Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 16: Theo dõi



Cao Như Viên và bát công chúa được ban ngồi. Yang nhìn thấy Kang bên này mặt hơi đỏ, thẹn thùng.

"Thì ra ý trung nhân đệ nói chính là Cao nhị tiểu thư con gái của Cao thừa tướng. Đúng là rất đẹp nga."

Yang nhìn lướt qua Cao Như Viên. Đúng là một gái đẹp khuynh nước khuynh thành dịu dàng như hoa thảo nào Kang lại không thể không thích được. Nhưng mà Yang cảm thấy Cao Như Viên này có chút gì đó rất kì quặc.

"Thái tử phi nói quá rồi. Như Viên chỉ là một cô gái tầm thường. Làm sao có thể uy vũ như thái tử phi đây được." Cao Như Viên lấy khăn che miệng khẽ cười tâng bốc Yang.

"Đúng là vừa gặp Kang thì Như Viên cảm thấy như rằng rung động." Cao Như Viên liếc mắt đưa tình với Kang.

"Hai người đúng là trời sinh một đôi." Bát công chúa cảm thấy buồn lòng nhưng cố gượng cười để nói ra câu đó.

"Là ngươi!" Cao Như Viên nhìn thấy Mặc Chi đứng bên cạnh Kang. "Chuyện gì vậy Như Viên muội?" Bát công chúa nhìn thấy ánh mắt của Cao Như viên hướng về phía Mặc Chi.

Nàng cũng không bất ngờ gì cho mấy. Lúc nãy chỉ là Mặc Chi vô tình té từ trên cao xuống nàng chỉ tình cờ đi ngang qua và thăm hỏi thôi.

"Ta nghe nói Mặc Chi cô nương lần trước uống say tại cung yến nhỉ." Cao Như Viên tỏ vẻ châm chọc. "Bữa đó chỉ là do uống nhầm rượu. Và cả bản thân muội ấy cũng không được phép uống rượu với độ tuổi đó!" Lưu Khải ngồi uống trà tiện thể giải thích cho cô ả hiểu.

"Ra là thế, Mặc Chi cũng chỉ mới lên tám. Uống rượu quả là không tốt." Hoàng hậu cũng nói thêm vài lời.

Nghe mấy người này tán dốc cũng thật phí thời gian. Bổn cô nương ta đi trước tránh bị người khác xỉa xói nói xấu mình!

"Xin phép mọi người thảo dân cáo luôi có chuyện cần làm.", "Được rồi, ngươi cứ đi." Hoàng hậu lệnh cho Mặc Chi luôi. Nàng ngay lập tức biến mất ngay trước mắt mọi người ngồi. Ba người Lưu Khải, Yang và Kang không cảm thấy bất ngờ. Nhưng hoàng hậu, tam vương gia (ad thay đổi cách xưng hô cho hay hơn), bát công chúa, cung nữ và thái giám đều trố mắt nhìn.

Mới đó mà người đâu mất rồi. "Mặc Chi cô năng lực thật bất phàm." Tam vương gia cảm thấy như năng lực đó còn hơn cả tể tướng.

Nói chuyện một hồi Yang đột nhiên muốn buồn nôn rồi sau đó ngất xỉu. Lưu Khải ôm nàng vào lòng đưa về phủ. "Gọi ngự y đến phủ thái tử mau lên." Bát công chúa bảo nô tì và thái giám khẩn trương đi gọi ngự y.

"Yang được đặt trên giường trong trạng thái ngất xỉu làm Lưu Khải, hoàng hậu và bát công chúa lo lắng vô cùng. "Con bé sao lại bị thế này?" Thái hậu đứng ngồi không yên lo lắng cho Yang.

"Mẫu hậu đừng sốt ruột. Thái tử phi tỷ ấy nhất định sẽ ổn thôi mà." Bát công chúa đỡ hoàng hậu ngồi xuống và trấn an vài lời.

Thái y chạy vào trong phòng dở hòm thuốc bắt đầu bắp mạch cho Yang. "Thế nào ngự y. Nàng ấy bị sao vậy?" Lưu Khải thấp thỏm lo cho tình trạng của Yang.

Ngự y lui xuống với vẻ mặt tươi cười nói: "Chúc mừng thái tử điện hạ. Chúc mừng thái tử phi đã mang thai được hai tuần tuổi. Nương nương bây giờ cần phải được chăm sóc kĩ hơn." Ngự y sắp xếp đồ của mình rời đi.

Lưu Khải ngồi ngây ngất nhìn Yang. Hắn không thể tin được hắn bây giờ đã được làm cha rồi. "Ta có phải sắp có cháu nội không?" Hoàng hậu vui mừng chảy lệ ôm lấy bát công chúa đứng bên cạnh.

"Chúc mừng thái tử ca ca. Huynh sắp làm cha rồi nga!" Bát công chúa cũng vui mừng khôn xiết. Yang tỉnh dậy nhìn thấy mình nằm trên giường. Lưu Khải và Hoàng Hậu lại khóc.

"Phu quân, ta đã xảy ra chuyện gì?" Nàng ngồi dậy trong trạng thái bất an.

"Nàng đã làm mẹ rồi đấy!", "Thật ư?" Yang sờ lấy bụng của mình nở một nụ cười ấm áp. Hai huynh muội kia lại có người để bắt nạt rồi!

Nàng nghĩ thầm trong lòng. "Phải rồi phải nói cho lão già kia biết tin này. Đúng rồi phải báo!" Hoàng hậu nắm tay bát công chúa đứng dậy muốn trở về báo cho hoàng đế biết tin vui này. Bát công chúa dìu hoàng hậu trở về nở một nụ cười với Yang, "Tỷ giữ gìn sức khỏe nhé. Muội và mẫu hậu trở về trước."

Buổi tối.

Kang trở về thân tâm trạng mệt mỏi. Đi vào trong phòng Yang vì thấy đèn còn sáng.

"Tỷ bị sao vậy?" Kang hốt hoảng chạy tới giường của Yang. Lưu Khải đỡ nàng dậy và để nàng tựa vào người của mình. "Đệ sắp được làm cậu rồi."

"Cậu gì chứ! Gì chứ tỷ nói gì? Đệ sắp được làm cậu, không lẽ..." Kang lúc đầu chỉ tưởng là Yang thuận miệng chọc cho hắn vui nhưng đây là sự thật làm Kang bây giờ kinh động. "Mặc Chi đâu? Nó không về với đệ à?"

"Tỷ kệ nó đi, có thể muội ấy sẽ về trễ. Mà tỷ nữa lo dưỡng thai đi. Hơi sức nào mà quan tâm muội ấy!" Kang bắt đầu cằng nhằn căn dặn Lưu Khải chặc chẽ này kia.

"Ta làm cha chứ phải đệ đâu mà cằn nhằn quá vậy.", "Huynh im đi!" Lưu Khải và Yang cười chảy nước mắt nhìn bộ dáng ông cụ non của Kang bây giờ.

Cùng lúc đó ở phủ của Tam vương gia.

Mặc Chi khoác áo choàng đen đứng trên nóc phủ dở miếng gạch nhìn xuống bên dưới.

"Ả bạch liên hoa này từ lâu ta đã nghi ngờ." Nàng hận mình tại sao ngay lúc đó lại không nhớ ra cái cảnh ngay ngày đầu nàng đến kinh thành.

Nàng đi vào đường hẻm và vô tình thấy một nam một nữ ôm ôm ấp ấp làm chuyện đó trước mắt nàng.

"Không ngờ, ta nghĩ đôi cẩu nam nữ các ngươi cũng dám làm loại chuyện này thì chắc cũng là thường xuyên."

Hồi chiều khi đi công chuyện trở về nàng bắt gặp ả Cao Như Viên này cùng với tên Tam Vương Gia Lưu Chúc Thành lén lén lút lút. Không ngờ buổi tối một nam một nữ ở chung phòng là làm chuyện này.

Cao Như Viên quần áo xộc xệch nằm trên người của Lưu Chúc Thành tỏ vẻ mặt thèm khát. "Nàng đấy! Dám nói với hắn trước mặt ta như vậy. Lần này ta sẽ phạt nàng để cho biết lỗi." Lưu Chúc Thành cởi dây áo yếm của Cao Như Viên vứt xuống đất.

Cao Như Viên ôm đè hắn xuống nằm trên người hắn vuốt ve ngực hắn nói: "Như Viên chỉ là muốn chơi đùa tên dân đen đó một chút. Không ngờ hắn lại thích Như Viên thật. Muốn lợi dụng hắn làm cho ả thái tử phi cao ngạo kia mất mặt a."

Cao Như Viên cởi hết xiêm y của mình. Cao Như Viên bây giờ trần như nhộng trơ trẽn ngồi lên người Lưu Chúc Thành vẻ mặt quyến rũ.

Lưu Chúc Thành ngội dậy ôm eo nàng ta. Kế tiếp là hôn rồi đè nàng ta xuống. "Thành ca nhẹ một chút a~ Như Viên sợ đau.", "Làm chuyện này thường xuyên mà nàng còn sợ đau sao!" Lưu Chúc Thành lộ vẻ mặt dâm tà liếm đùi của Cao Như Viên (XXX ad muốn ngất xỉu tại khúc này rồi trời ơi là trời)

"Cái gì mà dân đen, cái gì mà chơi đùa lợi dụng? Dám phụ Kang, ta quyết không thể tha thứ cho đôi cẩu nam nữ các ngươi. Để coi lần này là ai mất mặt. Lưu Khang ơi Lưu Khang, con trai ngươi Lưu Chúc Thành lại dám làm việc mất mặt này để xem ngươi có tức chết không!"

Mặc Chi tỏ vẻ mặt suy tính cười gian. Nàng bây giờ đã thiết kế cho hắn một cái bẫy và cũng để Kang nhìn thấy bộ mặt thật của người mà hắn ngày đêm nhớ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.