Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 55: Uy hiếp hoàng đế!



Mặc Chi từ ngày hôm đó thì luôn suy tính tất cả mọi thứ ngay cả tình trạng xấu nhất cũng có thể xảy ra mà có thể nàng cũng không đoán trước được nên phải suy nghĩ bô cùng cẩn thận.

Hai nước là hàng xóm láng giềng, đường giao thương thường sẽ là đường biển và sản vật trao đổi là vải lụa hoặc là khoáng sản, thảo nguyên thì chắc chắn thứ không thể thiếu chính là ngựa. Chúng là phương tiện di chuyển quan trọng và họ sẽ cần lương thực và vải vóc. Đối với người ở đây thì tu luyện chính là điều tất yếu nên chắc chắn sẽ cần rất nhiều khoáng sản. Một là để chế tạo vũ khí chiến tranh, hai là tu luyện để lấy thành tựu nên lực lượng cường hãn hơn những kẻ sống ở cao nguyên kia nhiều.

Mấu chốt ở đây là cô công chúa kia, gả qua đây coi như là vật trao đổi giữa hai nhà vua cũng như những người ở đây một lời hứa tuyệt đối sẽ không tạo phản. Nhưng mà cô ta qua đây là không nguyện ý mà là muốn dùng một cách khác để giao hữu giữa hai nước. Đó cũng là một quyết định thông minh cho bản thân một lối thoát.

"Ta phải giải quyết vụ này ngay trong ngày mai rồi còn về đại lục Cốt táng làm đại sự. Vụ này cứ tính vậy đi, bên kia chịu thiệt chút cũng chẳng sao.", Mặc Chi cứ nói như vậy rồi thổi tắt nên trở vào giường đánh một giấc đến sáng hôm sau.

Buổi sáng.

"Ai là Mặc Chi ra đây có điều cần thống báo.", một vị thái giám cùng hai ba tên lính đứng trước cửa phòng gõ cửa gọi Mặc Chi.

"Ta là Mặc Chi, công công cứ nói.", "Hoàng thượng truyền ngươi vào điện có việc cần bàn."

Vị thái giám nhìn bộ dáng thảnh thơi chả quan tâm về điều hắn nói mà tỏ vẻ chán ghét khinh thường.

"Vậy phiền ông dẫn đường.", Mặc Chi nghe vị thái giám nói vậy mà cười thầm trong lòng, tới lúc giải quyết việc này rồi!

Mặc Chi đi theo vị công công tới gặp hoàng thượng. Tới nơi thì vị công công để nàng đứng trước cửa điện rồi quay mặt bỏ đi.

"Ngươi là ai?", hai tên lính canh đứng trước cửa chặn Mặc Chi lại không cho nàng đi vào.

"Hoàng thượng triệu kiến ta a!", "Đừng có mà nói láo, chúng ta không nhận được thông báo nào là có kẻ khác tới."

Hai tên lính canh bày ra vẻ mặt dữ tợn mà hù dọa Mặc Chi rời khỏi.

"Vậy thế này đã biết chưa?", Mặc Chi lấy trong không gian một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn khác máu đeo vào mà hỏi hai tên lính canh.

"Cho dù ngươi là ai cũng không được vào.", hai tên lính canh giọng nói ngày càng lớn hét vào mặt Mặc Chi. "Vậy là các ngươi ép ta dùng vũ lực a!", Mặc Chi nở nụ cười rồi búng tay một cái.

"Đùng", cánh cửa cứ thế mà tan biến thành cát bụi ngay sau lưng hai tên lính. Sau khi thấy cảnh tượng đó thì hai tên này cảm thấy lạnh sống lưng rồi ngả phịch xuống đất hộc máu đỏ hết cả áo giáp. "Chỉ là hai con bọ mà cũng dám cản đường ta.", Mặc Chi giọng nói có chút lạnh rồi lướt nhẹ qua hai tên lính canh đang ngồi nhìn với vẻ mặt kinh hãi sợ sệt.

Tiếng nổ phát ra ngay cả người đứng bên trong điện cũng cảm thấy điếc tai và lạnh sống lưng. Một luồng chiến khí toát ra mạnh mẽ khiến tất cả người đứng trong điện đều muốn hộc máu.

"Ya! Hoàng thượng đây là giúp tại hạ hoạt động gân cốt à?!", Mặc Chi trong bộ đồng phục của Bách Thường đeo mặt nạ quỷ dữ tợn theo đó mà bước vào.

"To gan! Nhìn thấy hoàng thượng mà lại không quì!", một tên thái giám đứng hầu hoàng thượng vê mặt tức giận vung cây chỉ vào mặt nàng.

Cây gậy hắn cầm ngay lúc đó bị đứt làm đôi khiến ai cũng cảm thấy ớn lạnh mà run rẫy. "Ta ghét nhất là những kẻ chỉ vào mặt ta mà nói chuyện đấy! Cũng may là trượt chứ không là tay của công công không còn đâu nhỉ?", tuy lời nói của nàng vô cùng nhẹ nhàng nhưng khi nghe xong ai nấy cũng đều toát mồ hồi xanh mặt xanh mày.

"Vậy ngài triệu ta đến đây chắc không phải là luyện tập gân cốt đúng chứ?", Mặc Chi ngay lập tức tỏ vẻ coi thường mà nói.

"Vị công chúa này muốn thông qua ngươi mà bàn điều kiện với ta!", Hoàng đế lấy lại vẻ bình tĩnh mà nói.

"Ồ, theo cách ta nghĩ là thế này! Vị công chúa đây vẫn muốn làm tròn bổn phận của một người con hiếu thảo chứ không phải là muốn gả đến nơi mà nàng ta không hề quen thuộc. Nơi nàng ta thuộc về là thảo nguyên và đó cũng chính là con người thật của nàng.", Mặc Chi hít một hơi thật sâu rồi nói.

"Những điều hắn nói có phải như vậy không?", "Vị công tử này đã nói lên được tiếng lòng của ta. Mong ngài hãy suy xét.", vị công chúa thấy Mặc Chi đến thì hết sức là vui mừng nên gật đầu liên tục.

"Điều mà nàng ta muốn làm thay mặt cả vương quốc là trao đổi điều kiện qua vật chất chứ không phải bằng con người.", Mặc Chi bắt đầu trình bày thì có vài kẻ xen vào mà nói.

"Hồ nháo! Một nước nhỏ bé mà cũng dám bàn điều kiện với chúng ta cơ à! Vậy chẳng khác nào không coi hoàng thượng ra gì cơ chứ!", "Đúng vậy, điều này hết sức là điên rồ. Mong hoàng thuóng suy xét thật kĩ.", mấy tên hoạn quan theo đó mà bắt đầu xào xáo.

"Bọn họ nói đúng, một nước mạnh tại sao lại bàn giao điều kiện cùng với nước nhỏ!", hoàng đế nghe bọn quan viên nói xong thì cũng tức giận mà nói lại.

"Mấy người chỉ đứng trên cương vị của một kẻ mạnh mà coi thường kẻ yếu. Một nước yếu thì có thể làm tay sai cho các người. Vậy nhiều nước yếu liên kết lại thì sao? Mọi người có thể địch lại nhiều nước trong cùng một liên minh như vậy được không?", thái tử ngay từ đầu đã không chấp nhận mối hôn sự này liền lên tiếng bảo vệ Mặc Chi.

Những vị quan khác đứng về phía thái tử cũng bắt đầu có chung một suy nghĩ liền đồng loạt mà nói: "Mong hoàng thượng hãy suy xét những lời của thái tử điện hạ."

"Các ngươi muốn làm ta tức chết mà!", hoàng đế bắt đầu tức giận mà không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.