Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc đáng yêu

Chương 24



- Có thật là vì tôi không? – hắn cắt đứt câu nói của nó và thôi không giằng co cùng L.Vũ nữa mà bắt lấy vai nó, ép nó nhìn thằng vào mắt hắn. Hành động này của hắn khiến nó phải nhăn mặt vì đau.

- Tôi… tôi… - nó ấp úng không biết nói sao cho phải.

- … - hắn không nói gì chỉ nhìn nó bằng ánh mắt đau khổ rồi từ từ buông lỏng 2 tay như tuyệt vọng.

Nhìn hắn vậy lòng nó xót xa vô cùng, để rồi nó không tự chủ bước về phía hắn, vòng cánh tay nhỏ bé ôm hắn từ phía sau:

- Không phải lỗi của Phong đâu – nó khẽ thì thầm.

- Tại tôi mọi chuyện mới xảy ra như vậy – hắn nói trong đau đớn.

- Đã nói không phải mà – nó hét vào mặt hắn. Nó tức giận thực rồi, tại sao hắn cứ nhận lỗi về mình để rồi buồn đau như thế chứ. Nó chẳng hiểu vì sao thấy hắn buồn trong lòng nó lại có một cảm giác khó chịu, thấy hắn đau lòng, tim nó lại càng quặng đau. Nhưng nó chẳng muốn tìm hiểu lý do, nó chỉ muốn hắn mãi vui vẻ chỉ có như thế lòng nó mới hạnh phúc.

- … - hắn đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn nó. Hắn không hiểu sao nó lại tức giận.

- Aizz… tức chết mà… - nó tức giận giậm chân trừng mắt nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn L.Vũ, rồi lại nhìn nhìn mọi người. Còn những người ở đây khỏi phải nói, họ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

- Cúi người xuống – vừa nói nó vừa kéo người hắn thấp xuống, may mà hắn ngoan ngoãn phối hợp, nếu không nó lại thêm một phen mất mặt.

- … - chẳng biết nó nói gì với hắn mà mặt nó từ đỏ chuyển sang xanh rồi lại đỏ, còn hắn, khuôn mặt hắn đổi màu liên tục còn đặc sắc hơn cả hắn.

Nghe nó nói xong lòng hắn lâng lâng như người đi trên mây nhưng hắn lại lo lắng, hắn không giám chấp nhận chuyện ấy…

- Tôi… tôi về trước đây – xấu hổ, xấu hổ chết mất, nó chỉ muốn rời khỏi nơi đây ngay lập tức.

- Để tôi đưa cô về - nó toan chạy đi bị hắn kéo lại.

- Không cần phiền cậu. H.Băng cứ để tôi đưa về - L.Vũ kéo nó về phía mình.

- Bụp…

- Á… vợ yêu làm trò gì vậy? – L.Vũ hét lên sau cú đánh tuyệt vời của N.Anh.

- Yên lặng – N.Anh trừng mắt với cậu – Hì hì… Cậu cứ tự nhiên đưa cô ấy về, chúng tớ đi trước đây – Nói rồi cô vẫy tay bái bai hắn khiến L.Vũ và nó trợn mắt há mồm.

- Còn không mau đi – cô thản nhiên bước ra khỏi cửa nhưng chợt nhớ ra mình để quên một “món đồ” quan trọng – L.Vũ nên đành quay lại lấy.

- Không đi đâu hết. Tôi muốn cho tên khốn đó một trận rồi đi đâu thì đi.

- Thôi đủ rồi đó. Nhà ai nấy về mau LÊN – nó nói bằng giọng lạnh đến âm độ C – BA và Evil sẽ là đồng minh, không bao giờ có chiến tranh trừ khi có người cố ý muốn phá vỡ hiệp ước này – vừa nói nó vừa đưa mắt liếc nhìn từng người có mặt nơi đây như cảnh cáo.

Ánh mắt sắc lạnh của nó nhìn đến chỗ nào thì chỗ ấy ý như có hàng ngàn tia tilase chiếu qua, hàng chục con dao sắt lạnh kề vào cổ của họ, khiến mọi người rùng cả mình.

Câu nói tưởng chừng không tưởng ấy lại được thốt lên bởi nó khiến lòng hắn không ngừng ngợn sóng. “Thật ra cô là ai?...”

Trong khi hắn còn trầm tư trong mớ suy nghĩ hỗn độn, nó đã nhanh tay kéo L.Vũ cùng N.Anh đi mất tắm. Đến lúc hắn hồi phục lại tinh thần mà tìm kiếm thân ảnh của nó thì nó đã không thấy đâu.

Nó và L.Vũ cùng T.My phóng xe thẳng về nhà nó trong khi khuôn mặt nó vẫn giữ nguyên vẻ băng lãnh.

Rầm…

Cánh cửa tội nghiệp bị nó đóng sầm lại một cách không thương tiếc. N.Anh chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ với nó, xem ra lần này nó tức giận thật rồi.

( lúc này H.Băng nói chuyện với N.Anh nên xưng hô H.Băng là B.Nhi nha mọi người)

- Cốc… cốc… cốc…

- Nhi à tớ có chuyện muốn nói với cậu.

- … - không tiếng trả lời.

- Nếu cậu không ra tớ sẽ không ngần ngại mà đem một số người đến Bar Evil đâu, nếu mọi người biết cậu bị thương vì tên đó thì có chuyện vui ngay đấy – cô nở một nụ cười nửa miệng, cô không tin nó không mở cửa đấy!

- Có chuyện gì vào rồi nói, đừng đứng đó mà la lối om sòm thế, cậu tính đánh thức cả nhà đấy à?

Sau khi cả 3 đã yên vị trong căn phòng xinh xắn của nó, N.Anh dồn hết can đảm, nhìn sâu vào trong đôi mắt nó:

- Cậu trả lời thật nhé! – N.Anh cố thu hết biểu tình trên khuôn mặt nó vào mắt, cô mong điều mình sắp nói ra là sự thật.

- Chuyện gì ?– nó khó hiểu nhìn N.Anh.

- Cậu thích hắn rồi phải không?

- Tớ… chuyện đó… - nó ấp úng. Nó thật sự không biết, chẳng lẽ nó thích hắn thật rồi sao? Nhưng… làm sao có thể…

- Không thể nào… vợ à… làm sao có chuyện đó được… - L.Vũ mang vẻ mặt gặp quỷ hết nhìn nó lại quay sang cô.

- IM NGAY, chuyện của con gái xen vào làm gì – N.Anh gắt.

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì cả.

- Được rồi – mặt cậu ỉu xìu như cọng bún thiêu

- Cậu không biết hay không muốn trả lời? Hãy hỏi nó, nghe theo lời chỉ dẫn của nó đi Nhi à – N.Anh đưa tay chỉ vào ngực nó – nơi con tim nó đang ngự trị.

- Tớ… thật sự tớ không biết. Tớ chỉ biết khi ở bên hắn tớ cảm thấy vui lắm, có thể là từ trước giờ ít có ai đối sự thật lòng với tớ nên khi hắn… đúng rồi, có thể là vậy đó… - nó tự lừa mình.

Thật là… cô không biết phải nói sao cho cô bạn ngốc nghếch này hiểu. Cô biết giờ đây muốn nó tin vào trái tim mình thì rất khó, thôi cứ để nó tự nhận ra đi, tuy có hơi lâu nhưng ít nhất nó không phải bối rối và lo sợ như bây giờ.

- Thôi cậu nghỉ ngơi đi.

- Ùm…

Sau khi tiễn N.Anh ra về nó cố ép mình ngủ để quên hết mọi chuyện nhưng nó không tài nào ngủ được. Vỗ vỗ vào khuôn mặt mình, nó cố trấn tỉnh bản thân.

“ Mình sao vậy nè? Ngủ ngủ đi B.Nhi à… aizzz sao không tài nào ngủ được hết vậy”

Cứ nhắm mắt lại là cảnh tượng hắn lo lắng cho nó khi nó rơi vào tay C.Khang cứ hiện lên mồn một khiến tim nó đập liên hồi.

“Ôi tim ơi mày im giùm tao đi, đập chi mà đập dữ vậy nè… ối im đi, mày ồn quá rồi đấy, mày mà đập nữa tao moi mày ra quánh mày bây giờ…”

Dường như nghĩ tới điều gì, nó tự cốc vào đầu mình một cái rõ đau: “Ối tao quên mất moi mày ra thì làm sao tao sống… hức làm sao bây giờ, sao tự nhiên mình cứ nghĩ đến hắn hoài vậy nè…”

Thế là B.Nhi nhà ta không tài nào ngủ được cứ nằm đấy mà suy nghĩ về hắn, còn hắn, sau khi nó rời khỏi hắn cũng phóng xe đến một nơi…

(lúc này xưng hô với K.Phong là Hạo Kỳ nha mọi người)

- Nhi à! Kỳ đến thăm nhi đây. Nhi sao rồi, có khỏe không? Còn nhớ Kỳ không? Chắc Nhi quên Kỳ mất rồi… - vừa nói hắn vừa ngồi xuống đám cỏ gần ngôi mộ của một cô bé khoảng 5 – 6 tuổi. Cô bé có đôi mắt to tròn, khuôn mặt bầu bĩnh trông rất đáng yêu.

Nơi hắn đến là đâu? Sao lại có ngôi mộ ấy, nơi đó không phải chỗ nào xa lạ mà chính là nơi B.Nhi mãi mãi ngủ yên. Nhưng liệu B.Nhi – người mà hắn luôn nhớ mong có phải là nó? Nếu vậy người nằm yên nơi đây là ai? Chuyện đó là chuyện của sau này, giờ thì quay lại với nhân vật chính đáng thương của chúng ta:

- Nhi hay quên lắm mà, lại nghịch ngợm như vậy sao có thể nhớ ra Kỳ… ở đó chắc có nhiều người thích Nhi lắm nhỉ? Nhi quên Kỳ thật rồi nên mới bỏ Kỳ mà đi – hắn cười, một nụ cười tự giễu.

- Nhi à! Nhi có thấy lạnh không? Ở đây lạnh như vậy sao Nhi không về nhà mà cứ ngủ ở đây hoài, cảm lạnh bây giờ, Kỳ lo lắm đấy! Nhưng làm sao Nhi biết được chứ, nếu biết thì Nhi đâu nằm đấy mà không trả lời Kỳ - từng giọt, từng giọt nước mắt hắn nhẹ rơi. Ai nói con trai không khóc chứ, họ chỉ khóc khi họ thật đau và nổi đau lớn nhất trong lòng hắn là sự ra đi của nó và người ấy…, cả 2 đều là những người quan trọng nhất của hắn, vậy mà, họ cứ lần lượt, lần lượt rời khỏi hắn….

- Nhi lạnh không? – hắn cởi áo khoát, nhẹ đắp lên phần mộ lạnh băng.

- Sao Nhi không trả lời Kỳ, trước kia mỗi lần chúng ta trốn anh H.Nam đi chơi về muộn Kỳ luôn nhường áo khoát cho Nhi, lúc ấy Nhi chỉ khẽ cười, rồi bảo: Nhi không lạnh đâu, nơi đâu có Kỳ Nhi đều cảm thấy ấm áp, rồi Nhi khẽ rút vào lòng Kỳ mà nũng nịu đòi Kỳ cõng về. Sao giờ Nhi không làm vậy? Tại sao vậy? Có phải Nhi không cần Kỳ nữa rồi phải không? – hắn rút đầu vào khoảng trống giữa hai đầu gối.

- Kỳ cô đơn lắm Nhi à… - hắn đột nhiên im lặng, tay khẽ vuốt ve từng đường nét trên tấm hình.

- Nhi biết không hôm nay cô gái ấy – người mà lần trước Kỳ kể với Nhi đấy, người mà Kỳ bảo giống Nhi ấy, Nhi nhớ không? Hôm nay, cô ấy nhận lời đến Bar Evil với Kỳ nhưng trông cô ấy lạ lắm Nhi à! Cô ấy không chanh chua như lần đầu Kỳ gặp, cô ấy không giảo hoạt như lúc ở trường, không hoạt bát như lúc gần tên L.Vũ chết tiệt kia,… mà trông cô ấy đáng yêu như Nhi vậy đó – hắn khẽ cười, rồi hôn nhẹ lên tấm hình.

- Nhưng không tinh nghịch bằng Nhi, cô ấy có chút gì đó lạnh lùng, bi thương, lại có chút gì đó quyến rũ, đôi khi lại trẻ con – nói tới đây hắn cười khúc khích như đứa trẻ.

- Nhi biết không cô ấy rất ngốc, Nhi biết cô ấy đã nói gì với Kỳ không?



- Cô ấy nói khi ở bên Kỳ cô ấy vui lắm, Kỳ vui cô ấy cũng vui, Kỳ Buồn cô ấy cũng đau lòng. Mà cô ấy chẳng biết mình bị làm sao còn hỏi Kỳ cảm giác ấy là gì nữa chứ, chẳng biết cô ấy ngốc thật hay giả ngốc nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.