Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem

Chương 3-1



Sau khi ăn khuya xong, Lương Duy Nặc đưa cô về tận trước cửa nhà. Hôm nay anh thực sự không muốn rời khỏi cô, trong đầu liên tiếp hiện lên, những lí do muốn ở lại bên cạnh cô.

Một trong những lý do đó, chính là tối nay tám phần bố mẹ anh sẽ ngồi ở ngoài phòng khách chờ anh về nhà, sẽ ép hỏi cho ra tổ tông tám đời của Tưởng Vĩ Nhân, mà anh không hề muốn đối mặt với cuộc tra hỏi nhàm chán đó.

Lý do thứ hai, chỗ ở của Tưởng Vĩ Nhân, cách công ty chỉ có 10 phút, ngày mai anh có thể không cần vội vàng ra khỏi nhà.

Lý do thứ ba, hôm nay anh tới cuộc hẹn muộn mười phút, anh không muốn nói tạm biệt nhanh như vậy.

Lý do thứ tư…..Thực sự mà nói, nếu anh muốn, tìm ra cả trăm lý do ngay lập tức cũng không thành vấn đề, nhưng sau tất cả những lý do đó, chỉ có một ý muốn duy nhất—anh không muốn rời khỏi cô.

“Cảm ơn anh đã đưa em về.” Tưởng Vĩ Nhân đứng trước cửa nhà, chuẩn bị nói hẹn gặp lại với anh.

“…..” Anh nhìn lại Tưởng Vĩ Nhân, trầm mặc rất lâu.

Trái tim của anh hiện giờ chia làm hai nửa, ác mà và thiên sứ đang đấu tranh khó có thể tách ra, quấn vào nhau.

Ác ma nói: nói ra lý do, vào nhà uống ly trà.

Thiên sứ nói: hãy nói hẹn gặp lại, về nhà tắm nước lạnh.

Rốt cuộc nên nghe theo ác ma hay thiên sứ? Vấn đề này làm người ta quá nhức đầu, khiến anh im lặng rất lâu.

“Anh không sao chứ?” Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy sắc mặt của anh rất nặng nề, giống như đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp.

“Em…..có thể mời anh vào nhà uống cốc trà được không?” xem ra, sức mạnh của ác ma tối nay rất mạnh.

Tưởng Vĩ Nhân sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng được.

“Anh chắc chắn?” Cô hỏi ngược lại.

“……Rất chắc chắn.’

“Em còn là xử nữ đó.” Cô lấy giọng điệu nửa đùa nửa thật nói.

Lần này đổi thành Lương Duy Nặc sững sờ, anh mở miệng rồi đóng lại, một lúc lâu sau cũng không nhả ra được chữ nào, trong lòng không biết nên vui mừng hay buồn rầu, rất lâu sau mới tìm lại được một chút cảm giác hài hước đáp lại.

“Anh có thể đảm bảo với em, em không phải là xử nữ hai mươi lăm tuổi sống trên đời cuối cùng.”

“Vậy nên anh vẫn muốn vào nhà em…..Uống cốc trà?” Mặc dù cô là cô gái xử nữ hai lăm tuổi, nhưng không giả vờ tỏ ra vẻ, không hiểu giọng điệu mập mờ ám muội nam nữ, cô không ngây thơ đến mức tin rằng anh chỉ muốn vào nhà uống nước.

“Đúng vây. Nếu em không từ chối anh…..anh nghĩ rằng anh vẫn muốn đi vào. Chỉ là có thêm điều kiện.”

Chẳng lẽ sau đó không được lấy việc này uy hiếp bắt anh phụ trách? Tưởng Vĩ Nhân nghĩ.

“Anh nói xem.” Cô nói.

“Chiều mai hai giờ em hãy chuẩn bị chứng minh thư, con dấu, anh cũng sẽ chuẩn bị phần của anh, thêm hai người làm chứng nữa, chúng ta gặp nhau ở tòa án.”

“Làm gì vậy?” Có khoa trương quá không, còn phải viết hợp đồng giấy trắng mực đen sao? Thực sự anh suy nghĩ nhiều quá, cô không phải loại phụ nữ sẽ dùng một mảnh màng trinh đi uy hiếp đàn ông.

“Chứng nhận kết hôn! Còn có thể làm gì nữa? Nếu không phải vì lịch trình sớm mai của anh không thể thay đổi, anh còn hi vọng cửa chính tòa án vừa mở, sẽ kéo em vào ngay.”

Lương Duy Nặc cười với cô, phát hiện ra mong muốn “kết hôn với cô” giống như hạnh phúc ngọt ngào vậy, máu trong lòng anh bốc lên không ngừng.

Thật sự hy vọng tòa án 24h đều không đóng cửa!

Tưởng Vĩ Nhân cứng đờ, tưởng rằng anh là vì bảo vệ bản thân mình, khoa trương đến mức viết hợp đồng giấy trắng mực đen để không đe dọa anh, không ngờ anh làm đến trình độ như vậy hoàn toàn nằm ngoài tưởng tưởng của cô!

Anh có cần thiết vì ăn gạo, mà mua tất cả ruộng mang về không?

Nếu như “xảy ra quan hệ tình dục” sẽ phải kết hôn, thì đời này anh phải kết hôn mấy lần à?

“Anh nói đùa à?” Cô kinh hãi quá mức, nhỏ giọng hỏi.

“Anh chưa từng nghiêm túc như vậy.” Lương Duy Nặc cười lên.

Tưởng Vĩ Nhân không có cách nào có thể nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ nghiêm túc kia, cô cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, nhân đó sắp xếp lại suy nghĩ.

Cô phải suy nghĩ, muốn nói chuyện như thế nào đối với người đàn ông giờ phút này rõ ràng chỉ dùng “nửa người dưới.”

Một người không tỉnh táo đã nguy hiểm rồi, cô không muốn cả hai người đều phát điên giống nhau.

Nhưng mà, có lẽ sau khi lên giường, đầu óc của anh sẽ hoạt động trở lại.

Cô kéo dài thêm chút thời gian, mới lấy chìa khóa từ trong túi ra. Sau khi mở cửa, cô dựa vào thành cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Duy Nặc, em không có ý định sẽ gả cho anh, nhưng mà muốn lên giường với anh. Về phần điều kiện, em không có cách nào chấp nhận, xin lỗi anh. Đúng là em còn xử nữ, nhưng mà sự tồn tại của tấm màng mỏng đó, không phải em dùng nó làm lợi thế để ép buộc đàn ông lấy em. Chỉ là em chưa tìm được đàn ông làm em cảm thấy có thể cùng anh ta lên giường, chỉ như vậy thôi.”

Cô cố gắng dùng lý trí, dùng thái độ bình tĩnh để nói chuyện này, nhưng cô phát hiện đúng là rất khó khăn. “Quan hệ hôn nhân nên dùng thái độ thận trọng hơn mà đối xử, chứ không phải chỉ nghĩ muốn lên xe thì mua vé. Em không phải xe, kết hôn càng không phải là lên xe ngồi một đoạn đường đơn giản như vậy. Em cho anh thời gian một phút suy nghĩ cho thật kỹ.”

Lương Duy Nặc chưa từng nghĩ, thực sự chưa từng nghĩ sẽ có phụ nữ từ chối gả cho anh!

Tầm mắt của anh cố định trên người cô, có cảm giác thất bại mấy phần, bởi vì Tưởng Vĩ Nhân không hiểu sự nghiêm túc của anh. Nghiêm túc của anh cũng không phải nguyên nhân từ một mảnh màng trinh, những lời nói anh nói với mẹ mình lúc ra đến cửa, cũng đủ để chứng minh anh nghiêm túc đối với cô.

Nhưng hiện tại nói những thứ này chẳng những không có tác dụng, lại càng không có ý nghĩa.

Tưởng Vĩ Nhân sẽ không tin anh thực sự đã nói với mẹ anh những lời nói đó…….thực ra thì anh cũng không hy vọng xa vời cô sẽ tin tưởng.

Chắc hẳn bây giờ cô đang cho rằng, anh đang dùng suy nghĩ của động vật nửa người dưới. Nhưng có trời chứng giám, anh tuyệt đối không phải là người tùy tiện chỉ vì sự cho phép của xử nữ mà chấp nhận hôn nhân cả đời! Nếu thực sự anh là người như vậy, đã sớm kết hôn hơn mười lần, hơn nữa còn tiền đền bù nuôi dưỡng, nói chung anh đã phá sản, sa vào hoàn cảnh lưu lạc ăn xin ở trên đường rồi.

Tưởng Vĩ Nhân chắc chắn là phụ nữ đầu tiên khiến anh nảy sinh ý muốn kết hôn.

Anh biết rõ, anh thích cô gần như đã đến mức yêu, anh thực sự vô cùng thích cô, thích đến mức cảm thấy kết hôn cùng cô thì không có gì là không được, thậm chí cảm thấy có thể đi cùng cô cả đời là chuyện rất tuyệt vời.

“Anh không cần một phút suy nghĩ, ngay bây giờ có thể quyết định. Em vào đi. Chờ em đóng cửa xong, anh sẽ rời đi. Ngủ ngon nhé.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

“Anh—”

Môi anh rời khỏi cô, dùng ngón cái đặt lên, ngăn cản cô nói chuyện.

“Xuỵt, không cần nói gì cả. Nếu như bây giờ anh đi vào, chỉ chứng minh anh muốn kết hôn với em cũng là do muốn cùng em lên giường mà thôi, nhưng sự thật không phải như vậy. Lên giường với em, kết hôn với em, thái độ của anh đối với hai chuyện này, cẩn trọng ngang hàng nhau. Anh khó mà giải thích với em tại sao muốn lấy em, nhưng mà anh có thể đảm bảo tuyệt đối không phải là vì mảnh màng trinh đó. Vào đi, khuya lắm rồi.”

Lương Duy Nặc nhẹ nhàng đẩy cô vào cửa. Không ngờ nội tâm thiên sứ của anh, lại thắng ở cái cửa ải này, ai.

Cô nhìn anh, không nói chuyện nữa, chậm chạp đóng cửa lại.

Anh ở bên ngoài chờ thêm một lúc nữa, mới nghe thấy âm thanh cửa bị khóa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.