ cố gắng gượng dậy tắt chuông báo thức, nói thầm một tiếng: "Làm sao vậy? Diễn tập phòng cháy à?"

Không nghe được âm thành hồi đáp, người đó cũng ngã đầu ngủ luôn.

Nam sinh đứng dưới ký túc xá nữ đợi bạn gái, cái này là chuyện thường, nhưng đối với người có một khuôn mặt đẹp trai như Tạ Thời Quyết lại đứng đợi ở lầu phòng ký túc xá nam, chung quy vẫn sẽ làm người khác không nhịn được nhìn hắn vài lần, suy đoán xem hắn đang đợi ai.

Mà hắn chỉ kiên nhẫn đứng chờ, giữa mày không thấy một chút khó chịu nào.

Thời điểm Đoạn Hành Dư chạy xuống đã thấy y từ phía xa.

Hắn vô thức thả chậm bước chân, hít thở đều trở lại.

Lần trước cùng nhau đi ăn lẩu, Khâu Hoành Tranh nhìn thấy hắn cùng Tạ Thời Quyết ở chung một chỗ đã bị dọa cho sợ hãi.

Cả tối hôm đó y trợn mắt há hốc mồm, nhìn bọn họ với ánh mắt một lời khó nói hết.

Bây giờ cũng vậy, những người xung quanh đều nhìn trên người Tạ Thời Quyết vài lần, hắn sợ bọn họ sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn Tạ Thời Quyết.

Hắn thở ra một hơi, chậm rãi đi ra ngoài.

Tạ Thời Quyết cũng đã nhìn thấy hắn.

Đoạn Hành Dư còn cách hắn khoảng 1 mét đã bị ánh mắt của những người xung quanh ngó đến, khiến hắn gãi gãi đầu cảm thấy có chút câu nệ.

"Đi thôi."

Mới đi được vài bước, hắn lại nghe được âm thanh Tạ Thời Quyết.

"Tôi dữ lắm sao?"

"Cái gì?"

Bước chân hắn lệch vài nhịp, quay sang liền thấy Tạ Thời Quyết hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

"Chúng ta đi cùng nhau thực mất mặt?"

Đoạn Hành Dư chân thành lắc lắc đầu, trong hai mắt còn có chút mê man.

"Sao vậy?"

Tạ Thời Quyết ngừng ở tại chỗ nhìn hắn

"Lại đây."

Hắn vừa mới phục hồi tinh thần bước chân lại gần, liền nghe được Tạ Thời Quyết nói: "Cậu yêu đương cùng người khác cũng sẽ đứng cách xa 1 mét?"

Đoạn Hành Dư rất nhanh nắm được trọng điểm, hắn ghé bên người Tạ Thời Quyết, ngẩng đầu nhìn y.

"À? Vậy hiện tại chúng ta xem như đang yêu đương sao?"

Sao hắn bỏ lỡ được cơ hội truy hỏi điểm này.

Tạ Thời Quyết nhấp môi dưới suy nghĩ.

Đoạn Hành Dư không có phản bác.

Mối tình đầu của y không phải hắn, Tạ Thời Quyết cảm thấy có hơi chút tiếc nuối.

Cũng không biết, còn có ai được y đối đãi như thế này. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ, nếu y thực sự muốn theo đuổi ai, người đó hẳn cũng sẽ không thể cự tuyệt.

Dính người thật sự.

Đoạn Hành Dư không biết đối phương đột nhiên phát ngốc suy nghĩ cái gì, ánh mắt mong đợi nhìn y hồi đáp.

Tạ Thời Quyết tiếp tục bước chân, chỉ ném xuống một câu: "Tự mình nghĩ đi."

Đoạn Hành Dư vội vàng đuổi theo hắn phía sau.

Bữa sáng ăn ở nhà ăn, Tạ Thời Quyết cầm rất nhiều đồ, thời điểm bọn họ ăn xong đã chuẩn bị đến giờ vào tiết thứ hai.

Đoạn Hành Dư còn phải đi học.

Thấy người nọ uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, Tạ Thời Quyết mới hỏi: "Vì sao không tiếp tục đi học chung? Cảm thấy giáo viên giảng không hay sao?"

"Không phải..."

Đoạn Hành Dư lộ vẻ mặt khó xử, hắn không có ý tứ này.

Tạ Thời Quyết ném một bao giấy cho hắn.

"Làm việc cũng đừng chỉ nhiệt tình trong ba phút."

[Có vẻ trong câu này Tạ Thời Quyết muốn sử dụng cụm "三分钟热度", ý nghĩa là chỉ đam mê ngắn ngủi đối với cái gì đó, đại khái có thể hiểu là không có kiên nhẫn. Ai có cách dịch nào tốt hơn thì góp ý giúp mình nha 🐸]

Đoạn Hành Dư cảm thấy đối phương như muốn ám chỉ điều gì.

"Này..."

Tạ Thời Quyết đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, bắt đầu phân loại rác đem vứt.

Thời điểm đi rửa tay hắn đột nhiên nói: "Tôi đi học cùng cậu."

"Hả? Anh muốn đi sao?"

Đoạn Hành Dư không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.

Hắn biết sáng hôm nay Tạ Thời Quyết không có tiết, cho nên thời điểm y rủ hắn đi ăn sáng hắn đã rất kinh ngạc, vốn dĩ dù có tiết thì cũng không thấy y muốn ăn sáng.

Vẻ mặt Tạ Thời Quyết lạnh nhạt: "Lúc yêu đương ngươi không muốn cùng đối phương ở bên nhau sao?"

"Chỉ là các môn em học có lẽ anh đã đều học rồi."

"Không sao."

Đoạn Hành Dư cảm nhận sâu sắc khả năng theo đuổi tình yêu của mình vẫn không đủ tiêu chuẩn.

"Buổi chiều tôi đi học cùng cậu!"

"Vâng."

Thời điểm cùng nhau đi học, bọn họ càng nhận được thêm nhiều ánh mắt từ xung quanh.

Bên ngoài đại đa số mọi người không quen biết Tạ Thời Quyết, nhưng trong ban vẫn có rất nhiều người nhận thức y.

Dù sao trong trường y cũng là đàn anh ưu tú.

"Oa đây không phải là đàn anh kia sao?"

Đoạn Hành Dư ngồi ở vị trí ngay phía sau bạn cùng phòng như thường lệ, điều khác thường duy nhất là bên cạnh hắn còn dắt theo Tạ Thời Quyết.

Bạn cùng phòng sôi nổi quay đầu bắt chuyện chào đàn anh, Tạ Thời Quyết cũng gật đầu thăm hỏi.

"Này Hành Dư, sao cậu lại dẫn theo đàn anh đến?"

"À..." Đoạn Hành Dư biết, hai người không xác nhận quan hệ thì hắn cũng không nên chiếm tiện nghi của người ta, chỉ đành nghiêm trang bịa ra lý do, "Đàn anh nói y chưa tham gia tiết của giáo viên này bao giờ, nên hôm nay muốn trải nghiệm thử."

Tạ Thời Quyết nhìn hắn một cái, không tỏ ý kiến.

"Hành Dư." Tiểu béo bạn cùng phòng của hắn ghé sát lại gọi hắn.

"Tối hôm qua hoa khôi lớp bên cạnh tìm đến tôi, làm tôi sợ đến mức còn tưởng mình nhìn nhầm, nếu không phải cậu đang ngủ, có khi tôi còn chạy như điên ở trong phòng."

Tuy không quen mấy người đó, nhưng Đoạn Hành Dư vẫn biết hoa khôi lớp bên là nữ thần của tiểu béo.

Hai lớp đôi khi sẽ học chung tiết với nhau, tiểu béo là nhất kiến chung tình đối với người ta.

"Nhưng cậu có biết hôm qua chuyện là thế nào không? Cậu ấy cư nhiên đến tìm tôi là vì!"

"Cái gì cái gì?" Hai người bạn cùng phòng cũng tò mò mà nhìn lại đây.

"Vì muốn thêm wechat của cậu!"

Hắn chỉ vào Đoạn Hành Dư, lại móc điện thoại ra lên án hắn, "Cô ấy nhìn đi nhìn lại cũng không thấy có động tĩnh gì, sáng sớm hôm nay lại hỏi tôi, Đoạn Hành Dư vì sao lại chưa kết bạn với cô ấy? Sao tôi biết được? A! Đây chính là gấp đôi tổn thương!"

"Quá thảm."

"Khổ thân."

Hai bạn cùng phòng còn lại nhìn tiểu béo với ánh mắt người cha hiền từ.

Tiểu béo cũng không có quá mức thương tâm, "Cho nên cậu cũng bắt đầu kết bạn đi?"

Đoạn Hành Dư có chút kỳ quái, "Tôi không quen biết cô ấy, người ta kết bạn với tôi làm gì?"

Tiểu béo cùng các bạn trong phòng hai mặt nhìn nhau, "Các cậu xem cậu ta đang nói tiếng người sao?"

"Vô cùng đau đớn!"

"Phát rồ rồi!"

"Chính là cô bé ngồi cạnh cậu tiết xác suất ngày hôm qua đấy."

Đoạn Hành Dư vẻ mặt vô tội: "Tôi không để ý..."

"Cậu này..."

Buổi sáng nay nhìn thấy tin nhắn của Tạ Thời Quyết, liền chỉ biết cuống quýt chứ không để ý những chi tiết khác, hắn lấy điện thoại ra xem lại mới phát hiện xác thật có một chấm đỏ phía dưới.

"Được rồi."

Tạ Thời Quyết ở một bên ung dung xem chuyện, nhìn đến người bên cạnh không hề tự giác, ngay trước mặt hắn không chút do dự chấp nhận lời mời kết bạn.

Hắn nheo nheo mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.