Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Xuân cô cô
Thục phi thấy Lệ Tần không những không chịu nhận tội mà còn quay sang chỉ trích mình chuyện bé xé to, nàng ta giận sôi máu, hận không thể xé nữ nhân trước mắt thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi có ý đồ mưu hại Hoàng tử, còn dám ngụy biện à!"
Lệ Tần tỏ vẻ sợ hãi: “Mưu hại Hoàng tử? Nương nương, người chụp mũ xuống đầu thiếp thân như vậy, thiếp thân không dám nhận đâu!"
Trái lại vẻ hoảng sợ của nàng ta cũng không phải hoàn toàn là diễn kịch.
Vốn dĩ trong lòng Lệ Tần oán hận Thục phi với Lệ Phi, muốn trút nỗi căm hờn ấy lên Bùi Thanh Thù. Nàng ta nghĩ Bùi Thanh Thù chỉ là đứa trẻ còn nhỏ, bị hù dọa một chút sẽ gào khóc ầm ĩ. Ai ngờ hắn lại sai người mời Vinh Quý phi tới trói nàng ta cả đêm, bây giờ Thục phi còn muốn lấy tội danh lớn như vậy để xử phạt nàng ta...
“Hừ, chuyện ngươi cũng đã làm. Bây giờ muốn lấp li3m thì đã muộn rồi." Thục phi sớm đã có ý nghĩ đuổi Lệ Tần ngu xuẩn này ra khỏi cung mình, tiếc rằng vô duyên vô cớ đưa ra yêu cầu như vậy, trái lại sẽ càng chứng tỏ mình là chủ một cung mà không khoan dung người ta, không dễ ở chung.
Giờ đây chuyện này không lớn không nhỏ, vừa bé vừa to, quả là một cơ hội cực tốt.
“Bổn cung cho ngươi hai sự lựa chọn. Một, ngươi thừa nhận mình đã bị điên hoặc mắc bệnh rồi chuyển tới Thọ Khang cung tĩnh dưỡng. Hai, bây giờ bổn cung lập tức bẩm báo Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, nói ngươi mưu hại hoàng tự. Bị biến thành phế nhân hay ban chết, cái này phải xem vận số của ngươi rồi."
Lệ Tần thấy Thục phi nghiêm túc như vậy thì không khỏi run hết cả người: “Nương nương, ta không bị điên, ta cũng không muốn lấy mạng của Thập nhị Hoàng tử. Ta chỉ là, ta chỉ là… trong một lúc bị ma quỷ mê hoặc đầu óc! Nương nương người tha cho ta đi!"
“Cút ngay.”
Thục phi thấy đối phương ngày càng nhích lại gần mình thì lập tức đạp Lệ Tần ngã sang một bên: “Đời này bổn cung chưa từng làm quá nhiều chuyện phải hối hận, chuyện hối hận nhất chính là quá tin tưởng vào Thuần Phi, chuyện thứ hai là đã nâng đỡ một kẻ ngu xuẩn như ngươi.”
Lệ Tần đau khổ cầu xin Thục phi cả buổi, lại thấy Thục phi không chịu nhượng bộ, làm cách nào cũng không tha và buộc nàng ta phải chọn một trong hai con đường, nàng ta cũng mất bình tĩnh theo: “Thục phi, ngươi đừng tưởng nuôi dạy con trai của người khác là ngươi có thể coi trời bằng vung. Ngươi nói ta mưu hại Hoàng tử tức là ta mưu hại Hoàng tử sao? Ngươi không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời của đám nô tài thì tính là gì?!"
“Ngươi!" Thục phi thấy nàng ta dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, tức giận đến mức đập tay vịn đứng dậy: “Xem ra ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Được, nếu ngươi không chọn, vậy bổn cung thay ngươi chọn.”
Thục phi nói xong rồi rời khỏi Quỳnh Hoa cung. Nàng ta vốn định đi tìm Hoàng đế nói lý lẽ -- Trong lòng nàng ta, Hoàng đế dễ nói chuyện, lại còn là người bên gối, gần gũi hơn vị Hoàng hậu luôn nghiêm mặt kia nhiều. Nhưng nghĩ đi ngẫm lại, nàng ta sợ mình làm việc kích động sẽ không ổn thỏa nên đành tới Bảo Từ cung, nhờ Vinh Quý phi giúp mình ra quyết định.
“Nếu chuyện này đến tai Hoàng hậu, chắc chắn sẽ không giải quyết được gì." Vinh Quý phi quả quyết rằng: “Hoàng hậu chán ghét Lệ Tần, nhưng nàng ta cũng không thích muội muội. Sắp xếp Lệ Tần bên cung muội đã khiến muội chán ghét như vậy, hơn nữa còn uy hiếp Thù nhi, cớ sao nàng ta không làm chứ?"
Thục phi gấp gáp hỏi: “Hay là ta đi tìm Hoàng thượng?”
Vinh Quý phi gật đầu: “Nhớ là đừng giận dỗi với Hoàng thượng, khóc một chút rồi cầu ngài, ngài sẽ mềm lòng thôi. Vừa khéo..."
Thục phi thấy nàng ta nói đến một nửa rồi ngưng, vội vàng truy hỏi: “Vừa khéo gì cơ?"
“Vừa khéo mượn chuyện này, thử một lần xem địa vị của Thù nhi ở trong lòng của Hoàng thượng.” Vinh Quý phi nói nhỏ: “Ban thưởng cho ít đồ vật, đưa đến một hai người, tất cả đều không tính là gì, cũng có thể nói Hoàng thượng đang bồi thường cho Thù nhi mấy năm qua chịu khổ ở trong lãnh cung. Nhưng lúc này đây, dựa vào chuyện chẳng bé chẳng to kia, thái độ của Hoàng thượng như thế nào sẽ rõ ràng thôi.”
Nếu Hoàng đế chỉ nói qua loa cho xong, vậy thì tức là trong lòng hắn, đứa con trai này cũng không quan trọng lắm.
Nhưng nếu Hoàng đế dựa theo ý của Thục phi mà đưa Lệ Tần tai hoạ kia ra ngoài… tức là hắn đối với đứa con Bùi Thanh Thù này không hề bình thường.
Thục phi nghe xong, ánh mắt dần dần rũ xuống, không nói thêm gì nữa mà đi thẳng đến Càn Nguyên điện.
Lộc Khang An thấy nàng đã đi còn quay lại thì cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn ta vẫn nở nụ cười tươi đón chào: “Sao Thục phi nương nương quay lại thế ạ, hay là người làm rơi cái gì?”
Thục phi lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Không biết Hoàng thượng có rảnh không, bổn cung có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Hoàng đế đang gặp vài đại thần ở bên trong, tuy nói đang bận nhưng nếu muốn gặp cũng không phải là không thể. Chỉ là...
“Nôi tài cả gan, không biết chuyện quan trọng mà nương nương nói là chuyện gì?” Lộc Khang An cần dựa theo sự việc của nàng ta để cân nhắc rồi mới quyết định có nên quấy rầy Hoàng đế hay không.
Thục phi cố ý nói chuyện nghiêm trọng thêm một chút: “Đêm qua Lệ Tần ghen ghét, ý đồ mưu hại Thập nhị Hoàng tử.”
Lộc Khang An cũng không phải người chưa từng gặp loại chuyện này, nhưng khi nghe Thục phi nói vậy, lòng hắn ta bỗng chốc run lên: “Nô tài lập tức vào bẩm báo Hoàng thượng.”
Vừa mới đi được hai bước, Lộc Khang An lại quay trở về: “Thập nhị điện hạ, ngài ấy không có việc gì chứ?”
Thục phi nói nhỏ: “Chỉ là bị trẹo chân, không có gì lo ngại. Có điều câu này chỉ cần mình công công biết là được rồi..."
Ánh mắt Lộc Khang An loé lên, trong giây lát đã hiểu rõ ý của Thục phi: “Nương nương yên tâm.”
Sau khi nghe bẩm báo việc này, phản ứng của Hoàng đế còn dữ dội hơn Lộc Khang An. Hắn bật dậy khỏi long ỷ và đi ra ngoài.
Lộc Khang An vội vàng giải thích với các đại thần, nói là trong cung xảy ra chuyện quan trọng, mong chư vị đại nhân chờ một chút. Hắn ta gọi người dâng trà thay nước, chuẩn bị điểm tâm rồi mới quay đầu đuổi theo Hoàng đế.
Trên đường ngồi long liễn (xe kéo) đến Quỳnh Hoa cung, trái tim Hoàng đế như thắt lại từng nhịp, trong đầu toàn là hình ảnh Lệ Phi chất vấn gay gắt sau khi biết Bùi Thanh Thù xảy ra chuyện.
Không hề nghi ngờ, nếu Bùi Thanh Thù ở trong cung xảy ra chuyện gì, cho dù là ai làm, Lệ Phi sẽ đều tính lên đầu hắn.
Nhưng Hoàng đế không muốn thay Lệ Tần đội cái nồi [1] đen thui này!
[1] Đội nồi: ý nói gánh tội
Thật ra trước kia Lệ Phi tiến cung là trường hợp đặc biệt, vào cung không lâu đã mang thai, đúng là Hoàng đế ôm lòng nghi ngờ một thời gian. Chẳng qua hắn thương tiếc ái phi, sợ mình đa nghi nghĩ nhiều nên mới không đành lòng buộc Lệ Phi bỏ đứa trẻ này.
Nhưng sau này xảy ra chuyện lén gặp Chung thái y, Hoàng đế càng thêm hoài nghi cái thai của Lệ Phi không phải con mình. Song, Lệ Phi luôn luôn cẩn thận khiến hắn không có cơ hội ra tay. Hơn nữa Hoàng đế cũng là một người nhân từ nương tay nên vẫn không làm gì Bùi Thanh Thù, chỉ đành bỏ mặc không quan tâm mà thôi.
Thời gian tốt nhất để loại trừ đứa trẻ kia sớm đã trôi qua, thật ra Hoàng đế chẳng còn ý định giết chết Bùi Thanh Thù. Từ khi nó rời khỏi lãnh cung, Hoàng đế cũng hy vọng nó được bình an, đỡ phải xảy ra chuyện gì rồi Lệ Phi lại tự trách mình.
Vốn tưởng rằng Thục phi không có con thì chắc chắn sẽ bảo vệ Bùi Thanh Thù chu toàn, không ngờ lại tính sót một Lệ Tần.
Lệ Tần này … Vào khoảng thời gian Hoàng đế cô đơn quạnh quẽ nhất, nhớ thương Lệ Phi nhất, đúng là nàng ta đã cho hắn một chút an ủi.
Nhưng Lệ Tần không chỉ dung mạo không bằng Lệ Phi, tài năng và khí chất cũng thua xa Lệ Phi rất nhiều. Thời gian ở bên cạnh nàng ta, Hoàng đế chẳng muốn nghe nàng ta nói nhiều một câu nào, chỉ hy vọng nàng ta yên tĩnh để mình giảm bớt nỗi nhớ thương Lệ Phi, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi mà Lệ Tần cũng không làm được. Thời gian qua lâu, Hoàng đế cũng trở nên nhàm chán.
Nhưng điều mà hắn không ngờ chính là, không chỉ tính tình Lệ Tần làm người ta không thích mà nhân phẩm nàng ta cũng có vấn đề.
Nàng ta so với Bùi Thanh Thù, so với cả Lệ Phi và Thục phi ở sau Bùi Thanh Thù, bên nào nặng nhẹ đã quá rõ ràng.
Sau khi Hoàng đế đi vào Quỳnh Hoa cung thì cũng giống như lúc Thục phi trở về, vứt Lệ Tần qua một bên, trực tiếp đến thăm Bùi Thanh Thù trước. Lúc này Bùi Thanh Thù đã dậy, đang được Tôn ma ma đút cháo. Nghe nói Hoàng đế đến đây, hắn lập tức hoảng sợ nên bị sặc.
Tôn ma ma vội đặt chén xuống, vỗ lưng cho hắn.
Khi đang vỗ, bỗng nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy lực tay trên lưng mình hơi thay đổi. Hắn vừa ngẩng đầu thì phát hiện Hoàng đế đã ngồi bên cạnh mình từ bao giờ.
Cơn sặc của Bùi Thanh Thù càng thêm lợi hại.
Hoàng đế nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc Thù nhi làm sao vậy?”
Thục phi bước tới nói: “Hoàng thượng yên tâm, Thù nhi cũng không có chuyện gì đáng ngại, đã mời thái y xem qua. Chỉ là nó bị Lệ Tần dùng lửa doạ lại còn bị trẹo chân, đã nghỉ ngơi nhiều nên cũng dần dần áp được cơn sợ hãi.”
Hoàng đế gật đầu, thấy sắc mặt Bùi Thanh Thù hơi tái nhợt, không bị thương tích gì nặng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thục phi thấy Hoàng đế nghiêm mặt thì thử nói nhỏ thăm dò: “Hoàng thượng có cần đi thẩm vấn Lệ Tần không? Trước đó nàng ta lấp liếm với thần thiếp, không thừa nhận chuyện mình cố ý phóng hoả trước mặt Thù nhi. Có lẽ đối diện với Hoàng thượng, nàng ta sẽ không dám khi quân."
“Không cần." Hoàng đế hiếm khi ra quyết định nhanh như vậy: “Lệ Tần bệnh đến hồ đồ, theo lý nên dời ra ngoài tĩnh dưỡng. Từ hôm nay trở đi, sửa phong hiệu của nàng ta thành “Tĩnh”, dời đến Thọ Khang cung nghỉ ngơi đi.”
Người trong phòng nghe xong đều âm thầm kinh sợ, không ngờ Hoàng đế quả quyết xử phạt Lệ Tần như thế.
Phải biết rằng có thể tất cả chỉ là lời nói một phía của Thục phi. Hoàng đế hoàn toàn có thể điều tra rồi dựa vào chứng cứ có được, ra quyết định cũng không muộn.
Bây giờ hắn làm như vậy, hoàn toàn chính là thiên vị Thục phi và Bùi Thanh Thù, nói rõ phải bảo vệ bọn họ.
Thục phi nghe vậy thì trước hết ngẩn ra, tiếp đến là vô cùng vui mừng, vội vàng khen Hoàng đế anh minh.
Hoàng đế xem như tự hiểu nên không vì vậy mà thấy lâng lâng. Hắn chỉ an ủi Bùi Thanh Thù vài câu rồi quay về.
Thục phi được như ý nguyện, không dám tham lam: “Nơi này giao cho thần thiếp xử lý, ngài cứ yên tâm đi. Các đại thần còn đang chờ, thần thiếp không dám làm chậm trễ chính sự của ngài nữa.”
Hoàng đế gật đầu nói: “Trẫm rảnh rỗi lại đến thăm các ngươi.”
Thục phi mỉm cười gật đầu. Sau khi tiễn hoàng đế đi, Thục phi lập tức hành động, cho người đến phòng Lệ Tần thu dọn hành lý.
Trước khi Ngọc Bàn lui ra, Thục phi còn cố ý dặn dò: “Dặn dò thuộc hạ chân tay sạch sẽ chút, mí mắt đừng thiển cận như vậy. Bổn cung cũng không thiếu những đồ vật nhỏ nhặt của Lệ Tần, nếu các ngươi thiếu thì tới báo bổn cung, đừng dính đến sao chổi đen đủi kia.”
Sau khi Ngọc Bàn nhận lệnh ra lui ra, nét cười trên mặt Thục phi vẫn chưa chấm dứt.
Thọ Khang cung là nơi nào? Tên thì có vẻ dễ nghe, nhưng trên thực tế đó là nơi hẻo lánh nhất phía Tây Bắc của hoàng cung, hàng năm không được tu sửa, so với Hàn Hương điện cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Những phi tần đến đó, phần lớn đều có dấu hiệu mắc bệnh truyền nhiễm hoặc bị bệnh nặng, kiểu nào cũng đừng mong quay về. Người không bệnh mà tới đó ở lâu, ở mãi cũng thành tâm bệnh.
Nhớ đến Hàn Hương điện, trong lòng Thục phi đột nhiên vang lên tiếng lộp bộp. Nếu Lệ Tần phạm phải sai lầm kiểu này, quẳng đến Hàn Hương điện mới là thích hợp nhất.
Hoàng đế lại lựa chọn đưa Lệ Tần đến Thọ Khang cung... Hẳn là sợ Lệ Tần xuất phát từ lòng ghen ghét, sẽ gây bất lợi đối với Lệ Phi.
Bây giờ trong lòng Thục phi càng thêm khẳng định --- Lệ Phi rời khỏi lãnh cung, lại được thịnh sủng, chỉ e là chuyện sớm muộn thôi.
Nàng ta không khỏi quay đầu lại nhìn đứa trẻ đang dựa vào lòng nhũ mẫu ăn cháo, vẻ mặt trở nên phức tạp.