Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 67: Phiên ngoại độc lập - Tạ Cẩn Duẫn x Tần Khải Lan



EDIT bởi Lavandula_Lamiaceae

Tần Khải Lan chỉ là con vợ lẽ trong Tần gia, dựa theo quy củ lúc đó đáng lẽ hắn không đủ tư cách tiến vào Quốc Tử Giám, nhưng cố tình hắn và Thập Tam Vương gia lại có mối quan hệ cực kỳ tốt, liền bị y bắt đi làm thư đồng cùng nhau nhập học.

Nói là thư đồng, còn không bằng gọi là bạn cùng chơi, một hoàng tử luôn luôn sống trong áp lực cùng một con ngựa hoang chuyên gia ầm ĩ, thời điểm còn chưa nhập học hai người đã bị phu tử trong Quốc Tử Giám liệt vào danh sách những đối tượng cần quan sát, bọn họ lo lắng hai đứa sẽ xào Quốc Tử Giám long trời lở đất.

Nguyên bản Tần Khải Lan không được phép ra ngoài chơi, hắn cứ nghĩ việc này chỉ giống như đổi chỗ chơi khác, nhưng không nghĩ sau đó lại có biến.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Cẩn Duẫn, hắn liền đi không nổi, chỉ cảm thấy dựa vào dung nhan người trước mặt, lại đem so với từng góc trăng, từng góc mây trắng, cũng thấy y đẹp hơn rất nhiều.

Hắn đi theo Thập Tam Vương gia hành lễ vào lần đầu gặp mặt, nghe được một tiếng "ừm" của y, hắn liền cảm thấy như có một luồng gió gào thét trong lòng mình, lớn tiếng đến mức hắn phải giật mình.

Sau đó tiếp tục đi theo Thập Tam Vương gia về phía trước, nhưng hắn vẫn quay đầu lại, liền thấy một mảnh bông tuyết bay bay, rồi từ từ dừng trên mày người nọ.

Mà người đó chỉ nhẹ nhàng hạ mi, vẫn không hề thay đổi động tác.

Tần Khải Lan nghĩ, đến cả bông tuyết cũng quyến luyến phong tư trác tuyệt của người kia.

"Này, Khải Lan, ngươi làm sao vậy? Đến Quốc Tử Giám thật sự không dám nói một câu nào à? Thế này không giống ngươi chút nào."

Chỉ là ở loại hoàn cảnh này mà nói chuyện lớn tiếng một chút thôi, có lẽ sẽ vô tình phá hủy bầu không khí.

Đặc biệt là... hắn lại lặng lẽ thoáng nhìn về phía bên kia.

Tần Khải Lan nghĩ, nếu nói lớn làm tiếng ồn lọt vào tai người kia, vậy cũng là một loại quấy rầy đi?

Hắn lại nghĩ ra viễn tưởng đó một chút, hình như là rất ồn ào.

Rồi hắn cũng thu hồi ánh mắt, sờ sờ mũi, đem bông tuyết trên đầu quét xuống, "Hôm nay có tuyết rơi, ta lười nói chuyện."

Khóe mắt đã không còn thấy người nọ, hắn liền nhẹ giọng nói: "Vị kia là Thập Vương gia Tạ Cẩn Duẫn sao?"

"Ngươi thật lớn mật!" Thập Tam nhỏ giọng nói, "Trừ Hoàng huynh, không ai dám gọi thẳng tên y đâu."

Không được gọi sao?

Tần Khải Lan đột nhiên cảm thấy có phần kỳ lạ, nghe như vậy hắn càng muốn thử một lần, trèo vách núi hái đóa hoa cao ngạo nhất, leo lên mây bắt lấy sao trời xa xôi nhất.

Ngay từ đầu hắn cũng không tưởng được mình sẽ có những ý nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn muốn đến gần y.

Muốn nhìn y lộ ra biểu tình khác biệt khi đối diện với hắn, đánh vỡ vẻ đoan chính bình tĩnh thường ngày, nhìn người không sợ mưa sợ gió vì hắn mà mất đi sự đúng mực của bản thân, tức giận đến đỏ mặt, cả xấu hổ đến đỏ mặt.

Tần Khải Lan thừa nhận ý tưởng của hắn có hơi ác liệt.

Sau đó hắn lại ý thức được lần này bản thân chơi lớn rồi.

Tạ Cẩn Duẫn cũng bắt đầu nhìn hắn chăm chú, tựa như mãnh thú theo dõi con mồi, không chấp nhận có người khác đến cướp đoạt.

Mỗi khi cùng những học sinh khác ở Quốc Tử Giám đùa giỡn, hắn cũng không thể đùa cợt tận hứng, bởi vì luôn có một ánh mắt dừng ở trên người hắn, mà khi hắn quay lại nhìn, lại thấy người đó vẫn nguy nga bất động sừng sững như núi cao, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc về phía hắn một phân.

Nhưng Tần Khải Lan chắc chắn, y đang nhìn mình.

Thời điểm biết được bản thân bắt đầu xuất hiện tâm tư khác thường, Tần Khải Lan chọn cách rời xa đối phương.

Có người cảm thấy kỳ quái: "Không phải ngươi thích nhất là đi bám theo Thập hoàng tử sao? Sao gần đây không thấy ngươi lắc lư bên người y?"

Tần Khải Lan tùy ý cười cười, "Hết thú vị rồi, trước kia chỉ là hứng thú nhất thời thôi."

Hắn quay đầu nhìn đến giàn mai nấp sau góc áo, nhẹ nhàng cuốn gió rời đi.

Hắn cười một chút, chỉ rũ đôi mắt xuống.

Hắn sai rồi.

Đóa hoa cao lãnh chỉ nên ở nơi mà nó thuộc về.

Mà vũng bùn như hắn không nên bén mảng tới.

Đêm Trung thu, Tần Khải Lan cùng đám hồ bằng cẩu hữu uống rượu no say, cuối cùng chỉ còn một mình hắn dắt theo bình rượu lắc lư trong hẻm phố.

Chỉ có địa phương âm u thế này mới thích hợp với loại người như hắn.

Tần Khải Lan ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, đột nhiên hắn bị người đẩy đi, ép cả thân thể vào một góc tối tăm.

Hắn một bên vừa ho khan vừa cố gắng đẩy người trước mặt, nhưng rất mau hắn cũng chẳng còn giãy giụa nữa.

Hắn nhận ra người đó.

Hắn dần ổn định hô hấp, đồng thời nghe từng hơi thở dốc của người nọ phóng đại bên tai.

Nhất định là uống say rồi, bằng không thì sao y có thể bỗng nhiên làm ra hành động như thế này.

Tần Khải Lan định thuận thế đẩy người ra, lại bị đối phương gắt gao ấn xuống.

Tạ Cẩn Duẫn từng câu từng chữ chấn vấn hắn: "Nhất thời hứng khởi? Không thú vị?!"

Quả nhiên y nghe được.

Tần Khải Lan lại cảm thấy cổ họng hơi ngứa, hắn cười một chút, "Trước liên ngươi tránh ra đã, đừng... ưm."

Tần Khải Lan đã tỉnh rượu hơn phân nửa, ra sức giãy giụa.

Hắn chưa từng đánh nhau cùng Tạ Cẩn Duẫn, không hề biết thân thủ của đối phương như thế nào, nhưng giờ phút này hắn cảm nhận được y đang dùng sức lực rất lớn, ép hắn đến mức hô hấp thôi cũng khó khăn.

"Tạ Cẩn Duẫn!" Đánh không lại thì phải trốn, vừa mới né tránh được hắn đã bị đuổi theo.

Tần Khải Lan bị cắn.

Hắn nếm được hương rượu len lỏi giữ môi răng của Tạ Cẩn Duẫn.

Hắn nghĩ, nếu đã làm càn một lần, thì cứ vậy đi.

Bả vai căng chặt vì phòng bị dần thả lỏng, lần đầu tiên hắn dám khinh nhờn vị thần của hắn.

Là vị thần của hắn cho phép, cũng là vị thần của hắn động tay trước.

Hắn tự thôi miên chính mình, vùi mình vào trầm luân.

Vị thần của hắn có lực hấp dẫn trí mạng, không chỉ Tạ Cẩn Duẫn hãm sâu trong đó, mà hắn cũng không có cách nào kiềm chế bản thân.

Trước người đời, bọn họ là quý công tử nho nhã lễ độ, sau người đời, bọn họ là đôi tình nhân khăng khít.

Mãi cho đến khi bị người đời phát hiện, mọi ô ngôn uế ngữ liền nhanh chóng truyền đến tai Thiên Tử.

Lúc ấy, long dương chi phích là ly kinh phản đảo, vì thế người đời nghe đến là thấy không thể dung thứ, là đáng khinh thường.

Tạ Cẩn Duẫn an ủi hắn: "Hoàng huynh thương ta như vậy, nhất định y sẽ thành toàn cho chúng ta."

Chỉ là đêm đó, Tạ Cẩn Duẫn liền nhận được một đạo thánh chỉ tứ hôn, hóa ra đến nước này, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ không đứng cùng phía với đệ đệ hắn yêu thương nhất.

Thời điểm Tạ Cẩn Duẫn tiến cung kháng chỉ, Tần Khải Lan ở trước bài vị mẫu thân quỳ một đêm.

Từ nhỏ hắn đã không có mẫu thân, vẫn luôn được nhị tỷ Tần Văn Uyển nuôi dưỡng lớn lên, tỷ tỷ cũng giống như mẫu thân hắn vậy.

Chỉ là lúc này, tỷ tỷ vẫn ở một bên khóc, hắn cũng không đi an ủi nàng.

Tần Văn Uyển quỳ xuống, "Ta cũng nên quỳ, là do ta cô phụ lời dặn dò, không dạy dỗ ngươi tốt."

"Chuyện này không liên quan đến ngươi, là tự ta thích hắn."

"Thích?! Ngươi biết thích là cái gì?"

Tần Văn Uyển khóc không thành tiếng,"Cái người mà ngươi thích đang chuẩn bị nghênh đón toàn bộ nữ tử tốt nhất kinh đô, mà ngươi, còn có cô nương nhà nào nguyện ý gả cho ngươi?"

Mắt Tần Khải Lan nhìn về phía trước, kiên định nói: "Hắn sẽ không."

Thánh chỉ như núi, kháng chỉ tương đương với việc khiêu chiến quyền uy Thiên Tử, cô phụ thánh sủng, mà Tạ Cẩn Duẫn lại bạo gan đánh cược, cược vào Hoàng huynh hắn kính yêu nhất sẽ không nhẫn tâm như vậy.

Tạ Cẩn Duẫn ở ngoài tẩm điện của Hoàng huynh quỳ suốt một ngày một đêm. Đến ngày thứ hai, mưa to gió lớn, hắn vẫn thẳng sống lưng quỳ phía trên nền gạch xanh, nhưng chung quy vẫn ngã bệnh.

Cùng lúc đó, Tần Khải Lan ở trước cửa từ đường tùy ý để gió lạnh hỗn loạn đánh vào mặt hắn.

Trên người đầy rẫy những vết thương do roi tiên đánh vào khiến da tróc thịt bong, máu chảy ra đã tẩm ướt cả y phục, nhưng hắn vẫn cắn răng không rên một tiếng.

Tần Văn Uyển trốn ở chỗ rẽ, cắn khăn tay nhẫn nhịn nhìn đệ đệ nàng yêu thương nhất bị hành hạ.

Phụ thân tức giận đến mức trục xuất hắn khỏi gia phả.

Tần Khải Lan đứng đối diện từ đường trịnh trọng cúi đầu, nhìn về phía mẫu thân xin thỉnh tội.

Cũng may còn có Thập Tam Vương gia không sợ ánh mắt người khác, nguyện ý trợ giúp hắn.

Tạ Cẩn Duẫn hôn hôn trầm trầm, không biết đã ngủ bao lâu, trong miệng liên tục lẩm bẩm gọi lung tung tên rất nhiều người.

Tên Tần Khải Lan, còn có cả Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu đã mất...

"Đại ca... ngươi giúp ta với, được không?"

Cuối cùng hắn cũng chậm rãi dừng gọi tên người khác.

Hoàng Đế đương triều nhìn đệ đệ của chính mình bị sốt đến hồ đồ, kêu hết tất cả những người quan trọng nhất đối với nó.

Đại ca... đại ca...

Bọn họ là thân huynh đệ cùng mẹ đẻ, lúc còn rất nhỏ, thời điểm hắn vẫn còn là Thái Tử, Tạ Cẩn Duẫn vẫn luôn thích gọi hắn là đại ca.

Sau này Phụ Hoàng băng hà, hắn lên kế vị, có lẽ thiếu niên hiểu được Thiên Tử phải bận việc triều chính, vì thế cũng không dám quấy rầy hắn, giữa huynh đệ bọn họ không tránh khỏi việc dần xa cách.

Sau đó y sửa lại xưng hô thành "Hoàng huynh", y cũng không còn tìm đến đại ca đầu tiên mỗi khi gặp phiền toái.

Tạ Cẩn Duẫn chậm rãi trưởng thành, rút đi sự ngây ngô, càng ngày càng giống với Hoàng Thượng thời niên thiếu, càng trở nên ổn trọng giữ mình.

Hoàng Thượng vốn rất vui mừng, chỉ là ngẫu nhiên hắn sẽ nhớ đến một Tạ Cẩn Duẫn gặp chuyện gì cũng gọi hắn một tiếng "đại ca".

Hắn chỉ cho rằng đệ đệ nhất thời hồ đồ, còn nghĩ nếu để nữ tử mà chúng công tử trong kinh đô muốn cầu thú đến đính hôn cho y, y sẽ biết hồi tâm chuyển ý.

Đến tận hôm nay, thấy y nguyện ý rời khỏi cánh chim, cùng người nọ ở bên nhau trọn đời, tình nguyện vứt bỏ đời sống vinh hoa phú quý.

Hắn mới biết được chính mình sai rồi.

Hắn cứ như vậy ngồi bên cạnh chăm lo cho đệ đệ suốt một đêm.

Thời điểm hừng đông, hắn đi vào triều sớm, không chờ Tạ Cẩn Duẫn dậy.

Đến khi hắn ngồi phía trên đại điện đối mặt với cả triều văn võ, hắn liền trở về làm một Thiên Tử không giận tự uy, không có người nào dám hỏi đến vị Cao công công vì sao hôm nay không ở bên người Hoàng Đế.

Cùng lúc đó, Cao công công mang theo một đạo khẩu dụ của Thánh Thượng đến xem bệnh cho Duẫn vương.

Cuối cùng Duẫn vương cũng chờ được đến lúc đại ca không gì là không làm được thành toàn cho hắn.

Chỉ là, vì mặt mũi Hoàng gia, vì Hoàng huynh, vì thanh danh của nữ tử kia, một mình hắn chấp nhận ôm tất cả trách nhiệm.

Hắn tự xin được lấy đi tước vị thân vương, trở thành thứ dân, từ đây rời xa kinh đô.

Hắn vứt bỏ rất nhiều đồ vật, nhưng chỉ cảm thấy cả người đều vui sướng.

Tần Khải Lan đứng ở ngưỡng cửa chờ hắn, không ngừng xoa xoa hai tay.

Thập Tam ở bên cạnh không ngừng đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Ngươi đừng khẩn trương, người đừng có khẩn trương."

"Ta không khẩn trương." Tần Khải Lan chỉ có chút lo lắng, nghe nói người kia bị bệnh.

"Hoàng huynh thương y nhất, chắc chắn sẽ không có việc gì."

"Ừm."

Tần Khải Lan nhìn đến hắn.

Cách cánh cửa ngày càng gần, bước chân của hắn càng nhẹ càng nhanh.

Sau bao nhiêu ngày xa cách cuối cùng đôi bên cũng được thành toàn, bọn họ nắm tay cùng nhau đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẩn, trừ hai trái tim đang đập mạnh vì đối phương, sẽ không còn điều gì khiến bọn họ lo lắng.

Đối với hai người mà nói, bọn họ đã có được cả thế giới.

Hắn nhìn đến sắc môi của Tạ Cẩn Duẫn vẫn còn tái nhọt, thời điểm ghé lại gần hắn vẫn còn ý cười.

Hắn nói: "Ta không còn là Duẫn vương. Bây giờ chính là thứ dân Tạ Cẩn Duẫn, ngươi còn muốn ta không?"

Tần Khải Lan nhướng mày, "Ngươi cho rằng từ trước đến giờ ta chỉ coi trọng địa vị và thân phận của người sao? Ta không phải loại người nông cạn như vậy!"

Hắn cười một chút, "Ta rõ ràng là người thấy sắc nổi lòng tham."

Tạ Cẩn Duẫn lắc lắc đầu, "Vậy ta phải bảo vệ tốt gương mặt này."

"Đương nhiên." Tần Khải Lan nhìn hắn, nắm lấy tay người đối diện, "Còn ta thì cái gì cũng không có, đến cả Tần gia không chịu bỏ ta vào gia phả, ngươi còn muốn hay không?"

Tạ Cẩn Duẫn nhẹ nhàng thở dài, tiến thêm một bước đem người kia ôm vào trong lồng ngực, "Vậy từ giờ về sau người theo họ ta đi."

"Ngươi chiếm tiện nghi của ta à?" Trên người Tần Khải Lan còn thương tích nên hơi đau, vì vậy chỉ ôm một lát rồi lui ra.

Trên người Tạ Cẩn Duẫn vẫn hơi sốt, thời điểm ôm đối phương cũng không dùng sức giống như trước.

Hắn lau bờ môi của người kia hai cái, rồi nhẹ nhàng ngửa đầu ấn lên.

Thập Tam vẫn luôn giả chết hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân cuối cùng cũng không nhịn được, hắn một bên ló đầu qua cửa cung nhìn xung quanh, một bên nghiến răng nghiến lợi, "Này hai cái người kia! Đừng có mà quá đáng."

Tần Khải Lan buông y ra, nhìn môi Tạ Cẩn Duẫn cuối cùng cũng có vài phần màu sắc, lúc này mới cảm thấy thực vừa lòng.

Ở cửa cung còn có hai thị vệ mắt nhìn phía trước, hoàn mỹ làm bù nhìn phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, hai người xem nhẹ Thập Tam Vương gia đang vò đầu bứt tai, bối rối hộ cho hai người không coi ai ra gì.

Tần Khải Lan nói: "Tạ Cẩn Duẫn, cảm ơn ngươi."

Cảm ơn ngươi đã luôn kiên định mà lựa chọn ta.

Tạ Cẩn Duẫn: "Tần Khải Lan, cũng cảm ơn ngươi."

Cảm ơn ngươi đã bước vào thế giới của ta.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.