Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 158




Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi 
 
Đến nỗi ngay cả chính bản thân mình, hắn cũng muốn tuỳ quân xuất chinh, cùng Thất Hoàng tử đi ra ngoài để học thêm được kiến thức.
 
Nhưng Hoàng đế kiên quyết không đồng ý, sợ trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Bùi Thanh Thù sẽ xảy ra chuyện.
 
Hiện tại tiểu nhi tử là đứa nhỏ mà Hoàng đế đau lòng nhất, nhưng trong lòng ông thì Bùi Thanh Thù cũng vô cùng quan trọng, ông sẽ không dễ dàng phái Bùi Thanh Thù đi tiền tuyến mạo hiểm.
 
Vốn dĩ Bùi Thanh Thù còn muốn đấu tranh một chút với Hoàng đế, ngay tại lúc này hắn nhận được tin vô cùng tốt---sau khi thành thân hơn một năm, rốt cuộc Tống thị cũng mang thai rồi.
 
Lúc biết được tin tức này, quả thật Bùi Thanh Thù không thể tin được vào lỗ tai của mình.
 
Khoảnh khắc Tống thị nói cho hắn biết, hắn cũng thiếu chút nữa là khóc, nhưng cố gắng nín nhịn mới không rơi nước mắt: "Hài tử vẫn còn nhỏ, mới hơn một tháng. Vốn định để Chung Thái y hỗ trợ điều dưỡng thân mình một chút, không nghĩ tới ông ấy nói cho thiếp biết, thiếp đã có thai một tháng rồi..."
 
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Tưởng tượng đến trong bụng Tống thị đã có hài tử của hai người bọn họ, trong lòng Bùi thanh thù cảm thấy kích động không thôi.
 
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác nhiệt huyết sôi trào là như thế nào.
 
"Điện hạ khoan hẳn kích động, hài tử vẫn chưa được ba tháng, còn chưa thể nói cho người khác biết. Hiện tại chuyện này cũng chỉ có Chung Thái y và Điện hạ biết, Điện hạ cũng không nên lỡ miệng nói ra."
 
Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nhịn không nói."
 
Tống thị chần chờ hỏi: “Vậy… Điện hạ còn muốn tùy quân xuất chinh sao?”
 
Bùi Thanh Thù biết, Tống thị là một nữ tử mẫu mực. Nếu lúc này bản thân kiên trì nói phải đi, khẳng định Tống thị sẽ không ngăn hắn.

 
Nhưng thật vất vả Tống thị mới mang thai hài tử, hiện tại là thời điểm hắn nên bầu bạn. Bùi Thanh Thù có chút không yên tâm để Tống thị lưu lại một mình ở kinh thành trong thời buổi binh chiến loạn lạc như bây giờ.
 
"Không đi, ta ở lại kinh thành bảo vệ nàng và hài tử."
 
Tống thị nghe xong không ngăn được vui mừng mà khóc.
 
Nàng quá mức kích động, lôi kéo Bùi Thanh Thù nói rất nhiều chuyện. Cuối cùng không chống cự được sự buồn ngủ, nên đã ngủ trong lòng ngực Bùi Thanh Thù.
 
Bùi Thanh Thù nhìn ra, cho dù ở trong mộng đẹp, khoé miệng Tống thị vẫn tươi cười như trút được gánh nặng.
 
Hắn cũng nhịn không được cười theo.
 
Đứa nhỏ này, hắn thật sự mong đợi đã lâu lắm, lâu đến mức chính bản thân Bùi Thanh Thù cũng hoài nghi, hắn còn có thể được hay không.
 
Bùi Thanh Thù không tự chủ được đưa tay đặt ở trên bụng nhỏ của Tống thị.
 
Tuy rằng hắn vì không áp lực cho Tống thị, nên chưa từng nói ra, nhưng Bùi Thanh Thù thật tình hy vọng thai này là một nhi tử. Như vậy mặc kệ là hắn hay là Tống thị, đều có thể nhẹ nhõm một ít.
 
Hiện tại trong số các Hoàng tử trưởng thành, trừ Tam Hoàng tử và Thập Nhất Hoàng tử ở bên ngoài, cũng chỉ có Bùi Thanh Thù vẫn không có nhi tử. Nhị Hoàng tử là người có nhiều con nối dõi nhất, thậm chí đã có năm nhi tử.
 
Hắn cũng không thể kém quá xa.
 
Nhưng loại chuyện sinh nam hay sinh nữ, cũng không phải là việc mà bọn họ có khả năng quyết định. Bùi Thanh Thù chỉ có thể nói cho bản thân mình tâm tình thoải mái, đợi cho ông trời an bài.
 
Ở thời đại này đối với đại đa số nữ tử mà nói, việc sinh nhi tử là củng cố cho địa vị của bản thân.
 
Lúc ấy Tam Công chúa vừa xuất giá cũng nghĩ như vậy, chính là hiện tại, nàng cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân sinh ra là nữ nhi.
 
Nói cách khác, nàng không biết Hoàng đế có thể đối đãi giống như Từng Hàm làm hay không, lợi dụng con trai của nàng uy hiếp người nhà lui binh.
 
Sau khi Từng gia khởi binh không bao lâu, Từng Hàm đã bị người bắt đi, ném vào thiên lao.
Tam Công chúa đã cầu xin, đã khóc, tất cả đều không có tác dụng.
 
Con trẻ vô tội, nhưng ai bảo hắn đầu thai không tốt, sinh ra làm nhi tử của nghịch tặc chứ?
 
Tuy rằng Tam Công chúa có chút khổ sở, nhưng cũng không có cách nào.
 
Nàng đã hi vọng Từng Tuấn có thể nhìn vào tình cảm phụ tử mà từ bỏ mưu phản.
 
Nhưng Từng Tuấn thậm chí không vì thứ trưởng tử này của mình mà lộ ra vẻ chút do dự nào, vẫn kiên định mang binh lên phía bắc.
 
Thân tình phụ tử, ở trước mặt quyền thế cùng lợi ích, có vẻ không đáng một đồng.
 
---
 
Trong nháy mắt, Từng gia khởi binh đã trôi qua hơn một tháng. Trước tình hình chiến đấu mỗi ngày như tuyết rơi hướng về kinh thành, có vui có buồn, nhưng nói chung tình thế cũng không tệ lắm.
 
Tuy rằng Từng gia tạm thời chiếm lĩnh tám toà thành trì phía nam, nhưng đã bị Mộ lão Tướng quân cùng đại quân Tây Bắc ngăn cản ở vùng Tứ xuyên về phía bắc.
 
Tứ Xuyên là nơi đặt tổ trạch của Chu gia. Trước khi Chu Thái Phó vào kinh, Chu gia đã ở Tứ Xuyên phát triển rất nhiều năm, ở địa phương có lực ảnh hưởng rất lớn.
 

Hơn nữa hai vị thiếu gia của Chu gia chạy về đầu tiên, rất nhiều dân địa phương đều bị Chu gia lừa dối.
 
Trong Chu gia thì án rối loạn kỉ cương lại là một phiên bản hoàn toàn khác--- Tam Hoàng tử vì cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thái tử, mà hắn bị các huynh đệ hãm hại. Chu gia bị vô tội liên lụy, lôi ra xử trảm.
 
Cho nên Từng gia khởi binh, là trượng nghĩa tương trợ, vì bình định, vì cho Tam Hoàng tử và Chu gia một công đạo mà không phải mưu phản.
 
Nhưng nói dối chính là nói dối, chung quy có một ngày bị phá thủng.
 
Hiện tại Tam Hoàng tử đóng quân Long An ở trong phủ, đã dần dần truyền nổi lên tiếng gió, nói Tam Hoàng tử vì thật sự tham ô mà bị chém, mới phải chạy trốn về phía Nam.
 
Sau khi Tam Hoàng tử nghe nói xong thì nổi trận lôi đình, lập tức bắt mấy người nghị luận ở sau lưng hắn, chém đầu ở bên đường thị chúng.
 
Nhưng hắn càng táo bạo, càng có vẻ hắn chột dạ.
 
Hiện tại Tam Hoàng tử mắt nhắm mắt mở, là có thể nghe được âm thanh nói nhỏ khe khẽ của người khác ở phía sau lưng.
 
Hơn nữa quân Từng gia bị quân của Mô gia ngăn cản, tiến Bắc càng thêm khó khăn, Tam Hoàng tử chỉ cảm thấy bản thân như đang có nhiều toà núi đè lên người, ép hắn không thở nổi.
 
Hắn cảm thấy chính mình sắp phát điên rồi.
 
An ủi duy nhất vẫn là An Phi luôn ở bên cạnh hắn, duy trì hắn, cổ vũ hắn.
 
Thời gian lâu, Tam Hoàng tử đối với An Phi khó tránh khỏi sinh ra một loại tình cảm đặc biệt, đối với nàng vô cùng ỷ lại.
 
Hai người cùng nhau ngủ chung, cứ như bao phu thê bình thường khác.
 
Càng khiến Tam Hoàng tử cảm thấy rất cảm động chính là rõ ràng An Phi biết hắn có bệnh hoa liễu, lại không chê bai hắn.
 
Hai người phảng phất như làm chỗ dựa tinh thần lẫn nhau, chống đỡ cho đối phương tín niệm.
 
Tuy nói quân Từng gia xuất binh đánh mang danh là Tam Hoàng tử, nhưng trên thực tế võ công của Tam Hoàng tử cũng bình thường, căn bản không dám tự mình mang binh giết địch.
 
Cho nên xông vào tiền tuyến, đều là phụ tử Từng Tuấn và Từng Kiếm.
 
Lâu ngày, Từng tuấn khó tránh khỏi sẽ sinh ra câu oán hận: “Con mẹ nó, lão tử cực cực khổ khổ mà ở tiền tuyến đánh giặc, hắn lại ở phía sau ôm nữ nhân hưởng lạc!”
 
Phụ thân Từng Tuấn, Trấn Quốc đại Tướng quân Từng Kiếm khuyên hắn nói: “Tuấn nhi, ngươi phải trầm ổn. Chờ chúng ta công phá sơn hải quan, liền không cần phủng phế vật như vậy.”
 
Tưởng tượng đến một ngày kia, đôi mắt Từng Tuấn đều sáng lên.
 
Nhưng rất mau, Từng Tuấn lại nhíu mày: “Nhưng lão bất tử họ Mộ kia, còn có Nghị Quận vương, ai cũng không phải đèn cạn dầu.”
 
Từng Kiếm cười lạnh nói: “Mộ gia nhiều thế hệ nguyện trung thành với Bùi thị, tất cả đều là đàn du mộc ngật đáp, đấu với bọn họ, chỉ có tấn công. Nhưng đấu với Đại Hoàng tử sao…… Lại có thể suy xét dùng trí.”
 
“Dùng trí? Dùng biện pháp như nào?”
 
"Nói đến Đại Hoàng tử này cũng đủ xui xẻo, rõ ràng sở hữu sự anh dũng thiện chiến nhất trong đám Hoàng tử, lại ngay lần đầu tiên bị thương ở trên chiến trường, rồi mẹ ruột bị biếm làm thứ dân, tiền đồ u ám." Từng Kiếm cố tình dừng lại một chút, dẫn đường hỏi Từng Tuấn: "Ngươi nghĩ xem, lúc Tam Hoàng tử vì cái gì mới nghĩ đến đoạt quyền?"
 
Từng Tuấn tựa hồ hiểu rõ: “Vì cứu Hoàng hậu ra?”
 
Từng Kiếm gật đầu nói: "Tuy nói cái này chỉ là một cái cớ, lại là lý do tốt nhân để lay động nhân tâm. Chúng ta chỉ cần bào chế đúng cách, lén liên hệ Đại Hoàng tử, nói Tam Hoàng tử ngu ngốc vô năng, chúng ta nguyện ý ủng hộ hắn lên ngôi, tôn Kính Phi làm Hoàng Thái hậu, ngươi nói hắn có thể không động tâm hay sao?"
 

“Ý kiến hay a phụ thân!” Từng tuấn vừa nghe liền cảm thấy được, “Nhưng mà vạn nhất, Đại Hoàng tử mặt ngoài đáp ứng hợp tác, sau lưng lại thọc dao nhỏ chúng ta thì làm sao bây giờ?”
 
“Trước không nói hắn có đầu óc kia hay không đã, chỉ cần hắn đồng ý cùng chúng ta hợp tác, chúng ta khiến cho hắn rốt cuộc không cách nào quay đầu.” Từng Kiếm cười cười, nhắc nhở Từng Tuấn nói: “Ngươi đã quên, Nghị Quận vương trong quân còn có một Thất Hoàng tử sao?”
 
“Ngài là nói, xuống tay từ Thất Hoàng tử trước?”
 
Từng Kiếm không nói, chỉ là lộ ra tươi cười ý vị thâm trường.
 
---
 
Sau khi Tống thị có thai được ba tháng, phu thê hai người rốt cuộc có thể thông cảm tin tức này cho thiên hạ.
 
Mắt thấy bụng Tống thị ngày một to lên, rốt cuộc Bùi Thanh Thù có một cảm giác chân thật rằng mình sắp làm phụ thân.
 
Trước đây hắn có nhiều thứ trách nhiệm mới có thể vì quốc gia hưng vong mà phấn đấu, hoặc nhiều ít bất đắc dĩ.
 
Nhưng hiện tại, vì hài tử trong bụng thê tử, Bùi Thanh Thù cam tâm tình nguyện, vì con mà tạo ra một tương lai tốt đẹp.
 
Hiện tại Bùi Thanh Thù liền hy vọng phản loạn có thể kết thúc sớm một chút, tốt nhất là trước khi hài tử được sinh ra thì đã binh định xong. Bằng không hắn vui vẻ, lại không thể quang minh chính đại mà vui vẻ. Trước mặt người ngoài, còn phải biểu hiện vì chiến sự mà ra vẻ lo lắng.
 
Trên thực tế, hiện tại Bùi Thanh Thù cũng có một ít cảm thấy lo lắng vì chiến sự.
 
Tuy nói hắn tin tưởng vững chắc quân triều đình nhất định có thể thắng, chính là thắng  như thế nào lại là một chuyện khác nữa.
 
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, vạn nhất Thất Hoàng tử hoặc là Triệu Hổ thân bị trọng thương, thậm chí chết ở trên chiến trường thì sao?
 
Vạn nhất thực lực quân Từng gia quá mức cường đại, cơ hồ cùng quân triều đình đồng quy vu tận, như vậy Đại Tề hao tổn hơn hai mươi vạn binh mã, chẳng phải là như ước muốn của người Hung Nô?
 
Hắn có quá nhiều quá nhiều lo lắng.
 
Càng làm cho người cảm thấy lo lắng chính là đám người Thất Hoàng tử cùng Triệu Hổ, đã có thật dài một đoạn thời gian không có gửi thư.
 
Chỉ có thời điểm chiến sự căng thẳng, bọn họ mới có thể không rảnh viết thư gửi về kinh thành.
 
Bởi vì cái này, hiện tại mỗi ngày truyền tới kinh thành tin chiến thắng, Bùi Thanh Thù cũng không dám tin hắn.
 
Hắn biết, rất nhiều thời điểm, bọn họ hiểu biết tình báo, đều là triều đình muốn truyền ra tin tức. Vì yên ổn nhân tâm, những chiến báo không tốt, rất có khả năng đều bị giữ lại mà không đã phát.
 
Tình huống chân thật ở trên chiến trường, chỉ có thân ở tiền tuyến mới rõ ràng nhất.



 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.