Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 212




Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vy Phi
 
Trong lúc Bùi Thanh Thù đang suy nghĩ vấn đề này thì Phó Húc cũng đang cân nhắc.
Sau khi rời Hàn Lâm viện, Phó Húc đi thẳng đến Khâm Thiên giám tìm Công Tôn Minh cùng nhau xuất cung. 
Công Tôn Minh buồn cười nhìn hắn nói: “A Húc, sao ngươi phải quấn người thế, còn muốn người ta cùng ngươi về nhà ư?”
Phó Húc nghiêm túc nói: “Đừng nói lung tung, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi đây.”
“Có lúc nào ngươi không nghiêm túc đâu?” Công Tôn Minh ngáp một cái, không thèm để ý nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
So với Công Tôn Minh lúc nào cũng tuỳ tiện, Phó Húc quả thật là người luôn luôn nghiêm túc, hắn thấp giọng nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, lúc trước chỉ có ba chúng ta biết điện hạ muốn nhắc nhở Tứ Hoàng tử, ngoài ra còn có Thục Quý phi nương nương. Ở trước mặt điện hạ nên ta ngại không hỏi ngươi. Có phải ngươi… chặn bức thư thứ hai của điện hạ không?”
Công Tôn Minh kinh ngạc nhìn Phó Húc: “A Húc, sao ngươi lại nghĩ như thế?”
Phó Húc nói hết ra suy nghĩ của hắn: “Bởi vì làm như thế sẽ có lợi với điện hạ. Ta cho rằng có thể ngươi vì muốn tốt cho điện hạ nên đã thay hắn làm chuyện này…”

Công Tôn Minh buồn cười nhìn Phó Húc: “A Húc, ta hỏi ngươi, nếu ta thừa nhận là ta làm thì ngươi định thế nào? Nói cho điện hạ biết à?”
Phó Húc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Không. Bởi vì ta cũng muốn làm thế nên ta có thể hiểu.”
“Vậy vì sao ngươi không làm? Bởi vì Tứ Hoàng tử là tỷ phu của ngươi sao?”
Phó Húc thành thật nói: “Đúng vậy. Dù ta toàn tâm toàn ý ủng hộ Thập Nhị điện hạ thì ta cũng không có dũng khí thay cả Phó gia lựa chọn. Nhưng ngươi thì không như vậy. Công Tôn gia và Tứ Hoàng tử không có bất cứ liên quan gì cả.”
Công Tôn Minh cười ha ha: “A Húc, ngươi nói rất đúng. Nhưng đáng tiếc ngươi đoán sai rồi —— chuyện này không phải do ta làm.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Không phải ngươi nói sẽ không tố giác ta với bệ hạ sao, vậy việc gì ta phải giấu ngươi?” Công Tôn Minh vẻ mặt vô tội mà nói: “Thật sự không phải ta.”
"Vậy… chẳng nhẽ là Hổ Tử?” Phó Húc vừa nói xong liền lắc đầu: “Không có khả năng đó, từ trước đến nay hắn đều nghe theo lời điện hạ, tuyệt đối sẽ không tự ý quyết định.”
“Ôi dào, sao ngươi cứ phải tích cực thế làm gì? Không phải đám Yến Tu đã phái người đi điều tra rồi sao? Chờ mấy ngày nữa chân tướng sẽ tự nhiên lộ ra thôi.” Công Tôn Minh vỗ vai Phó Húc: “Có thời gian chúng ta vẫn nên lên kế hoạch cẩn thận một chút thì hơn, xem xem có thể nhân cơ hội này lật đổ đám Nhị Hoàng tử không.”
……
Gần đây, Khác Tĩnh Hầu phủ chưa có một ngày nào im ắng.
Đầu tiên là bắt được trưởng tức (con dâu trưởng) Tả thị vụng trộm, sau đó lại phát hiện ra Tống An không phải là con ruột của Tống Đại công tử, rồi lại vào hoàng cung náo loạn, tiễn Tống An đi…
Sau khi từ cung trở về Khác Tĩnh Hầu phủ, Hoài Dương Trưởng Công chúa đập phá hết tất cả đồ đạc của tiểu Tống An.
Đập không được thì sai người mang đi thiêu huỷ, tóm lại chỉ cần là đồ có liên quan đến Tống An, bà một mực không cho giữ lại, cũng không cho người mang đồ đến phủ Tứ Hoàng tử, khiến khắp nơi trong Khác Tĩnh Hầu phủ bừa bộn hỗn loạn.
Tống Đại công tử không chịu được liền tiến đến ngăn mẫu thân: “Rốt cuộc người còn muốn làm gì nữa? Huỷ hoại hạnh phúc của ta, của Tiêu nhi còn chưa đủ, người còn muốn huỷ hoại cả cái nhà này hay sao?!”
“Ngươi đúng là kẻ không có tiền đồ, cút sang một bên cho ta!” Hoài Dương Trưởng Công chúa như một con sư tử cái, không màng hình tượng mà quay sang nhi tử chửi ầm lên: “Lúc trước nếu không phải ngươi một hai đòi cưới con tiện nữ không thủ nữ tắc kia thì bây giờ nhà chúng ta có thành ra như thế này không? Ả đội cho ngươi cái nón xanh bao nhiêu năm như thế, chẳng lẽ ngươi không tức giận à?! Ta nói cho ngươi biết, nếu người ả thông dâm không phải người của Bùi gia chúng ta thì ta đã giết chết tên tiểu tạp chủng kia rồi!”
“Mẫu thân! Sao người có thể nói như thế được?!” Tống Đại công tử cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Dù thế nào thì An nhi cũng gọi người là tổ mẫu bảy năm trời. Cho dù nó không phải nhi tử ruột của ta, người cũng cần gì phải hận nó đến mức ấy?”
Hoài Dương Trưởng Công chúa tức giận quát: “Ngươi thì biết cái gì! Sự tồn tại của nó chính là nỗi ô nhục lớn của Tống gia ta!”
Mặc dù năm xưa Tống Đại công tử nổi danh là một trong bốn “Kinh thành tứ công tử”, nhưng kỳ lạ rằng Hoài Dương Trưởng Công chúa vẫn luôn gai mắt Đại nhi tử tao nhã, thậm chí còn hơi mềm yếu này.
So với hắn, bà yêu quý đứa con trai thứ hai hơn. Cái miệng dẻo của Tống Nhị công tử khiến bà vui hơn nhiều.
Tống Đại công tử trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Có lẽ người nghĩ như vậy, nhưng trong lòng ta, ta đã coi An nhi như thân sinh cốt nhục từ lâu rồi.”

Thật ra Tống Đại công tử đã biết mình không có khả năng sinh đẻ từ lâu, sớm hơn so với Hoài Dương Trưởng Công chúa.
Trước khi Tả Đại cô nương mang thai, hắn đã lén đến đại phu khám, chỉ là hắn vẫn luôn giấu chuyện này mà thôi.
Sau khi thê tử mang thai, mặc dù trong lòng Tống Đại công tử chua xót nhưng hắn không nói gì cả.
Chuyện này không đơn giản chỉ vì hắn yêu Tả Đại cô nương. 
Lúc trước, khi hắn chậm chạp không có con, Khác Tĩnh Hầu hoàn toàn có thể xin triều đình phế chức Thế tử của hắn, phong Nhị đệ hắn lên thay.
Không có thân sinh cốt nhục đã đủ bị thảm rồi, Tống Đại công tử không dám tưởng tượng những ngày sau này khi hắn mất chức Thế tử sẽ như thế nào.
Mặc dù nếu dựa vào chính năng lực của mình hắn vẫn có thể tiếp tục làm quan, nhưng nhường tước vị thừa kế cho đệ đệ đồng nghĩa với việc sau này hắn vĩnh viễn không dám ngẩng đầu trước mặt đệ đệ nữa.
Nếu có thể, đương nhiên Tống Đại công tử vẫn hy vọng có thể giữ được tước vị của mình, chờ tương lai sau khi hắn chết, hắn sẽ truyền vị trí Hầu gia cho đệ đệ.
Chỉ là không ngờ vẫn bị Hoài Dương Trưởng Công chúa phát hiện ra.
Không những vậy bà còn dùng cách vô cùng quyết tuyệt, náo loạn đến mức ai ai cũng biết.
Trong một thời gian ngắn, đau thương, phẫn nộ, hổ thẹn… đủ loại cảm xúc nảy sinh trong lòng hắn.
Mấy ngày nay, Tống Đại công tử chỉ cảm thấy sống một ngày mà dài như một năm.
Nhưng hắn biết đây mới chỉ là khởi đầu thôi.
Hoài Dương Trưởng Công chúa nghe hắn nói xong liền cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Sao ta lại nuôi ra một kẻ không biết cố gắng như vậy? Thê tử của ngươi vụng trộm với người ta sinh ra một đứa con, ngươi còn coi nó là bảo bối mà cưng chiều? Đầu ngươi hẳn là hỏng rồi!”
Tống Đại công tử thấp giọng giải thích: “Mẫu thân, người quên rồi sao, Tứ Hoàng tử thừa nhận là hắn cư0ng bức Tiêu nhi, chuyện này không thể trách Tiêu nhi được…”
“Hừ, giờ ngươi có nói gì cũng vô dụng thôi. Chắc chắn ta sẽ không giữ lại ả.” Sau khi Hoài Dương Trưởng Công chúa hít sâu một hơi, bà lại chậm rãi nói: “Chờ ta dọn đống đồ của thằng tiểu tạp chủng này xong, ta sẽ đến hậu viện thanh lý môn hộ!”
……
Đêm ấy, không ngoài dự đoán Bùi Thanh Thù nghênh đón một vị khách.
Khách quen của Hằng Quận vương phủ.
Vì lo rằng uống rượu sẽ hỏng việc nên bình thường Bùi Thanh Thù rất ít khi uống. Mỗi lần Thất Hoàng tử đến ồn ào muốn cùng hắn uống vài ly, một là Bùi Thanh Thù không uống, hai là hắn nhìn Thất Hoàng tử uống.
Có điều hôm nay hắn phá lệ, cùng Thất Hoàng tử vẫn đang hồn bay phách lạc uống vài ly.

“Thất ca, huynh uống ít thôi, ngày mai huynh còn phải làm việc ở Công bộ nữa đấy.” Bùi Thanh Thù nhìn thấy hắn râu ria xồm xoàm, thật lòng lo lắng cho Thất Hoàng tử: “Đợi đến ngày hưu mộc, ta sẽ uống cùng huynh thoải mái.”
Thất Hoàng tử vừa lắc đầu vừa muốn khóc. Bùi Thanh Thù phát hiện ra từ khi trải qua một trận chiến trường, Thất Hoàng tử chẳng những không dũng cảm hơn mà còn dễ khóc.
Bùi Thanh Thù dở khóc dở cười: “Thất ca, ta cũng bội phục huynh thật. Đông nhi nhà ta còn không khóc được như huynh đâu.”
Vốn dĩ Thất Hoàng tử đang nước mắt lưng tròng, nghe Bùi Thanh Thù nói vậy nước mắt liền kẹt ở đó, muốn khóc mà không khóc được.
“Thập Nhị đệ, ta có chuyện muốn bàn bạc với đệ một chút.” Thất Hoàng tử chỉnh lại cảm xúc một chút rồi nói với Bùi Thanh Thù: “Ta nghĩ, bây giờ An nhi ở trong phủ Tứ ca trong tình cảnh này chỉ sợ sẽ xấu hổ. Mặc dù Tứ tẩu hiền lành nhưng dù sao nàng cũng không phải mẫu thân thân sinh của An nhi. Ta chỉ sợ An nhi ở chỗ Tứ ca sẽ chịu oan ức…”
Bùi Thanh Thù hiểu ý của hắn nhưng lại nói một câu bất ngờ: “Thất ca, chẳng lẽ huynh định nhận đứa bé kia về phủ mình nuôi nấng?”
“Đệ cảm thấy thế nào?” Mặc dù Thất Hoàng tử là ca ca nhưng khi ở bên cạnh Bùi Thanh Thù hắn đã sớm hình thành thói quen nghe theo ý kiến của Bùi Thanh Thù rồi. “Có phải không ổn lắm không?”
“Không phải không ổn lắm, mà là cực kỳ bất ổn.” Bùi Thanh Thù nói thật lòng: “Thất ca quan tâm đến tâm trạng của An ca nhi ta có thể hiểu được, nhưng chúng ta cũng chỉ là thúc thúc của nó thôi, vẫn là không thân thiết lắm… Dù nói thế nào, Tứ ca vẫn là phụ thân của nó. Hơn nữa bây giờ Tứ ca đang đóng cửa sám hối, cả ngày chỉ ở trong phủ, hẳn là huynh ấy có thể chăm sóc tốt An nhi.”
Thất Hoàng tử nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng. Ban ngày ta còn phải đi làm, đúng là không thể chăm sóc An nhi thường xuyên được.” Thất Hoàng tử thở dài, khen Bùi Thanh Thù: “Vẫn là đệ suy nghĩ chu đáo.”
Bùi Thanh Thù lắc đầu, nói những lời trong lòng mình cho Thất Hoàng tử nghe: “Thất ca, thật ra ta cũng không tốt như huynh nói đâu. Vừa rồi chỉ là cái cớ mà thôi. Thật ra trong lòng ta sợ huynh đón An nhi về sẽ tự rước lấy hoạ. Tứ ca đã như vậy rồi, ta không thể mất thêm một ca ca nữa.”
Thất Hoàng tử trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ tiếp tục rót rượu cho mình sau đó một hơi uống cạn.
……
Sau khi Hoài Dương Trưởng Công chúa phá hết phòng của Tống An xong, sáng sớm hôm sau bà hùng hổ đi đến phòng của Tả Đại cô nương.
Từ sau khi chuyện xảy ra, Tả Đại cô nương bị nhốt trong phòng nàng, mấy ngày rồi chưa được bước ra khỏi cửa.
Tống Đại công tử có đến thăm nàng vài lần nhưng chìa khoá phòng nằm trong tay Hoài Dương Trưởng Công chúa, hắn không thể làm gì được.
Đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, Tả Đại cô nương không quen, theo bản năng cúi đầu né ánh sáng mặt trời. 
Hoài Dương Trưởng Công chúa nhìn nàng từ trên cao, giọng lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm: “Suy nghĩ kỹ chưa?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.