Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 216




Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Vân Chiêu nghi.
 
Bởi vì bình thường Bùi Thanh Thù rất ít khi chủ động nói ra, nên chuyện hậu viện của hắn Thất Hoàng tử cũng không biết được bao nhiêu. Vừa nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, Thất Hoàng tử liền yên tâm.
Thất Hoàng tử đi rồi, Bùi Thanh Thù bèn đến hậu viện thăm Nam Kiều.
Hiện tại Nam Kiều đã mang thai hơn bảy tháng, bụng thật sự rất lớn. Đừng nói là là ra đại sảnh, bây giờ ngay cả đến chỗ của Phó thị nàng cũng rất ít đi.
Chủ yếu là do Phó thị sốt ruột muốn có con nhưng mãi mà bụng vẫn không có động tĩnh gì. Nam Kiều sợ nếu đến đó chọc giận Phó thị thì sau này nàng ta sẽ mang con của nàng đi Dật Thái hiên nuôi dưỡng, như vậy Nam Kiều sẽ mất nhiều hơn được.
Thật ra là sau khi Bùi Thanh Thù tùy giá Nam tuần trở về, Nam Kiều xem như “uống nước nhớ nguồn”, chủ động đi đến tiền viện hai lần.
Có điều, lần đầu tiên là Bùi Thanh Thù không ở đó, lần còn lại tuy rằng hắn đang ở trong phủ, nhưng lại đang dốc sức vì chuyện của Tứ Hoàng tử, nên đã bảo nàng trở về hậu viện trước.

Sau đó Bùi Thanh Thù đã đến hậu viện thăm Nam Kiều, hắn còn đường đường chính chính xác nhận với nàng, thân phận của nàng đã không còn giống trước kia nữa, không thể tùy tiện đi ra ngoài đại sảnh.
Tuy rằng bây giờ thân thể Nam Kiều nặng nề, chưa có chính thức dâng rượu theo lễ của di nương, nhưng trong lòng Nam Kiều đã tự nhủ mình chính là thiếp thất của Bùi Thanh Thù. Nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, mặc dù trong lòng nàng cảm thấy có chút mất mát nhưng khi nghĩ đến sau này mình đã trở thành di nương, chính là mẹ đẻ của tiểu công tử vương phủ, sự vui sướng đó đã lấn át đi nỗi mất mát của Nam Kiều, nên nàng vẫn ngoan ngoãn mà nghe theo sắp xếp của Bùi Thanh Thù.
Về cái thai trong bụng Nam Kiều, vì muốn được may mắn, nên Nam Kiều và cả tì nữ hầu hạ nàng đều gọi là “Tiểu công tử” hoặc là “Nhị công tử”.
Giống như Tống thị lúc trước vậy, chưa đến thời khắc lâm bồn dĩ nhiên sẽ không biết được thai nhi trong bụng là nam hay là nữ. Vì vậy mà Nam Kiều thường xuyên cảm thấy bất an. Cho nên mỗi khi Bùi Thanh Thù bớt chút thời gian tới thăm đều khiến cho Nam Kiều vô cùng yên tâm.
“Điện hạ, thiếp mang thai tới tháng này đã không còn bị nghén nữa, có điều mấy ngày nay lại muốn ăn cay....”
Nam Kiều vu0t ve bụng, thấp thỏm lo âu nói: “Phải làm sao đây điện hạ, có khi nào cái thai này của thiếp là nữ nhi không?”
“Nàng đó, bây giờ không cần lo nghĩ nhiều như vậy. Mỗi ngày ăn được, ngủ được, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh, bất kể là con trai hay con gái bản vương đều thích cả.”
Tuy rằng hoàn cảnh bây giờ yêu cầu Bùi Thanh Thù phải có con trai mới có thể làm tăng cơ hội tranh giành ngôi vị Hoàng đế của hắn, nhưng lời hắn nói với Nam Kiều vẫn là sự thật. Xuất phát từ vị trí của người làm phụ thân, chỉ cần là con của hắn, hắn sẽ thật lòng yêu thương. Đứa trẻ sinh ra là trai hay gái, trước giờ Bùi Thanh Thù chưa từng cưỡng cầu.
Thậm chí, nói một câu thẳng thừng, thật ra hắn càng hy vọng Nam Kiều sinh nữ nhi hơn.
Bởi vì cho dù Bùi Thanh Thù coi trọng Nam Kiều đến nhường nào đi chăng nữa, thân phận của Nam Kiều cũng chỉ có thể như vậy. Nếu nàng sinh ra nữ nhi sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đến đứa trẻ. Nhưng nếu nàng sinh ra con trai sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai của nó.
Cứ nhìn Cửu Hoàng tử mà xem, văn vẻ của hắn không tồi, năng lực làm việc so với các Hoàng tử cũng khá. Nhưng mẹ đẻ của hắn là Khánh Tần, thân phận lại quá thấp, đương nhiên nhà ngoại sẽ không giúp được gì cho hắn, thậm chí còn có thể kéo hắn thụt lùi.
Theo như Bùi Thanh Thù biết, thời điểm mà Cửu Hoàng tử vừa mới xuất cung được ban phủ đệ riêng, mỗi ngày của hắn đều trải qua rất gian nan. Khác với người có có nhà ngoại thế lực lớn như Bùi Thanh Thù, việc phát triển của Cửu Hoàng tử trong tương lai chắc chắn sẽ bị hạn chế. Ngay cả công việc ở quan trường cũng không được dễ dàng như các huynh đệ khác.
Có điều những suy nghĩ này Bùi Thanh Thù sẽ không nói cho Nam Kiều nghe. Dù gì nàng cũng là thai phụ, tâm tình lúc này rất mẫn cảm, Bùi Thanh Thù sẽ không nói những điều khiến nàng phải suy tư.
Sau khi Nam Kiều được Bùi Thanh Thù an ủi, quả nhiên tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nhưng Bùi Thanh Thù vừa rời đi, trong lòng nàng vẫn khó tránh lo sợ bất an.
Nàng dùng tài nguyên có hạn của mình thiết kế ở Gia Mộc hiên một cái Phật đường. Trước kia nàng chưa bao giờ tin Phật, bây giờ lại ngày ngày cầu thần bái Phật, hy vọng Phật tổ có thể phù hộ cho nàng chỉ sinh một lần là được con trai.
Trái ngược với Nam Kiều, Chung thị mang thai rất thoải mái. Suy cho cùng, đối với Chung thị mà nói, có thể mang thai được đã là chuyện không hề dễ dàng, căn bản nàng không rảnh mà lo đến vấn đề sinh trai hay sinh gái nữa.
Hơn nữa, so với Nam Kiều, nàng có đủ tự tin rằng cho dù đứa trẻ mình sinh ra là con trai hay con gái thì nàng cũng không cần phải dùng đến nó để củng cố địa vị trong vương phủ, chính vì thế tâm tình sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cái thai này của Chung thị là có được khi ở thành Lâm An. Bản thân nàng không thông y thuật nên sau khi hồi kinh không lâu, nàng phát hiện ra cơ thể thay đổi liền đặc biệt mời phụ thân là Chung Thái y bắt mạch cho nàng. Cuối cùng xác nhận chắc chắn là hỉ mạch.

Có điều lúc đó Bùi Thanh Thù đang vì chuyện của Tứ Hoàng tử mà chạy ngược chạy xuôi, Chung thị không muốn khiến hắn vì mình mà phân tâm, nên đợi đến khi chuyện của Tứ Hoàng tử đâu vào đấy mới nói cho Bùi Thanh Thù nghe tin vui.
Sau khi Bùi Thanh thù nghe xong tất nhiên là mười phần vui vẻ. Vốn dĩ lúc trước vì có thiện cảm vói Chung thị nên mới cưới vào phủ, trải qua chuyến Nam tuần này đã có gần nửa năm ở cùng nhau, tình cảm của hai người ngày càng thắm thiết.
Thật sự Bùi Thanh Thù rất muốn Chung thị mau chóng có thai, lần này cố ý đưa nàng đi theo một phần cũng vì mục đích này.
Chỉ là hắn sợ Chung thị sẽ giống như trước đây cảm thấy áp lực, cho nên hắn mới không thể hiện ý đồ này ra mặt.
Cũng may tuy rằng thân thể Chung cô nương yếu đuối, nhưng vẫn có khả năng sinh con. Hơn nữa người nhà họ Chung còn giúp nàng điều dưỡng thân thể, sinh một đứa con tất nhiên không thành vấn đề.
------
Trong những ngày Tết, các gia tộc ở kinh thành đều qua lại thăm hỏi người thân, chúc tết lẫn nhau. Hồi cuối năm Khác Tĩnh Hầu phủ đã trải qua một trận xôn xao náo loạn kinh thành, bây giờ thì đóng chặt cửa lớn, tạm thời từ chối tiếp khách.
Trong Khác Tĩnh Hầu phủ, cứ thỉnh thoảng Hoài Dương Trưởng công chúa lại oán giận trách cứ Khác Tĩnh Hầu vì dám tự ý làm chủ, đồng ý chuyện hòa ly giữa Tả thị và Tống đại công tử.
Khác Tĩnh Hầu tính tình tốt, vẫn luôn mười phần kính trọng thê tử, nhường nhịn Hoài Dương Trưởng công chúa. Trước đây Hoài Dương Trưởng công chúa cứ lải nhải suốt ngày, nhưng Khác Tĩnh Hầu cũng chưa từng phản bác.
Cho đến khi hắn nghe Hoài Dương Trưởng công chúa nói muốn lập con thứ thay thế chức vị Thế tử, Khác Tĩnh Hầu mới không thể nhịn được nữa: “Hoài Dương, ta thật sự không hiểu rõ ràng Trì nhi và Ương nhi đều là con ruột của nàng, vì sao nàng lại bất công với Trì nhi như vậy?”
Hoài Dương Trưởng công chúa nghe xong liền trừng mắt nhìn Khác Tĩnh Hầu, tức giận nói: “Ngươi là cái đồ không lương tâm, ta làm như vậy không phải đều là vì ngươi, vì Tống gia này hay sao? Ngươi biết rõ Trì nhi không thể sinh con, ngươi còn muốn truyền tước vị cho hắn à?”
Khác Tĩnh Hầu nghe xong câu này, chỉ cảm hấy vô cùng thương tâm: “Hoài Dương, nàng và ta là phu thê nhiều năm, nàng hãy đặt tay lên ngực tự hỏi xem Tống Lê ta có thật sự là một kẻ không lương tâm không? Nếu ta đúng là không lương tâm, sao trước đây lại lập Trì nhi làm Thế tử chứ?”
Hoài Dương Trưởng công chúa lập tức đứng phắt dậy, cảnh giác mà nhìn Khác Tĩnh Hầu: “Tống Lê, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Nàng nhất định muốn ra nói rõ ràng sao? Năm đó sau khi nàng gả cho Vương Mật không lâu, Vương Mật đã chết trận sa trường. Tiên đế suy tính cho nàng, không cho phép người khác nhắc lại việc này, không lâu sau lại tứ hôn cho ta và nàng, sau đó nàng đã sinh hạ Trì nhi....”
Trong phút chốc, sắc mặt Hoài Dương Trưởng công chúa đã trở nên trắng bệt: “Ngươi...ngươi muốn nói cái gì hả?”
“Trước giờ ta vẫn nghĩ không thông, rõ ràng nàng và Tiêu nhi cùng chung cảnh ngộ, vì sao nàng cứ mãi không chịu buông tha Tiêu nhi? Bây giờ thì ta đã hiểu được rồi, từ đầu đến cuối, nàng và Tiêu nhi đều không giống nhau. Ngay từ đầu nàng đã biết Trì nhi không phải là con ruột của ta, cho nên hết thảy mọi việc nàng làm đều đã mưu tính từ lâu rồi, có đúng không?”
Hoài Dương Trưởng công chúa không ngờ rằng, thoạt nhìn Khác Tĩnh Hầu hồ đồ như vậy, cả đời đều mềm yếu, trên thực tế lại là một người sáng suốt.
Đột nhiên nàng cảm thấy, bản thân từ trước đến giờ đều chưa từng nhìn thấu được người mình hằng đêm đầu ấp tay gối.

Trong khoảnh khắc, sau lưng nàng dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo.
Chẳng qua bản tính Hoài Dương Trưởng công chúa mạnh mẽ, rất nhanh đã tìm được lời lẽ hợp tình hợp lý: “Phải thì thế nào, mà không phải thì thế nào? Ngươi và ta đều đã đi đến nước này, chẳng lẽ còn có đường lui hay sao? Thêm nữa, bây giờ ngươi ở đây ra vẻ đáng thương để làm gì, chẳng phải năm xưa là ngươi xin được cưới ta à? Sau đó phụ hoàng tứ hôn, không phải cũng là do ngươi cam tâm tình nguyện hay sao?”
Nhớ lại năm đó, Hoài Dương Trưởng công chúa là nữ nhi do Hoàng hậu sinh ra, rất được Tiên đế sủng ái, dáng vẻ lại xinh đẹp động lòng người, vô số kẻ trong kinh thành đều ái mộ nàng, Khác Tĩnh Hầu chính là một trong số đó.
Nhưng vào lúc đó, Trưởng Công chúa bản tính kiêu ngạo coi thường kẻ yếu đuối vô năng, chỉ biết làm thơ như Tống Lê. Cho nên nàng đã chọn con trai của Vương lão tướng quân là Vương Mật, trở thành tướng quân phu nhân.
Không biết là do nàng khắc phu, hắn Vương lão tướng quân khắc con trai, sau đại hôn không lâu thì Vương Mật đã chết trận ở biên cương.
Hoài Dương Trưởng công chúa còn chưa hết bi thương thì phát hiện bản thân đã mang thai con của Vương Mật.
Lúc ấy nàng mới có mười bảy tuổi, Hoài Dương Trưởng công chúa không muốn bị đứa trẻ này trói buộc cả đời. Cho nên nàng nhập cung tìm một vị thái y, muốn lén lút bỏ đứa nhỏ đi, kết quả không ngờ tới lại bị Hoàng Hậu phát hiện.
Tiên Hoàng hậu sợ con gái xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không cho phép nàng phá thai, đã giúp Hoài Dương tìm một người thành thật biết nghe lời trong số những người ứng tuyển năm đó để làm phụ thân của đứa nhỏ.
Vì thế mẹ con hai người bièn đi tìm Tiên đế, xin Tiên đế ra mặt tứ hôn cho Hoài Dương.
Tuy rằng sau khi thành hôn Hoài Dương vẫn ở trong phủ công chúa, không qua lại nhiều với nhà chồng, nhưng dù sao Vương Mật cũng vừa mất, nàng lại vội vã tái giá như vậy, về tình về lý đều không thể chấp nhận được.
Cho nên Tiên đế đã tìm một cái cớ để Tống Lê ra ngoài thành, cho Hoài Dương cùng hắn đến nơi khác cư trú một khoảng thời gian.
Đến tận mấy năm sau đó,Vương gia thất thế, chuyện cũ đã không có ai nhắc đến nữa, Hoài Dương cũng sinh ra con thứ là Tống Ương rồi thì Tống Lê mới được triệu về kinh thành.
Bây giờ người biết được Hoài Dương Trưởng công chúa đã từng có một đời chồng không còn mấy người.
Có điều, Toàn Hoàng Quý phi lại là một trong những người đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.