"Xì! Lão yêu quái không chịu nói sớm." Mặc Chi rút Yêu Nguyệt Cơ ra khỏi vỏ. "Ngự Không Thuật, triển!" Mặc Chi niệm chú làm thay đổi hình dáng của Yêu Nguyệt Cơ ra dài hơn.
"Tốt rồi, từ trên cao nhìn xuống chắc rất đẹp nga!" Mặc Chi leo lên Yêu Nguyệt Cơ ngồi xếp bằng. "Đứng mỏi chết. Ngồi cho thoải mái vậy." Yêu Nguyệt Cơ lơ lửng trên không dần nâng độ cao lên và phóng đi.
"Trời đất! Ngươi chạy nhanh như thế làm gì!" Mặc Chi xém bị rơi xuống bởi tốc độ kinh hoàng của Yêu Nguyệt Cơ. Đi ngắm cảnh chứ phải đi trốn đâu mà bay nhanh như thế. Yêu Nguyệt Cơ giảm lại tốc lực đi trên bầu trời hoàng cung.
Khung cảnh mĩ lệ xa hoa. "Hoàng Đế Vương Triều Tây Á này cũng biết cách đốt tiền thật đấy." Mặc Chi cảm thấy thán phục. Hậu cung ba ngàn giai nhân nhưng nghe nói sủng nhất là vương hậu. Mà hoàng hậu lại không sinh được con trai, nên nhận Lưu Khải làm con. Không thì hắn cũng không leo lên được ngôi vị thái tử.
"Nhà đế vương đúng là rắc rối." Mặc Chi thích thú ngự không bay xung quanh hoàng cung.
Bên dưới có viên quan mới thượng triều và bây giờ trở về. Trương thái tể nhìn lên bầu trời nói: "Xem kìa, sao băng.", Hà thái phó lại nói: "Trương viên ngoại bị hoa mắt à? Ban ngày làm gì có sao băng." Vương tể tướng lại nói: "Bao giờ trong vương thất lại có người có cấp độ như vậy." Cao thượng thư lại tiếp lời: "Phải, cấp Tôn Quân đỉnh phong. Ngay cả chúng ta cũng không bằng kẻ kia. Thôi thì chờ yến tiệc tối nay ắt sẽ rõ." Bốn người cười ha ha vui vẻ ra về chờ sự việc tiếp theo diễn ra.
Buổi tối.
Đông Cung.
Mặc Chi ngồi uống trà nhìn Yang sửa soạn "Yang, tỷ nhất định phải mặc như thế sao?", "Đây là lễ nghi bắt buộc phải tuân không thể ăn mặc tùy tiện được." Yang ngồi trước bàn trang điểm cho cung nữ chải chuốc.
"Phải ha! Muội cũng nên thay đổi một chút gì đó. " Nói xong Mặc Chi nghĩ ra một ý tưởng mới. Nàng thay một bộ y phục nam màu đỏ xen chút màu đen tạo sự huyền bí. Tóc cột đơn giản cố định bằng dây chuông trói hồn ngụy trang và còn Vũ Tinh khóa thì Mặc Chi dùng thuật che mắt.
Nàng khoác thêm một chiếc áo màu đen bên ngoài. Yêu Nguyệt Cơ nàng cho vào không gian Long mệnh để lão yêu quái bảo quản khi không cần dùng.
Nàng cầm thêm một chiếc quạt trúc, bây giờ hình dáng này làm nàng cảm thấy thật tự tin và thoải mái hơn so với đồ của nữ nhi. Yang mặc trang phục màu xanh lam lộng lẫy. Búi tóc kiểu dáng quý phái có trâm hoa trang trí và trâm phượng tạo điểm nhấn mạnh. Nàng và Mặc Chi đi ra khỏi phủ thấy Lưu Khải và Kang đứng ở trước cổng chờ.
"Tỷ hôm nay xinh đẹp thật." Kang nhìn Yang với vẻ kiêu sa lộng lẫy. Lưu Khải thì hơi đỏ mặt khi nhìn Yang trong bộ cánh này. "Thiếp mặc vầy không đẹp sao?" Yang thấy Lưu Khải không nói gì liền hỏi. "Đẹp lắm, nàng sẽ là người đẹp nhất đêm nay." Yang khoác tay Lưu Khải cười vui vẻ.
"Còn muội tại sao không ra dáng thục nữ vậy. Tính cướp sắc con gái nhà lành à." Kang nhìn Mặc Chi với ánh nhìn kì quặc. "Nếu mặc như Yang thì chỉ có khi muội có người thương." Mặc Chi cười, khuôn mặt nàng lúc này nói cho đúng là yêu mị. Một vẻ đẹp tượng trưng cho nhửng kẻ phản diện trong bộ csnhs như thế này. "Không được! Vào trong thay lại cho ta. Nhất định là đồ nữ nhi." Kang kéo Mặc Chi đi vào trong phủ lại đứng bên ngoài chờ nàng thay trang phục khác.
Một khắc sau Mặc Chi bước ra với bộ cánh nữ nhi đơn giản màu đỏ đen khoác nột chiếc áo mỏng màu đen. Tóc thắt đơn giản thả xuống ngang lưng. Nước da trắng hồng ai ai cũng phải ghen tị. Mặt không phấn son vẫn tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Kang bị đứng hình năm giây bởi vẻ ngoài khác biệt của Mặc Chi. "Đẹp rồi đấy! Đi mau, hai người kia tới trước rồi.", "tại huynh nhiều chuyện bắt muội thay đồ khác!" Mặc Chi bây giờ cảm thấy thật khó chịu đây là bộ áo đơn giản nhất mà nàng có thể mặc tại thời điểm này. Nàng đeo mặt nạ quỷ nắm tay Kang tới chỗ yến tiệc.
Xuân Thu điện.
Xung quanh giăng hoa, kết đèn đủ sắc là nơi sáng nhất và ồn ào nhất ngày hôm nay. Người ra vào tấp nập. Các vị viên quan tìm chỗ ngồi ổn định của mình. Lưu Khải và Yang đi vào chỗ ngồi của mình. Trai tài gái sắc người người khen ngợi. Làm nam nữ ganh ghét. "Đúng là trời sinh một cặp. Thái tử phi nghe nói là chiến sĩ cấp Tôn giả cơ đấy!" Các vị phu nhân nhìn Yang đánh giá. "Thái tử cũng rất có tài mai sau là vua một nước. Hình như cũng là chiến sĩ trung cấp."
Một lát sau các hoàng tử công chúa bước đi vào điện. Ai nấy cũng đều lộng lẫy và có vài người tỏ vẻ kiêu ngạo vô cùng. Yang thấy Kang và Mặc Chi đi tới cũng thấy hơi lo. "Không sao. Hai huynh muội đó không còn là tiểu hài tưd nữa rồi." Lưu Khải nhìn thấy Yang sốt ruột liền khuyên. "Cũng phải." Yang tựa đầu vào vai Lưu Khải cười.
Đúng lúc đó Kang và Mặc Chi bước vào. "Họ là ai vậy?", "Đẹp quá!", "Tiên nhân giáng trần ư." Bao nhiêu còn người ngồi tại đây đều bị vẻ bề ngoài của Kang và Mặc Chi thu hút. Nhìn thấy Mặc Chi lòng ganh tị của mọi cô gái kể cả công chúa đều ganh ghét bởi vẻ ngoài yêu mị thu hút ánh nhìn mọi nam nhân. "Hồ ly tinh." Ai cũng chửi thầm trong lòng. Kang và Mặc Chi ngồi hai bàn ngay sau lưng Yang.
"Xin lỗi bọn đệ tới muộn", "Không sao còn kịp mà." Lưu Khải cười trả lời Kang. Cao Thượng thư đánh mắt đến Mặc Chi. "Cấp tôn quân đỉnh phong." Ông vô cùng bất ngờ với con người nhỏ bé này. Vương tể tướng nghe Cao thượng thư nói thế cũng nhìn theo. "Đúng là kì tài khó gặp. Còn trẻ như vậy đã là tôn quân."
Hoàng đế Lưu Khang và Hoàng hậu Ngu Tử Lan đi vào điện. Tất cả mọi người đứng dậy hành lễ với tất cả lòng tôn kính. "Chúng ái khanh miễn lễ. Ban ngồi." Hoàng đế Lưu Khang thể hiện ánh nhìn của một bậc đế vương uy nghiêm tuyên bố khai yến. Vũ nữ lần lượt bước vào. Thập nhị công chúa Lưu Yến Anh cũng xin góp một phần ca vũ vừa học được. Thất công chúa cũng góp mặt với tài đàn của mình.
Những vũ điệu xinh đẹp uyển chuyển với tiếng đàn tạo nên một khung cảnh thật đẹp. Mặc Chi chỉ quan tâm ăn uống không màn thế sự. Nàng chỉ tới đây để làm khách nên khách thì sẽ được ăn tự nhiên. Vũ điệu kết thúc hoàng đế đánh mắt về phía Lưu Khải. "Ta nghe nói con tuyển được một dược sư cấp bậc cao cường.", "Phải thưa phụ hoàng, người đó là đệ đệ của Yang đến đây cùng với một muội muội nữa." Lưu Khải giới thiệu huynh muội của Mặc Chi.
Tên này, đang ăn ngon mà sao phá đám như vậy chứ. Nàng nghĩ trong lòng bực bội. "Cho diện kiến." Hoàng đế triệu Kang và Mặc Chi đến trước điện để xem mặt.