Sáng sớm không khí trong lành, Tưởng Vĩ Nhân mở cửa sổ, gió nhẹ thổi tới.
Chưa tới nửa giờ, Lương Duy Nặc sẽ phải vào phòng mổ. Nửa giờ nữa. . . . . .
Tưởng Vĩ Nhân nhìn ngoài cửa sổ, ép buộc mình nghĩ về điều tốt. Hắn không có việc gì, nhất định phẫu thuật sẽ thuận lợi, hắn tuyệt đối sẽ vượt qua lần phẫu thuật này .
Hắn phải chịu đựng qua lần phẫu thuật này, bởi vì, cô còn chưa có chuẩn bị mất hắn. . . . . .
"Nhân Nhân." Lương Duy Nặc kêu cô, cảm thấy được cô khẩn trương.
"Thế nào?" Cô quay đầu, cho là hắn muốn cái gì.
"Tới đây." Hắn hướng cô đưa tôi y ra.
Tưởng Vĩ Nhân lập tức đi tới, cầm tôi y của hắn thật chặt.
Lương Duy Nặc khẽ dùng lực, lôi cô hướng về giường bệnh, cô không thể không ngồi xuống.
"Em lên , anh muốn ôm em." Lương Duy Nặc còn nói.
Cô cười cười, nằm lên giường, nằm vào trong lòng hắn.
"Không cần phải sợ. Anh đồng ý với em, nhất định chịu đựng qua cuộc phẫu thuật. Austin là một bác sỹ tốt, anh tin tưởng hắn."
"Ừ, em không sợ." Cô thả nhẹ âm thanh nói.
Hai người chợt trở nên thật trầm mặc, chỉ là ôm thật chặt nhau. Bọn họ cũng không muốn thừa nhận, đây có lẽ là cái ôm cuối cùng, đáy lòng lại đồng thời có dạng ăn ý này.
"Thật ra thì. . . . . . từ nhỏ anh đã biết bơi." Lương Duy Nặc đột nhiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc.
"À?" Tưởng Vĩ Nhân rất kinh ngạc.
"Em hỏi anh cái vấn đề kia -- nếu như em và mẹ đồng thời chết chìm, anh muốn cứu người nào? Em còn nhớ hay không?"
"Ừ." Cô gật đầu, dựa vào hắn.
"Anh nói ai cũng không cứu, bởi vì anh không biết bơi lội. Đó là lừa gạt. Thật ra thì anh biết bơi lội, hơn nữa còn chưa lên tiểu học đã biết bơi." Lương Duy Nặc cười, sờ sờ đầu của cô, tóc của cô.
"Cho nên thật ra thì có đáp án, chỉ là không muốn nói cho em biết?"
"Dĩ nhiên."
Tưởng Vĩ Nhân cũng cười, chờ hắn nói ra đáp án.
Không biết được hắn sẽ cứu người nào? Hiện tại loại thời điểm này, có lẽ đáp án của hắn sẽ là lựa chọn cứu cô thôi.
Cô chờ thật lâu, Lương Duy Nặc cũng đang nói ‘ dĩ nhiên ’, liền sẽ không có âm thanh rồi.
"Anh không nói cho em biết đáp án sao?" Cô hỏi tới.
"Anh sẽ nói cho em biết, nhưng không phải hiện tại. Chờ anh phẫu thuật tỉnh táo lại, anh sẽ lập tức nói cho em."
"Anh nói phải giữ lời đó!" ánh mắt của Tưởng Vĩ Nhân đau nhói, rất muốn rơi nước mắt. Nói không sợ, là giả.
Thật ra thì cô rất sợ, gặp hết hôm nay, sẽ không được nghe hắn nói chuyện rồi. . . . . .
"Anh tuyệt đối không nuốt lời. Đừng quên, cha anh đã đặt một tên rất hay -- Duy Nặc. Anh sống, nhất định phải tuân thủ lời hứa. Cho nên, em yêu, em không cần sợ, dù anh sẽ chết, cũng sẽ không phải là hôm nay, anh cam kết với em. Anh hiểu rõ em bây giờ, còn chưa chuẩn bị để mất anh. Bảo bối, xin em tin tưởng, vì em, anh sẽ sống qua cuộc phẫu thuật này, sau đó tỉnh lại nói cho em biết, đáp án thiếu em thật lâu. Em không cần sợ."
Tưởng Vĩ Nhân không nhịn được khóc thành tiếng, cô vừa khóc, vừa nói xin lỗi."Thật xin lỗi! Em thật ra thì cũng lừa gạt anh! Em thật là sợ, thật sợ hãi, sợ anh hôm nay sẽ rời khỏi em. . . . . . Lương Duy Nặc, anh phải nhớ kỹ cam kết với em, anh phải sống qua cuộc phẫu thuật này, tỉnh lại nói cho em biết, đáp án anh thiếu em hơn mấy năm! Anh không cần gạt em, em còn không muốn mất đi anh! anh không được để em đau lòng. . . . . ."
Tưởng Vĩ Nhân khóc thật đau lòng, hai ngày nay vẫn đè nén cảm xúc, tất cả đều trào ra.
Lương Duy Nặc ôm cô, mặc dù đau lòng, lại để mặc cho cô khóc.
"Đứa ngốc, cái người đại ngốc này. Em vốn không cần đối diện với mấy cái này . . . . . . Thật xin lỗi, Nhân Nhân, thật xin lỗi. . . . . ."
"Em không muốn nghe anh nói xin lỗi, em chỉ muốn anh sống thật tốt!"
"Chỉ vì em, anh sẽ sống thật tốt. Ông trời ơi, anh thật sự yêu em, thật yêu em, bảo bối. . . . . ."
"Em --" cô mới mở miệng đáp lại hắn, lúc này cửa phòng bệnh cũng bị đẩy ra, âm thanh Austin truyền đến.
"Ông trời của tôi! Hai người các ngươi cũng quá đi? Đi đi đi, chớ thân mật ở trước mặt tôi, tôi đây không có người yêu để yêu thương sẽ rất ghen tỵ! Austin cười đi tới, nhìn thấy hai người ôm chặt trên giường, giống như quấn lấy nhau, hiểu cũng không giải được sự tình.
Tưởng Vĩ Nhân vội vàng rời đi lồng ngực Lương Duy Nặc, lau lệ trên mặt.
Austin là người Mỹ rất hài hước, nhìn thấy nước mắt Tưởng Vĩ Nhân, chẳng những không đổi vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại còn mang giọng tiêu khiển nói: "Làm ơn đó! Misty thân ái, cô xem thường y thuật của tôi, dính như sam, dính đến 24h cũng không tách ra? Lại còn khóc đến hoa lê đẫm mưa! Nếu như cô xem thường tôi, tôi là khóc người mới đúng. Nhưng nếu như là quá dính, làm ơn, mau đến hôn một cách tiêu chuẩn đi, tôi muốn có thể phải chống đỡ 24h."
Tưởng Vĩ Nhân cười xấu hổ cười, không ngờ Lương Duy Nặc lại kéo cô đến trước mặt hắn, môi không hề báo động dán lên môi cô!
Lương Duy Nặc hôn thật sâu, hắn dùng môi lưỡi đòi hỏi phản ứng của cô. Lưỡi của cô không nhịn được trêu đùa như vậy, đáp lại hắn, cũng dò vào răng hắn.
Hai người lửa nóng quấn quít, khó khăn hôn chia lìa. Một phút qua, hai phút qua. . . . . . Mãi cho đến khi Austin huýt gió, bọn họ mới chậm rãi tách ra.
"Ông trời ơi! Đây là cách thức tiêu chuẩn của nụ hôn nóng bỏng đặc sắc nhất mà tôi xem qua rồi, cảm tạ, cảm tạ!" Austin trêu nói.
"Ngoan ngoãn chờ anh." Lương Duy Nặc nói nhỏ ở bên tôi i Tưởng Vĩ Nhân.
"Ừ, em chờ anh."
Lương Duy Nặc tiến vào phòng phẫu thuật, Vĩ Nhân chợt nhớ tới người nhà Lương Duy Nặc, cảm thấy nên gọi điện thoại cho bọn họ, bởi vì bọn họ cũng như cô, có quyền biết tình trạng Duy Nặc. Cô tìm điện thoại công cộng, gọi dãy số.
"Hello. . . . . ." âm thanh Lương Tiêm Viện rất khàn khàn, nghe giống như là còn đang ngủ.
Đáng chết! Tưởng Vĩ Nhân ở trong lòng chửi mình, cô lại quên giờ nước Mĩ chênh lệch cùng Đài Loan. Tối hôm qua cô nên gọi điện thoại rồi, lúc này thời gian ở Đài Loan chính là nửa đêm.
"Tiêm Viện. . . . . ."
"Chị dâu? !" Nghe âm thanh Tưởng Vĩ Nhân, cả người Lương Tiêm Viện tỉnh lại. Cô nhìn thời gian, là 4strong6, trời còn không sáng !"Thế nào? có phải chị đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Chị . . . . ." Tưởng Vĩ Nhân bị kinh sợ quá lớn, dừng lại vài giây.
Thành thật mà nói, cô bị âm thanh ‘ chị dâu’ kia của Tiêm Viện làm cho kinh sợ rồi. Tiêm Viện cũng không thừa nhận cô là chị dâu, mỗi lần thấy cô, cứ tìm cô phiền toái, không phải cãi vả cùng cô, chính là bày sắc mặt cho cô nhìn. Vì vậy cô thật sự không ngờ, lại sẽ ở cùng Duy Nặc sau khi ly hôn, nghe được âm thanh Lương Tiêm Viện kêu chị dâu.
"Chị dâu, có phải chị thế nào hay không? Chị chưa từng chủ động gọi điện thoại cho em, là đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Tiêm Viện, chị. . . . . ." Tưởng Vĩ Nhân lại chần chờ nói không nên lời, nghĩ tới nên nói như thế nào.
"Chị từ từ nói, em nghe." Từ trước đến giờ Lương tiêm viện tính nôn nóng, vào lúc này lại rất có tính nhẫn nại .
"Tụi chị đang ở nước Mĩ L. A."
"Sẽ không phải là chị cho em biết, chị phải kết hôn cùng Uông Đại Đầu đó rồi chứ?"
"Uông Đại Đầu?" Tưởng Vĩ Nhân rất không hiểu, nhất thời không thể phản ứng kịp.
"Chính là Uông Gia Úy, chị không cảm thấy đầu hắn rất lớn sao? Khó coi chết đi được!" Lương tiêm viện nhíu mày một cái.
Lời này, chọc cho Tưởng Vĩ Nhân cười. Lương Tiêu Viện chính là người thẳng tính, luôn nghĩ cái gì thì nói cái đó.
"Không phải. Chị không muốn kết hôn cùng Uông Đại Đầu."
"Chị cũng đồng ý đầu hắn rất lớn đó!" giọng của Lương Tiêm Viện có chút hài lòng.
"Ừ, đầu của hắn quả thật không nhỏ."
"Đúng rồi, chị dâu, tại sao trời còn chưa sáng chị lại gọi điện thoại cho em?"
"Chị và Duy Nặc ở L. A. , bây giờ anh ấy đang ở trong phòng làm phẫu thuật. Nếu như phẫu thuật thất bại, mọi người sẽ không thấy được anh ấy. Chị cảm thấy mọi người cũng giống chị, có quyền biết tình huống của anh ấy, cho nên chị. . . . . ."
Nghĩ đến tình trạng Duy Nặc, Vĩ Nhân cố nén nghẹn ngào, lời nói đã nói không hết.
"Chị dâu! Hôm nay là tháng mấy?"
"Ngày 10 tháng 7. Thế nào sao?"
"Chị chắc chắn không phải ngày Cá tháng Tư?" "
Tiêm Viện vốn tưởng rằng cô đang nói đùa, nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, biết chị dâu của cô không phải biết loại người đùa giỡn. Vì vậy, trong giọng của Tiêm Viện hoảng sợ, nhưng trong lòng vẫn như cũ ôm một tia hi vọng, hi vọng chị dâu cô thật là đang nói đùa.
"Không phải chị đang đùa đâu. So với em, chị còn hi vọng tất cả chỉ là trò đùa. Tiêm Viện, em có thể mang ba mẹ tới đây hay không? Mặc kệ kết quả phẫu thuật như thế nào, chị nghĩ mọi người cũng nên tới đây một chuyến."
"Chị dâu, chị không cần làm em sợ. . . . . ." Lương Tiêm Viện bị dọa khóc.
"Duy Nặc mắc u não ác tính. Em còn nhớ rõ Austin ở ‘bệnh viện XX’ chứ?bây giờ là bác sỹ điều trị cho Duy Nặc, em biết bệnh viện này. Tiêm Viện, chị hi vọng ọi người tới đây một chuyến, làm ơn --"
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, Tưởng Vĩ Nhân nhìn ống nghe, ngây dại.
Đến tột cùng bọn họ tới hay không đến đây? Cô thật sự không biết. Nhưng cô không muốn gọi điện thoại một lần nữa, dù sao, cô cùng người nhà Lương Duy Nặc, cho tới bây giờ sẽ không có thể hảo hảo chung đụng. Vô luận như thế nào, cô đã thông báo hết.
Tưởng Vĩ Nhân cúp máy, đi về ngoài phòng phẫu thuật, tiếp tục chờ đợi khá dài.
Lương Duy Nặc vào phòng mổ đã qua 14 giờ, trong thời gian này, không ai ra ngoài nói cho cô biết phẫu thuật có thuận lợi hay không?
Austin nói phẫu thuật có thể phải kéo dài hơn 15 giờ, nếu như thuận lợi, kết thúc trong vòng mười lăm tiếng.
Tưởng Vĩ Nhân ở bên ngoài đi qua đi lại, càng gần 15 giờ, tâm tình của cô lại càng gấp gáp, sợ sau khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, Austin ra ngoài mang cho cô tin tức xấu.
Phẫu thuậtqua 15 giờ rồi, sau mười sáu tiếng, cửa phòng giải phẩu tự động mở ra.
Austin mệt mỏi mà đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Tưởng Vĩ Nhân, hắn không nói hai lời, lập tức đi lên trước, ôm chặt lấy cô, giọng nói nghẹn ngào mở miệng."Misty! Ông trời, tôi thật sự phải . . . . ."
Cả người Tưởng Vĩ Nhân cũng cứng ngắc, cô không thể tin được, không thể tin được phẫu thuật lại thất bại!
Thời gian phẫu thuật qua, Austin lại có phản ứng bi thương, cô. . . . . . Cô không muốn tiếp tục nghe hắn tuyên bố! Cô không muốn nghe!
"Anh đã đồng ý tôi, sẽ phẫu thuật thuận lợi! Anh đã đồng ý rồi!" Cô rống to.
Austin sửng sốt, buông cô ra, ngơ ngác nói: "Phẫu thuật rất thuận lợi . . . . . ."
"À? !" trong nháy mắt Tưởng Vĩ Nhân từ địa ngục bay vào thiên đường, không có biện pháp hoàn toàn tiêu hóa tin tức này.
"Cô nghe không? Phẫu thuật rất thuận lợi, vô cùng thuận lợi!" Austin nhìn sắc mặt cô tái nhợt, rất sợ cô ngất đi. Hiện tại hắn rất mệt mỏi, cũng không muốn chăm sóc một bệnh nhân nữa.
"Vậy anh làm gì. . . . . . Làm gì vừa ra tới liền ôm tôi, một bộ giống như là nét mặt sắp khóc? !"
"Tôi là vì vui mà khóc! Cái người đần độn này, nam nhân cũng có quyền lợi vì vui mà khóc chứ?"
"Anh nói sớm! thiếu chút nữa thì tôi bị anh hù chết rồi !"
"Này làm lại."
Tưởng Vĩ Nhân còn chưa kịp hiểu rõ ràng Austin nói muốn làm lại là gì, đảo mắt lại bị người nam nhân cao lớn này ôm vào lòng.
"Misty! Ông trời ơi, tôi thật sự là quá bội phục chính mình! Ông trời, thật quá tuyệt vời! Phẫu thuật rất thuận lợi, Duy Nặc không có việc gì, không sao!" Austin lại nói lại một lần, mới vừa nói rồi không nói hết lời, sau đó thật rơi nước mắt.
Vĩ nhân cũng rơi nước mắt theo hắn, cô nghĩ, áp lực Austin lớn hơn cô nhiều, hắn quan tâm đối với Duy Nặc, không ít so với cô.
"Cám ơn anh, cám ơn anh! Austin. . . . . ." Cô cực vui mà khóc, cũng ôm hắn.
Austin buông cô ra, nói: "Cô cũng phải cám ơn chính mình. Đang phẫu thuật có một lúc tim hắn ngừng đập, tôi cho là không cứu được, nhưng hắn trở lại, tôi cảm thấy được đó là kỳ tích, tôi tin tưởng hắn là vì cô mới trở về. Cám ơn cô tới L. A. !"
Làm bác sỹ nhiều năm như vậy, hắn chưa từng chứng kiến bệnh nhân có ý chí cầu sinh mạnh giống như Sam vậy. Đang giải phẫu, hắn thật cho là sẽ mất đi Sam, bởi vì nhịp tim Sam dừng lại một phút. Austin cảm thấy phẫu thuật có thể không thuận lợi, tất cả đều là công lao của hắn. Hắn tin tưởng một phút đồng hồ kia, là Sam một mình đang cố gắng, hắn tin tưởng hơn, Sam hoàn toàn là đang cố gắng vì Tưởng Vĩ Nhân.
Kể ừ khi Vĩ Nhân đến L. A., Sam cũng không giống lúc trước, cả người rất có sức sống. Hiện tại nếu có người nói cho hắn biết, năng lượng tình yêu vượt qua muôn vàn khó khăn, hắn tuyệt đối sẽ tin tưởng không chút do dự.