Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 52




Edit: Cảnh Phi
Beta: Rine Hiền phi
 
Vinh Quý phi gật đầu nói: “Dù sao thì ngươi và Thù nhi cũng không phải quan hệ huyết thống, Lệ Phi lại còn sống, nếu không thông qua quan hệ thông gia để lung lạc hắn, tương lai ngươi lấy gì đảm bảo hắn sẽ hiếu kính với ngươi?”
 
Thục phi chần chờ nói: “Thù nhi nó... là một đứa trẻ ngoan.”
 
Vinh Quý phi lắc đầu cười nói: “Ngươi tiến cung đã lâu như vậy, sao còn giống như một hài tử đơn thuần thế. Thứ gọi là lương tâm này, ở trong hoàng cung đáng tin sao?”
 
Thục phi im lặng trong chốc lát, thần sắc phức tạp nói: “Lời của tỷ tỷ, ta nhớ kỹ. Chẳng qua Thù nhi còn nhỏ, việc này vẫn không vội được, trước cứ xem thử hắn và chất nữ kia của ta có hợp nhau hay không đã. Nếu như hắn thích thì tương lai tự mình nói với ta.”
 
Vinh Quý phi suy nghĩ hồi lâu nói: “Cũng đúng, Thù nhi hiểu chuyện nghe lời như vậy, nếu ngươi sắp xếp hôn sự cho hắn, thì hắn cũng sẽ không phản đối. Chỉ là bụng người cách một lớp da, trong lòng hắn nghĩ thế nào, ngươi cũng không biết được. Vẫn nên từ từ ở chung, ngày sau lại nhìn thử xem.”
 
Về hôn sự của Bùi Thanh Thù, kì thật Vinh Quý phi cũng chỉ nhắc tới vậy thôi. Người thật sự muốn ở lễ Hoán Hoa chọn con dâu, chủ yếu vẫn là Hoàng hậu và Toàn Quý phi.
 
Lễ Hoán Hoa vốn là tập tục của đất Thục thời trước, cũng không phải trên dưới cả nước đều thịnh hành ngày hội này. Mỗi năm vào ngày mười chín tháng tư, chủ nhà sẽ mời bạn bè thân thích uống rượu làm thơ, ngắm hoa mua vui.
 
Quê quán của Hoàng hậu vốn ở đất Thục, thời điểm nàng mới mười mấy tuổi thì cùng phụ thân vào kinh nhậm chức, cho nên nàng vẫn có thói quen mỗi năm làm lễ Hoán Hoa. Chỉ là phần lớn thời gian, nàng đều đóng cửa lại, tổ chức yến hội trong cung. Rất ít khi gióng trống khua chiêng như năm nay, mời ngoại mệnh phụ và các tiểu thư thế gia chưa xuất giá cùng nhau tham gia cung yến.
 
Cho nên người sáng suốt vừa nhìn đã biết, Hoàng hậu đang tính toán tuyển phi cho Tam Hoàng tử.
 

Hoàng hậu chọn lựa con dâu, trên cơ bản có thể nói là dựa theo tiêu chuẩn tuyển chọn Thái tử phi. Sở dĩ hạ thấp điều kiện xuống đến tứ phẩm, bởi vì nàng muốn thuận tiện tìm kiếm hai trắc phi cho Tam Hoàng tử.
 
Có gia tộc cảm thấy trong việc tranh giành vị trí trữ quân, Tam Hoàng tử có phần thắng rất lớn, cho nên chuẩn bị rất kỹ càng, trước đó vài ngày đã bắt đầu lựa chọn các cô nương trong nhà.
 
Có gia tộc không có hứng thú đối với việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, cũng không có tính toán để nữ nhi trèo cao vào Hoàng gia. Ví dụ như nhà mẹ đẻ Dung gia của Vinh Quý phi, đối với yến hội lần này không quá coi trọng, các cô nương Dung gia trang điểm hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn như các yến hội bình thường.
 
Trừ Dung gia ra, thì nhà mẹ đẻ Chu gia của Hoàng hậu, Phó gia của Thục phi, Tống gia của Kính Phi, Diệp gia của Toàn Quý phi, và còn cả gia tộc không có phi tần trong cung nhưng vẫn làm người khác không thể khinh thường - Tả gia... Các gia tộc có uy tín trong kinh thành, đa số đều tham dự.
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy, lần yến hội Hoán Hoa này quả thực so với trước đây thì náo nhiệt hơn nhiều, cũng khiến cho người ta có chút cảm giác giác chờ mong.
 
Ví như nói, Nhị Hoàng tử.
 
Tuy lần cung yến này nam nữ trong yến tiệc vẫn phải tách ra, nhưng so với khi ăn tết chỉ có thân thích tham gia, ít nhất bây giờ bọn hắn có cơ hội nhìn thấy nhóm quý nữ thế gia ở ngoài cung. Đối với thanh niên nam nữ đang ở trong độ tuổi thành hôn, cũng không có gì khác với một bữa tiệc xem mắt.
 
Buổi tối trước cung yến một ngày, Bùi Thanh Thù, Thất Hoàng tử và Tứ Hoàng tử đi ăn uống. Nói đến yến hội ngày mai, Thất Hoàng tử không ngừng chờ mong. Bùi Thanh Thù còn nhỏ tuổi, bản thân cũng chưa cần vội suy xét hôn sự, vậy nên trêu chọc Tứ Hoàng tử: “Có phải Tứ ca cũng muốn tìm nàng dâu nhỏ không? Không bằng thừa dịp yến hội lần này tự mình lựa chọn, sau này đỡ phải để Vinh Phi nương nương tìm một người mà huynh không thích nha.”
 
Tứ Hoàng tử xụ mặt nói: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ta cả ngày đều đọc sách vẽ tranh, cảm thấy thời gian không đủ dùng, đâu ra hơi sức cưới thê tử?”
 
Thất Hoàng tử giúp đỡ Bùi Thanh Thù gây ồn ào: “Tứ ca, ta thấy hẳn là huynh ngại ngùng rồi. Người khác cũng đọc sách, nhưng không thấy ai chậm trễ việc cưới thê tử cả!”
 
“Hai người các đệ… Tứ Hoàng tử không thể nhịn được mà chỉ tay nói, “Làm bài tập xong rồi à?”
 
Bùi Thanh Thù vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Đã làm xong.”
 
Thất Hoàng tử giống như đang nhìn phản đồ, trừng mắt liếc Bùi Thanh Thù một cái, sau đó gãi gãi đầu, chớp chớp mắt nói: “Cái gì vậy, không phải ngày mai nghỉ sao, đêm mai trở về ta làm sau…”
 
“Ngày mai nào là ngắm hoa, nào là du thuyền, đệ chơi đến vui vẻ, sẽ còn nhớ đến làm bài tập à?” Tứ Hoàng tử nghiêm khắc nói: “Chút nữa cơm nước xong cũng đừng đi đâu nữa, để nô tài của đệ đưa sách vở lại đây, ta nhìn đệ làm bài.”
 
Thất Hoàng tử nhăn mặt làm nũng: “Tứ ca……”
 
Tứ Hoàng tử không để ý tới hắn, bình tĩnh ăn cơm.
 
Lại quay qua nhìn Bùi Thanh Thù, thì Bùi Thanh Thù chuyên tâm gặm xương sườn.
 
Tứ cố vô thân a...
 
Thất Hoàng tử thật muốn khóc.
 
Sau khi dùng cơm tối xong, Bùi Thanh Thù lập tức cáo từ. Thất Hoàng tử lại ở trong phòng Tứ Hoàng tử làm bài tập cả đêm, đến mức không mở nổi mí mắt mới được Tứ Hoàng tử thả cho về nhà.
 
Sáng sớm hôm sau, Bùi Thanh Thù ngáp ngáp tỉnh dậy như bao ngày thường.

 
“Thật là khó có được một ngày nghỉ cũng không cho người ta ngủ nhiều một chút.”
 
Hiện tại là thời điểm hắn đang lớn, chuyện thích làm nhất mỗi ngày chính là ngủ.
 
Ngọc Tụ ở bên cười nói: “Hôm qua nô tỳ đã tự nhủ, sáng nay trời vừa sáng thì sẽ kêu ngài, không phải chính điện hạ nói muốn dậy sớm một chút sao?”
 
Bùi Thanh Thù cười hì hì: “Hôm nay phải gặp nhiều người như vậy, không dậy sớm sửa soạn chút sao được.”
 
Ngọc Tụ và Ngọc Lan liếc nhau, buồn cười nói: “Nhìn điện hạ chúng ta xem, tuổi không lớn nhưng da mặt lại rất mỏng, đây là đang sợ bị xấu mặt trước các tỷ tỷ xinh đẹp đấy!”
 
“Ngươi còn chê cười ta! Nói thế nào thì ta cũng là Hoàng tử của Đại Tề, không thể khiến Bùi gia chúng ta mất mặt được!” Bùi Thanh Thù đứng lên, để hạ nhân hầu hạ hắn rửa mặt.
 
Chờ hắn rửa mặt xong, bôi bột trân châu xong, Tiểu Đức Tử từ bên ngoài thở hồng hộc chạy vào, mở miệng nói: “Hôm nay Đại Hoàng tử mặc màu xanh ngọc, Tam Hoàng tử mặc… màu mận chín!”
 
Đừng nói chỉ có nữ nhân sợ đụng hàng, gặp phải nam nhân tầm mắt hạn hẹp, cũng không vui khi người khác mặc y phục cùng màu với hắn, đoạt nổi bật của hắn.
 
Bùi Thanh Thù nghe xong, lập tức kêu Ngọc Lan cất bộ áo choàng màu xanh ngọc đi, thay một bộ áo gấm màu trắng ngà thêu hoa văn xương bồ. Sau đó ngồi trước bàn trang điểm để Ngọc Tụ chải đầu cho hắn.
 
Ngọc Tụ khéo tay, chỉ chốc lát đã búi tóc xong, lại giúp Bùi Thanh Thù mang vòng cổ của Vinh Quý phi tặng.. Ngày thường Bùi Thanh Thù ngại vòng cổ quá chói mắt, nên chỉ mang vòng vàng hình con heo Lệnh Nghi tặng hắn. Chỉ có khi ngày lễ tết, mới mang vòng cổ đẹp đẽ quý giá này lên.
 
Sau khi ăn xong chén cháo, Bùi Thanh Thù lại thay giày, được hạ nhân hầu hạ đeo túi hương và ngọc bội ở bên hông. Một phen bận rộn trên dưới, hạ nhân nhắc nhở hắn thời gian không còn sớm, Bùi Thanh Thù mới ngồi kiệu nhỏ, đi về phía Bồng Lai trì.
 
Bồng Lai trì ở vị trí lớn nhất Hoàng cung, đơn giản từ diện tích đã nói lên được, so với Tê hồ được xưng là hồ lớn nhất ở trong cung còn lớn hơn rất nhiều. Chẳng qua Tê hồ là hồ nhân tạo ở trong Ngự Hoa viên, tương đối an toàn. Còn Bồng Lai trì là nước hồ từ thiên nhiên tạo thành, xem như là cấm địa trong cung. Ngày thường nếu không có thánh chỉ hoặc ý chỉ, người bình thường đều không thể đến dạo chơi ở Bồng Lai trì.
 
Đương nhiên, hôm nay là Hoàng hậu làm chủ tiệc, vì vậy không cần cố kỵ.
 
Sau khi Bùi Thanh Thù tới, được hạ nhân dẫn đường đến nhà thủy tạ bên hồ nghỉ ngơi trước.
 
Hắn ngồi được lúc lâu, cũng không thấy huynh đệ quen biết nào lại đây cho nên bảo Tiểu Đức Tử đi hỏi thăm thử xem Thất Hoàng tử đã đi nơi nào.
 
“Chẳng lẽ do ta tới trễ, bọn họ đã lên thuyền rồi à?” Bùi Thanh Thù kỳ quái nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, “Không đúng, thuyền còn chưa mở mà.”
 
Hắn hụt hẫng, cảm giác cứ như bị người khác bỏ rơi. Cũng may Tiểu Đức Tử đã nhanh chóng trở lại. Hóa ra chủ điện bị Hoàng hậu và nhóm các phi tần chiếm dụng, các Hoàng tử đều tự mình ở trong phòng nghỉ ngơi, mọi người không có ở chung một chỗ.
 
Tiểu Đức Tử khuyên hắn: “Còn một nén nhang nữa mới đến thời gian lên thuyền. Điện hạ thật vất vả tới Bồng Lai trì một chuyến, có muốn đi xung quanh tham quan một chút không?”
 
Bùi Thanh Thù nghe xong lập tức hỏi: “Sẽ không chạm mặt các nữ quyến chứ?”
 
Tiểu Đức Tử cười nói: “Nữ quyến sẽ không đi lung tung bên ngoài, các nàng đều ở trong điện nói chuyện với các nương nương rồi.”
 

Lúc này Bùi Thanh Thù mới đứng dậy nói: “Vậy đi thôi.”
 
Trước đó vài ngày lúc đi đạp thanh ở Linh Sơn, Bùi Thanh Thù còn cảm thấy gió núi có chút lạnh. Lúc này ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người, mới khiến hắn ý thức được mùa xuân thật sự đã tới.
 
“Thời tiết hôm nay thật tốt!” Nếu Lục Hoàng tử ở chỗ này, tám phần là có thể làm hai câu thơ. Chẳng qua Bùi Thanh Thù không có kỹ năng này, chỉ có thể khen ngợi bình thường. “Đợi chút lên thuyền hóng gió, nhất định rất thoải mái.”
 
“Điện hạ chưa từng ngồi thuyền ư?” Phúc Quý cười nói: “Cũng không biết điện hạ có bị say tàu hay không?”
 
Đời này đúng thật là Bùi Thanh Thù chưa từng ngồi thuyền, chẳng qua trước kia đã từng ngồi rồi, cũng không bị say thuyền, hy vọng hiện tại thân thể nhỏ này của hắn cũng có thể thừa hưởng thể chất kiếp trước.
 
Ở trên hành lang đi dạo một lát, thưởng thức phong cảnh ven đường xong, đột nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy ngứa tay, rất muốn vẽ một bức tranh, lưu lại cảnh đẹp trước mắt.
 
“Ngày thường quy định không cho phép đi du thuyền, vậy tới bên hồ đi dạo một chút cũng không được ư?” Bùi Thanh Thù hỏi Phúc Quý: “Lần sau lúc nghỉ tắm gội, ta muốn đến nơi này vẽ tranh.”
 
“Hẳn là có thể được, trong cung cũng không có quy định nói không cho người tới. Chỉ là Bồng Lai trì xa như vậy, nếu không thể đi dạo, ngày thường rất ít người lại đây. Điện hạ muốn tới, nô tài mang theo vài người, để ngừa chuyện bất ngờ xảy ra là được.”
 
Bùi Thanh Thù vừa định khích lệ Phúc Quý cẩn thận, chợt thấy cách đó không xa hiện lên bóng dáng một nữ tử áo đỏ. Hắn vội quay đầu lại, ý bảo Phúc Quý và Tiểu Đức Tử im lặng.
 
Tuổi hắn nhỏ, nếu đơn độc gặp phải nữ tử thì cũng không có gì, dù sao cũng sẽ không có ai hoài nghi một tiểu hài nhi như hắn sẽ làm chuyện cẩu thả với tiểu thư nhà người ta.
 
Chỉ là Bùi Thanh Thù rõ ràng nhìn thấy, cách thiếu nữ đó không xa, có bóng dáng của một nam tử áo đỏ ẩn sau cây cột.
 
Này... sẽ không phải là hoàng huynh nào của hắn chứ, hoặc là công tử nhà ai, lén lút gặp gỡ nữ tử?
 
Trực giác nói cho Bùi Thanh Thù, chuyện như vậy, hắn vẫn nên ít dính dáng vào thì hơn.
 
Tuy nói thời điểm hắn nghe Thất Hoàng tử nói chuyện bát quái luôn nghe được chuyện vui, chỉ là chính mắt nhìn thấy loại chuyện này... rất dễ dàng khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
 
Đặc biệt đối tượng bị gièm pha là các hoàng huynh tính cách hung tàn như Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử, Bùi Thanh Thù cảm giác bản thân rất có khả năng bị diệt khẩu.
 
Ngay lúc hắn xoay người, nhón chân chuẩn bị rời đi, thiếu niên đứng sau cây cột bỗng nhiên mở miệng.
 
Tim của Bùi Thanh Thù đập mạnh lên, hắn thiếu chút nữa mở miệng kêu thành tiếng.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.