Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 207




Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
 
Bởi vì để cho hài tử sinh ra ở chốn thanh lâu như vậy, nên Tần Cửu Nương cảm thấy mình rất có lỗi với nữ nhi, cho nên nàng ta không muốn Tần Mạch Nhu mang theo mối hận phụ thân của mình mà lớn lên.
Cho nên ngày ngày sau khi Tần Mạch Nhu lớn, Tần Cửu Nương liền nói với nữ nhi rằng phụ thân của nàng ta là người tài hoa hơn người, lòng mang thiên hạ. Chẳng qua hắn vì nguyên nhân bất đắc dĩ mới không thể đoàn tụ với mẹ con các nàng.
Tần Mạch Nhu tin là thật, cho nên năm nàng ta mười ba tuổi, lúc nàng ta và Tang Hồng Ngọc nhận nhau, nàng ta không chỉ không chút ý nào trách cứ Tang Hồng Ngọc, mà còn vô cùng sùng kính với người phụ thân này.
Không chỉ bởi vì lời của mẫu thân nàng ta, mà còn bởi vì trước đó Tần Mạch Nhu đã được nghe nói qua về Tang Hồng Ngọc, biết hắn là tài tử nổi danh trong thành Lâm An, chỉ tiếc là thi nhiều lần nhưng không đậu mà thôi.
Tuy Tần Mạch Nhu xuất thân từ thanh lâu, nhưng từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với danh kỹ trong Túy Hoan lâu, bản thân cũng được đọc chút sách nên vô cùng ngưỡng mộ người đọc sách.
Sau khi nhận Tang Hồng Ngọc, Tần Mạch Nhu hiểu được tám năm trước Tang Hồng Ngọc là bị trưởng bối trong nhà áp lực bức bách, rơi vào đường cùng mới cưới nữ nhi của một phú thương ở Lâm An làm thê tử.
Vị Tang phu nhân này vô cùng ngang ngược, bản thân mình không sinh được con thì thôi, còn không cho Tang Hồng Ngọc nạp thiếp. Mãi cho đến mấy năm trước đó, Tang Hồng Ngọc mới lén ở ngoài sinh một tiểu nhi tử.
Sau khi biết được phụ thân có thê tử, Tần Mạch Nhu lập tức có cảm giác nguy cơ, sợ phụ thân không thèm nhìn đứa con lưu lạc phong trần là mình nữa.
Lúc đó nàng cũng nói với Tang Hồng Ngọc hi vọng hắn ta có thể chuộc thân cho mình.
Nhưng Tang Hồng Ngọc lại nói cho nàng biết, nàng ở Túy Hoan lâu càng tiện làm chuyện có ý nghĩa nhiều.
Chuyện này là trở thành một thành viên của “Thiên Đạo hội”, giúp bọn họ sưu tập tình báo, truyền lại tin tức.

Quả thực không có chỗ nào có thể tìm hiểu tin tức và truyền tin dễ hơn so với thanh lâu.
Tần Mạch Nhu không có chút đau lòng nào vì phụ thân không chịu giúp mình chuộc thân, bởi vì nàng ta hoàn toàn bị Tang Hồng Ngọc thuyết phục, nghĩ nàng ở lại thanh lâu làm người cung cấp thông tin, là một loại hi sinh bản thân, vì nước vì dân biểu hiện, là “Hành động vĩ đại” sẽ làm phụ thân nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Cũng không nghĩ là Tang Hồng Ngọc chỉ xem nàng ta như một công cụ có thể lợi dụng miễn phí mà thôi.
Hóa ra, sau khi Tang Hồng Ngọc thi nhiều lần không đậu, không chịu nghĩ vì sao học thức của mình mãi không có tiến bộ, mà lại đi oán giận chế độ thi cử của triều đình có vấn đề.
Hắn cùng với vài tú tài thi trượt thường xuyên tụ tập uống rượu trên Tây Hồ, cùng nhau oán trách, thỉnh thoảng viết một ít thơ đau xót, bày tỏ tâm tình của mình.
Về sau, sau khi phát sinh án gian lận, đám người Tang Hồng Ngọc giống như con kiến thấy thịt thối, vô cùng kích động.
Bởi vì bọn họ cho rằng, cuối cùng bọn họ đã tìm ra nguyên nhân vì sao mình không đỗ rồi!
Đó là quan viên triều đình ăn hối lộ trái pháp luật! Cẩu Hoàng đế ngu ngốc bất tài! Đại Tề đã tối nát từ trong ra ngoài rồi!
Một vương triều như vậy thì còn có ý nghĩa gì mà tồn tại chứ?!
Cho nên bọn họ múa bút vẩy mực lưu loát viết ra những áng văn chương trách móc phê phán triều đình, phê phán Hoàng đế, thông qua quan hệ của Tần Mạch Nhu ở Túy Hoan lâu âm thầm truyền bá những văn thơ này ra ngoài.
Truyền bá những từ ngữ phản động là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng mà Tần Mạch Nhu không chỉ không sợ mà còn vô cùng vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì nàng khờ dại cho rằng mình làm như vậy là có thể trợ giúp phụ thân của nàng thực hiện hoài bão của hắn, để cho hắn coi trọng mình.
Nhưng rất nhanh Tần Mạch Nhu đã phát hiện ra, có lẽ hắn cảm thấy chắc chắn nữ nhi này sẽ ngoan ngoan bán mạng vì hắn nên thái độ của Tang Hồng Ngọc đối với nàng ta càng ngày càng kém. Có đôi lúc uống rượu say thậm chí Tang Hồng Ngọc còn nói nàng là thứ “Kỹ nữ nuôi”, không biết là của người nào lại muốn nhận hắn là phụ thân.
Tần Mạch Nhu nghe được đã từng vô cùng đau lòng.
Vừa đúng lúc lần này Hoàng đế Nam tuần, đám người Tang Hồng Ngọc đợi cơ hội mắng Hoàng đế đến máu chó đầy đầu.
Tần Mạch Nhu nghe được đều âm thầm nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi nghe nói quan viên địa phương đang tuyển chọn thiếu nữ ca múa xuất chúng để dâng lên Hoàng đế, Tần Mạch Nhu lập tức chủ động tham dự tuyển chọn, thuận lợi tiến vào Thủy Trúc viên.
Nàng muốn dùng hành động tự mình ám sát Hoàng đế để cho Tang Hồng Ngọc biết, thanh lâu nữ tử cũng có dũng khí không thua gì nam tử. Thậm chí nàng còn có thể làm ra được việc mà bọn họ đều không làm được là giết ch3t cẩu Hoàng đế cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Đương nhiên Tần Mạch Nhu biết lần này đi phần lớn là có đi mà không có về, nhưng nàng không sợ chết.
Nếu như cái chết của nàng có thể đổi lấy ổn định và hòa bình lâu dài cho Đại Tề, nếu như cái chết của nàng có thể làm phụ thân được như mong muốn, như vậy thì nàng nguyện ý.
Nhưng mà “Hi sinh” của nàng trong mắt Tang Hồng Ngọc chẳng qua chỉ là sự ngu xuẩn mà thôi.
Sau khi chân tướng sáng tỏ, Tổng đốc Mân Chiết tìm hiểu tận gốc, lại thông qua quan hệ của mười mấy thành viên nòng cốt của Thiên Đạo hội, bắt được hơn trăm tên văn nhân đang âm thầm truyền bá văn chương phê phán triều đình.
Trong khoảng thời gian ngắn, văn đàn Giang Nam đất nứt trời sụp, gần như sụp đổ hơn một nữa giang sơn.
Dù Hoàng đế có đau lòng hơn nữa nhưng cũng không chút nhân từ nương tay nào. Trừ quan viên địa phương vì giám sát kiểm tra không nghiêm bị cách chức lưu vong ra, tất cả thành viên nòng cốt của Thiên Đạo hội đều bị lăng trì xử tử. Người nhà văn nhân liên quan trong đó không bị chém đầu thì cũng bị lưu đày, không có một ai được giảm nhẹ.
Bởi vì đối với Hoàng đế mà nói, chuyện ông ta không dễ dàng tha thứ nhất bây giờ là người khác có ý đồ dao động sự thống trị của ông ta.
Vì để ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, thậm chí ngay cả con trai ruột ông ta còn có thể chém giết, một ít văn nhân chẳng có quan hệ gì với ông ta thì là cái thá gì chứ?

Tuy rằng Tần Mạch Nhu chỉ làm trên mặt Hoàng đế xuất hiện vết máu, nhưng mà vết máu này lại đưa tới hậu quả là – Huyết tẩy Giang Nam.
Ngày mà Tần Mạch Nhu bị hành hình, rất nhiều người đều đi xem náo nhiệt, nhưng Bùi Thanh Thù lại không đi.
Hắn biết mình rất không nên nghĩ như vậy về một người qua đường, nhưng hắn vẫn không kìm được nói với Chung thị: “Cô nương này có phần đáng thương.”
“Đúng thế. Xuất thân bất hạnh, cảnh ngộ bất hạnh, hai cái này hợp vào thành cuộc sống bi thảm của nàng ta.” Chung thị thổn thức nói: “Cô nương kia năm nay mới mười sáu tuổi à? Còn nhỏ hơn thiếp một tuổi đấy.”
Bùi Thanh Thù xoa tay Chung thị nói: “Thật ra thì, nếu nàng ta có thể không quan tâm đến thái độ của Tang Hồng Ngọc, sớm cắt đứt liên lạc với phụ thân nàng ta thì tốt rồi. Tên Tang Hồng Ngọc này đúng là loại khéo mồm, vậy mà có thể truyền thụ tất cả những lý luận hoang đường kia của mình vào trong đầu của Tần Mạch Nhu, khiến cho Tần Mạch Nhu hoàn toàn để mặc hắn lợi dụng. Cho đến hôm nay, Tần Mạch Nhu vẫn cảm thấy những chuyện mình làm là đúng, là vì ‘Thay trời hành đạo’ đấy.”
“Ôi, cái đó và chuyện mẫu thân nàng ta vẫn một mực truyền bá tư tưởng cho nàng cũng góp phần vào đó.” Trong mấy ngày này, Chung thị đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện cũ của Tần Mạch Nhu thông qua Bùi Thanh Thù: “Nếu như thiếp là Tần Cửu Nương, lúc đầu thiếp sẽ không sinh hài tử cho loại nam nhân như Tang Hồng Ngọc này. Nếu đã sinh ra rồi, vậy thì sẽ nói hết sự thật cho hài tử, làm sao cứ một mực lừa gạt Tần Mạch Nhu khổ cực như vậy chứ…”
“Chuyện này, cũng khó nói ai đúng, ai sai, bởi vì tất cả mọi người ai cũng có chỗ sai.” Bùi Thanh Thù tổng kết lại nói: “Có lẽ đây chính là ‘Kẻ đáng thương tất cũng có chỗ đáng trách’ đấy.”
“Có lẽ Tần Cửu Nương và Tần Mạch Nhu còn hợp với những lời này, nhưng tên nam nhân kia, thiếp nói là Tang Hồng Ngọc đó, hắn chả có gì đáng thương cả.” Ánh mắt Chung thị bình thản nói: “Người nên bị thiên đao vạn quả [1] nhất chính là hắn ta.”
[1] Thiên đao vạn quả: hình phạt bị băm thành trăm mảnh.
Bùi Thanh Thù gật đầu ra vẻ mình cũng đồng ý.
Buổi chiều Bùi Thanh Thù tranh thủ đi một chuyến đến chỗ Thục Quý phi, hỏi xem bà ấy đã nhận được hồi âm từ Vinh Quý phi chưa.
Thục Quý phi khó hiểu hỏi: “Không phải chúng ta viết thư cho Tứ Hoàng tử à? Sao ta lại nhận được thư hồi âm của Vinh tỷ tỷ?”
Bùi Thanh Thù khẽ cau mày nói: “Nhưng mà đã hơn một tháng rồi, đến giờ ta cũng chưa nhận được hồi âm của Tứ ca ca.”
“Hay tại đường xá xa xôi, trên đường xảy ra chuyện gì làm kéo dài?” Thục Quý phi nói: “Nếu ngươi không yên tâm thì lại viết thêm một phong thư đưa đi xem.”
Bùi Thanh Thù gật đầu, làm theo.
Lẽ ra kinh thành cách Lâm An xa như vậy, thư tín qua lại tương đối chậm cũng là chuyện bình thường, nhưng mà không biết tại sao một ngày chưa nhận được thư hồi âm của Tứ Hoàng tử thì Bùi Thanh Thù không thể an tâm được.
Hắn vẫn có một dự cảm xấu, cảm giác có chuyện xảy ra.
Buổi tối, sau khi Bùi Thanh Thù lại viết một lá thư cho Tứ Hoàng tử thì lập tức đi một chuyến qua chỗ Lệ phi.
Trước lúc Hoàng đế bị đâm, Lệ Phi vẫn cùng ăn cùng ở với Hoàng đế.
Nhưng mà sau khi xảy ra chuyện, Lệ phi liền giận Hoàng đế, mang theo Nhạc Nghi đến ở một viện khác, mặc kệ Hoàng đế dỗ dành thế nào cũng không chịu quay về.
Bùi Thanh Thù bị Hoàng đế nhờ vả, không tránh khỏi luôn đi nói tốt cầu tình cho Hoàng đế.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù cũng chỉ làm dáng một chút mà thôi, hắn hiểu Lệ phi, tính tình của bà rất bướng bỉnh, cho dù Bùi Thanh Thù có khuyên bà chẳng qua cũng là tốn lời mà thôi.
Hơn nữa chuyện này, Hoàng đế thật sự có sai.
Tuy ngoài miệng Hoàng đế nói chỉ xem múa hát mà thôi, nhưng lúc Bùi Thanh Thù thẩm án đã biết, lúc đó Tần Mạch Nhu vừa làm động tác mị hoặc vừa đến gần Hoàng đế. Nếu như Hoàng đế không cho nàng ta có cơ hội đến gần mình, thì bằng vào khả năng của Tần Mạch Nhu căn bản không thể đâm Hoàng đế bị thương được.
Lệ phi tức giận cũng là chuyện đúng tình hợp lý.
Bùi Thanh Thù vẫn nhớ năm đó sau khi Lệ phi sinh xong Thập tứ, trong một khoảng thời gian rất dài tâm trạng đều không tốt. Về sau vẫn là mẹ con Định phi gây phiền phức cho Bùi Thanh Thù, Lệ phi đứng ra tát Định phi một cái, từ đó về sau Lệ phi mới coi như là lần thứ hai tỉnh lại.

Năm kia sau khi sinh Nhạc Nghi, Bùi Thanh Thù còn lo sẽ xảy ra chuyện giống lúc trước, hắn còn cố ý quan sát Lệ phi một thời gian.
Tình cảm của Bùi Thanh Thù với Lệ phi tuy không thể thân thiết bằng hắn với Thục Quý phi, nhưng Bùi Thanh Thù vẫn hi vọng Lệ phi có thể sống tốt. Cho dù như thế nào, Lệ phi cũng là mẫu thân của đệ đệ muội muội hắn, và quan trọng nhất là quan hệ của Lệ phi và Hoàng đế ổn định, vô cùng có lợi với tương lai của Bùi Thanh Thù.
Nhưng hắn cũng không thể ép Lệ phi tha thứ cho Hoàng đế được, cũng không muốn đi làm như vậy.
Cả đời này của Lệ phi, từ khi lập gia đình đến lúc chết đi, cho tới bây giờ chưa từng có tự do của mình. Mặc dù bà có rất nhiều tác phẩm được ưa thích, ở bên ngoài được người ta tôn một tiếng “Lâm tiên sinh”, nhưng thân thể của bà cho tới bây giờ cũng không được tự do.
Ngẫm lại cũng rất bi thảm rồi.
Ngồi ở chỗ Lệ phi một lúc, sau khi dạy Nhạc Nghi gọi vài tiếng “Ca ca”, Bùi Thanh Thù cũng chuẩn bị quay về.
Không ngờ Lệ phi đột nhiên gọi hắn lại.
“Thù nhi, nếu như ta không tha thứ cho phụ hoàng ngươi thì ngươi có trách ta không?”
Bùi Thanh Thù nghe thấy vậy thì trong lòng run lên, xoay người nhìn về phía Lệ phi.
Thật ra lúc vừa nghe được câu này, trong lòng Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, là lợi ích cũng thế, tình cảm cũng vậy, hắn đều hi vọng Lệ phi và Hoàng đế hai người có thể thật tốt.
Nhưng chuyện của phụ mẫu lại không phải do hắn.
Ai bảo bản thân Hoàng đế lại không chịu thua kém chứ?
Bùi Thanh Thù thở dài một hơi, nói với Lệ phi: “Không đâu, chỉ cần ngài vui vẻ là được rồi.”
Lệ phi trầm giọng nói: “Ta biết, ngươi có thứ mà ngươi muốn tranh đoạt. Nếu như ta giúp ngươi thì sẽ dễ dàng cho ngươi nhiều…”
“Nhưng ngài cũng không có nghĩa vụ phải giúp ta. Không giúp là giữ bổn phận, giúp là vì tình cảm. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, ta cũng sẽ không trách ngài.”
Qua chuyện Tần Mạch Nhu đi ám sát, Bùi Thanh Thù càng thêm ý thức được, trên đời này không phải tất cả phụ mẫu đều không màng thứ gì mà đi yêu hài tử của họ.
Có vài người lạnh lùng vô tình, ví dụ như Tang Hồng Ngọc, vậy mà hắn có thể vì dã tâm của mình, để nữ nhi ruột thịt của mình ở lại thanh lâu bán rẻ tiếng cười.
Có vài người trời sinh tính tình lạnh nhạt, ví dụ như Lệ phi, bà biết rõ Hoàng đế đối với mình là nói gì nghe đấy, nếu như bà dùng một chút thủ đoạn dịu dàng hầu hạ thì hoàn toàn có thể tranh giành được vị trí Thái tử cho Bùi Thanh Thù.
Thế nhưng mà bà ấy không muốn thì có cách gì chứ? Cũng không thể nói Lệ phi chọn cách làm như thế là sai được, dù sao người làm cha mẹ, vốn cũng không nhất định phải đặt hạnh phúc của con cái ở trước hạnh phúc của mình.
Bùi Thanh Thù hiểu rõ đạo lý này, chỉ là khó tránh khỏi trong lòng có hơi mất mát mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.